Đêm khuya, Khương Trĩ Y mang theo một bụng không lời gì để nói về tới Dao Quang Các.
Vừa vào cửa, thấy hai tỳ nữ ghé vào noãn các ngủ đến vui sướng tràn trề, không để ý đến chuyện bên ngoài, cảm giác không lời gì để nói trong lòng càng tăng thêm một ít.
Hồi tưởng lại mới vừa rồi khi một đường cùng Nguyên Sách trở về, cả hai nhìn nhau không nói gì, Khương Trĩ Y đi xuyên qua noãn các vào tẩm gian, cởi áo khoác ngoài ra, đầu ngã vào giường, tâm tình phức tạp mà nhìn lọng che trên đỉnh đầu, bên tai lại vang lên cái câu chúc mừng kia.
Cái gì kêu là chúc mừng nàng thông qua khảo nghiệm? Cho dù trước đây nàng hành sự có chỗ không ổn, chẳng lẽ không thể đường hoàng nghiêm túc hỏi rõ ràng, một hai phải dùng loại khảo nghiệm tổn thương lòng người như thế này? Khảo nghiệm thì thôi cũng được đi, nhưng sao tín vật cũng ném vỡ vậy?
Lòng người là thứ có thể tuỳ tiện muốn khảo nghiệm thì khảo nghiệm sao?
Nếu không phải lòng nàng đủ chân thành, chân thành tha thiết, thuần túy, thâm tình, cứng cỏi..... thì chả biết như thế nào. Mà toàn tâm toàn ý như vậy rồi, còn suýt bị khảo nghiệm ra chân trong chân ngoài!
Ngẫm lại những uỷ khuất an uổng mình phải chịu suốt đoạn thời gian này, lại nghe cái câu chúc mừng nhẹ nhàng bâng quơ kia, trong óc bỗng có hai giọng nói cứ không ngừng chồng lên nhau.
Một giọng thì vô tâm không phổi, nói quá tốt rồi, đều là hiểu lầm thôi, A Sách ca ca không có thích người khác!
Một giọng thì giận sôi máu, nói nàng đường đường là Quận chúa, há có thể để cho hắn thẩm phán làm càn, không thể tha thứ!
Nghĩ nghĩ một lúc, không biết qua bao lâu, mệt mỏi mấy ngày nay liền giống như ngọn núi lớn nặng nề đè xuống, Khương Trĩ Y nằm ở trên giường, mơ màng đã ngủ.
Một giấc ngủ này, tứ chi đều nặng như rót chì vậy, đầu cũng choáng váng như một bãi hồ nhão, mơ mơ màng màng, thân thể nhất thời lạnh đến rùng mình, nhất thời lại nóng đến miệng khô lưỡi khô.
Khi thức tỉnh lại, mí mắt nặng đến không thể mở ra được, chỉ nghe thấy một ít động tĩnh hỗn độn bên tai.
Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng chén dĩa khua nhau leng keng, chợt cao chợt thấp ——
"Đều do ta không tốt, đêm qua ta đáng ra phải mặc kệ Quận chúa mà kiên trì canh giữ ở nơi này mới đúng, làm hại Quận chúa nhiễm phong hàn không ai hay biết, nên mới sốt cao nghiêm trọng như vậy......"
"Nghe nói đại công tử vừa mới hết phong hàn, có thể ra khỏi phòng, sao lại đến phiên Quận chúa ngã xuống, thật giống như phương pháp cổ xưa kia nói, bên này giảm bên kia tăng, dương thịnh âm suy......"
"Nhưng phương pháp cổ xưa kia không phải đã sớm phá giải được rồi sao?"
"Chứ địa long cũng đốt đến ấm như vậy, đang yên đang lành, Quận chúa ở trong phòng sao lại bị cảm lạnh?"
Hai tỳ nữ mê tín tự mình dọa chính mình, làm người đang bệnh Khương Trĩ Y nghe mà sốt ruột.
Đừng lấy tên đại biểu ca đen đủi kia ra so sánh mà làm nàng ghê tởm, chẳng lẽ hai ngươi không nghĩ tới, ở thời điểm hai ngươi hô hô ngủ, Quận chúa các người đang vượt nóc, băng tường đón gió đêm trên thành Trường An?
Trong lòng nàng nghĩ, nhưng lại không có sức mở mắt nói chuyện, chỉ nghe bên cạnh có người ra ra vào vào, lần lượt đổi khăn ướt trên trán cho nàng.
Cũng không biết tới giờ nào rồi, khắp nơi đều yên tĩnh lại, không nghe thấy một chút tiếng vang.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, một cơn gió lạnh đánh úp lại, nàng lạnh đến cuộn tròn thân thể, sau đó liền cảm giác được mép giường chợt lún xuống, bàn tay ấm áp tay nhẹ nhàng sờ lên bên cổ nàng, xuyên qua màn tóc đen, lòng bàn tay có vết chai sạn bắt đầu xoa xoa bên tai nàng.
Vết chai thô ráp cọ qua làn da sau tai hơi mỏng, bởi vì động tác hết sức nhẹ nhàng nên không đau, ngược lại còn làm nàng hơi ngứa ngáy.
Nàng nhịn không được phát run một chút, ngón tay kia cũng hơi hơi ngưng động tác lại.
Một lát sau, một luồng nhiệt độ nóng nóng từ sau tai bắt đầu lan tràn ra, từng chút một thẩm thấu vào thân thể, chạy đi khắp người, chậm rãi đưa người lâng lâng như lên đám mây.
Đám mây lại dường như có một dòng suối nước nóng, sương mù hôi hổi, huân đến lỗ chân lông thật thư giãn, mồ hôi đẫm quần áo.
Nàng phảng phất như hóa thành một con cá ướt dầm dề, tung tăng bơi lội trong suối nước nóng, bơi càng lúc càng sâu, càng ngày càng nghẹn, thẳng đến lúc khó thở liền ngửa đầu, xông ra khỏi mặt nước ——
Khương Trĩ Y chậm rãi mở mắt ra, hơi thở hổn hển, mê mang nhìn lọng che trên đỉnh đầu mà chớp chớp mắt, giơ tay sờ sờ khuôn mặt ửng hồng, quay đầu nhìn lại.
Nửa đêm, trong tẩm điện, ngoại trừ tỳ nữ gác đêm ngủ say ở bên giường, không còn thân ảnh người khác.
Khương Trĩ Y khẽ liếm liếm môi, giữa không gian vô cùng yên tĩnh đó, lại nghe thấy trái tim một chút lại một chút, nhảy lên thình thịch.
*
Thời tiết âm u ba ngày, Khương Trĩ Y cũng nằm trên giường tĩnh dưỡng ba ngày, mãi đến chạng vạng ngày thứ ba, cơn sốt mới hoàn toàn hạ.
Liên tục mấy ngày ngủ đến mơ mơ tỉnh tỉnh chẳng phân biệt ngày đêm, lúc lên đèn, Khương Trĩ Y vừa tỉnh dậy từ cảm giác một ngày thật dài, liền được bọn tỳ nữ đỡ ngồi dậy, thấy cả người mình cứng đờ, xương cốt như đang đóng đinh vào nhau, muốn duỗi người cũng duỗi không ra.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn một người bóp vai đấm lưng cho nàng, một người hầu hạ nàng rửa mặt.
Khương Trĩ Y giống như con rối gỗ giật dây mặc các nàng ta đùa nghịch, chờ thân thể khoan khoái chút, rốt cuộc đã có tinh thần hơn.
Hồi tưởng lại giấc mộng ướt dầm dề ba ngày nay, nàng làm như lơ đãng hỏi: "Mấy hôm nay vất vả các ngươi rồi, có ai tới thăm ta không?"
Tiểu Mãn: "Ngày hôm trước có đại công tử tới, nói mang theo chút thuốc hay giúp mình vượt phong hàn qua biếu, ngài yên tâm, bọn nô tỳ ngay cả cổng viện cũng chưa cho hắn tiến vào, đồ vật cũng tịch thu."
Cốc Vũ đụng nhẹ Tiểu Mãn một chút.
Nghe không ra Quận chúa đang muốn hỏi ai sao? Không có việc gì nói đến tên xúi quẩy họ Phương kia làm gì!
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng à thanh: "Còn ai khác không?"
"Không có ai khác......"
Khương Trĩ Y mím môi, dựa vào gối tựa sau thắt lưng, cúi đầu không nói.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn liếc nhau, đồng thời thả nhẹ động tác trên tay.
Cốc Vũ: "Quận chúa, nô tỳ chải sơ tóc cho ngài xong, liền hầu hạ ngài ngâm nước ấm nha?"
Khương Trĩ Y rũ mắt không hé răng.
Tiểu mãn: "Quận chúa ba ngày nay chỉ dùng chút thức ăn lỏng, bữa tối có gì muốn ăn hay không, nô tỳ bảo phòng bếp đi chuẩn bị?"
Vẫn không dỗ được người mở miệng.
Cốc Vũ đang suy tư xem nên nói tiếp cái gì, thì tay chải tóc đột nhiên dừng lại, "Ủa " một tiếng: "Sao phía sau tai Quận chúa bị đỏ lên hết vậy, thế này là làm sao vậy?"
*
Sau khi tắm rửa dùng cơm tối xong, Khương Trĩ Y ngồi trước bàn trang điểm, đẩy tóc ra, bảo hai tỳ nữ một trước một sau lấy một cái gương đồng đến, cẩn thận nhìn hai mảng đỏ nổi lên phía sau tai mình.
Mới vừa rồi khi Cốc Vũ phát hiện ra, ba người đều sợ không nhẹ, vội vàng kêu Y nữ tới xem là chuyện như thế nào.
Y nữ bật cười nói không phải Quận chúa bị hủy dung, là làn da của Quận chúa quá non mịn, khi chà ngải cứu lên sẽ để lại dấu vết, qua mấy ngày tự nhiên sẽ mất đi.
Vừa nghe, ba người sợ thì không sợ, nhưng lại ngốc ra ——
Cái gì ngải cứu chứ, có ai chà ngải cứu cho Quận chúa đâu?
Chiếu y sĩ nhìn dấu vết sâu cạn phán đoán, ngải cứu này còn không phải chỉ chà một lần, mà là ba ngày nay mỗi ngày đều có chà, nên mới làm cho Quận chúa đổ mồ hôi thông máu, quá trình mắc bệnh cũng ngắn lại rất nhiều.
Nhưng mấy ngày gần đây bên giường Quận chúa lúc nào cũng có người, một khắc cũng chưa từng rời khỏi, mà tất cả tỳ nữ trong Dao Quang Các đều nói không biết việc này.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn lại bắt đầu thần thần thao thao lên, những đáy lòng Khương Trĩ Y lại ẩn ẩn có đáp án.
Có thể ra vào Hầu phủ này như chỗ không người, cũng cũng chỉ có một người.
Cho nên, đó cũng không phải là mộng......
Khương Trĩ Y chằm chằm vệt đỏ trong gương, dấu vết kia đột nhiên giống như bị dính nước, một đường lan ra đến bên tai, rồi lan lên gương mặt, thoạt nhìn giống như cơn sốt mới vừa hạ đã quay trở lại.
Ánh mắt Khương Trĩ Y nhẹ nhàng lập loè, nhanh chóng dời mắt đi.
Qua một lát, lại nhịn không được lặng lẽ quay lại nhìn trong gương, chạm đến dấu vết trên cổ mình.
Những xúc cảm đó đều là thật.
Hắn thật sự đã tới.
Còn chăm sóc nàng hẳn ba đêm......
Hai tỳ nữ khiếp sợ mà nhìn khuôn mặt đã đỏ hồng của nàng, tay nâng gương đồng nãy giờ đã mỏi đến sắp không nâng nổi, làm gương trong tay cứ thỉnh thoảng run lên.
Khương Trĩ Y lấy lại tinh thần ho nhẹ một tiếng, phất phất tay: "Được rồi, đều đi xuống đi, đêm nay không cần gác nữa, bảo hộ vệ ngoài cửa phòng cũng lui ra ngoài sân luôn đi."
"Quận chúa, vậy......"
Khương Trĩ Y: "Nhiều người như vậy canh một mình ta, là ngại ta đi đứng quá tự nhiên sao?"
Hai tỳ nữ hổ thẹn mà lui ra ngoài.
Khương Trĩ Y vỗ vỗ gương mặt hơi nóng của mình, nhìn xem sắc trời, đứng dậy đi qua đi lại trong tẩm điện vài vòng, chốc lát đi đến bên cửa sổ nhìn một cái, chốc lát lại ngừng ở trước bàn nghiên cứu ánh nến, lăn lộn mệt mỏi rồi, liền trở lại trên giường nằm xuống.
Nằm không được trong chốc lát, lại lần nữa đứng dậy, soi gương đồng sửa sang lại áo ngủ và tóc.
Lại lần nữa trở lại trên giường, Khương Trĩ Y chọn một tư thế nằm đoan trang, lấy cho mình một cái chăn đẹp, đôi tay ưu nhã giao nhau đặt trước người, nhắm mắt lại.
Đồng hồ nước trôi qua từng chút một, đêm đã về khuya.
Ban ngày ngủ nhiều, giờ phút này Khương Trĩ Y không có chút buồn ngủ nào, nàng nhắm mắt đếm số, từ một đếm tới một trăm, lại từ một trăm đếm về một, không biết đếm tới lần thứ mấy rồi, trong lòng có chút chờ không được.
Chỗ cũng dọn xong rồi, không phải là không tới đó chứ......
Đang muốn mở mắt ra nhìn sắc trời, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, một tiếng cùm cụp vang lên.
Khương Trĩ Y mới vừa rồi còn mở to mắt liền lập tức nhắm tịt lại.
Trước cửa phòng, một thân ảnh lén lút vượt qua ngạch cửa, u mê mờ mịt mà nhìn người nằm trên giường ngủ say, nhếch môi cười, quay người lại lặng lẽ khép cửa.
Khuê phòng của Quận chúa quả nhiên là không giống mấy nơi pháo hoa làm người phát ngấy kia, ngay cả mùi hương cũng làm người phiêu phiêu dục tiên......
Phương Tông Minh say mê hít sâu vào một hơi, rón ra rón rén đi vào bên trong.
Quỷ môn quan hắn cũng vừa đi một chuyến, mẫu thân bị nhốt rồi, một chút chỗ tốt cũng không vớt được, chẳng phải uổng phí đeo tội danh!
Tối nay không biết sao Dao Quang Các lại giảm phòng thủ, biểu muội xinh đẹp của hắn lại đang bệnh, một thân mảnh mai yếu đuối, đúng là thiên thời địa lợi nhân ——
Vừa nghĩ đến đây, đuôi mắt hắn khẽ liếc thấy cái gì chợt lóe, dường như là một bóng đen uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào sau cửa sổ.
Bước chân Phương Tông Minh chợt dừng lại, chần chờ xoay đầu qua, nhìn chăm chú chỉ thấy hai chiếc ủng dưới tà áo choàng dài, tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, thình lình đối diện với một cặp mắt đen láy âm trầm.
Sao đột nhiên lại có người tới!
Phương Tông Minh không tiếng động hít hà một hơi, cất bước định chạy, mới vừa giơ ra nửa chân liền ngừng lại.
Từ từ...... Người tới từ sau cửa sổ?
Vậy còn không phải là người đồng đạo với hắn? Hôm nay là ngày đại hỉ gì vậy?
Phương Tông Minh xoay người, đứng tại chỗ, nhớ lại mới vừa rồi vội vàng liếc mắt một cái, nhìn thấy một gương mặt có điểm quen thuộc, lại có điểm xa lạ.
Quen thuộc chính là, người này hình như từng là đồng học với hắn ở thư viện, xa lạ chính là, hắn đã rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy gương mặt này.
...... Thẩm Nguyên Sách?!
Phương Tông Minh ngây người một cái, quay đầu vừa muốn xem lại, người đã quỷ mị lắc mình một cái, tiếp theo đó, một thanh kiếm liền gác lên trên cổ hắn.
Phương Tông Minh cúi đầu vừa thấy, run run một cái, chân lẩy bẩy, tay giơ cao.
Đầu giường bên kia, Khương Trĩ Y nghe tiếng bước chân tới gần lại dừng lại, thật vất vả lại vang lên một tiếng, sau đó không còn âm thanh nào nữa, ưu nhã đang cố gắng gìn giữ thật giữ không nổi nữa, bèn chậm rãi hi hí mắt nhìn qua.
Vừa thấy, liền kêu lên một tiếng sợ hãi, ngồi bật dậy.
"A ——!"
Sao lại là cái tên dơ bẩn này!
Khương Trĩ Y kéo cao chăn một phen, run rẩy nhích người qua góc giường.
Phương Tông Minh quay đầu vừa thấy, lắp bắp nói: "Biểu biểu...... Biểu muội đừng sợ! Cái tên Thẩm Nguyên Sách này, nửa đêm lẻn vào khuê phòng muội, không biết đánh cái chủ ý gì, để ta đối phó hắn!"
Mặt Khương Trĩ Y trắng bệch, không ngừng thở dốc: "Ngươi tới làm gì! Cút đi!"
Nguyên Sách cùng Phương Tông Minh đồng thời nhìn đối phương, liếc mắt một cái.
Phương Tông Minh cảnh giác nhìn nhìn chuôi kiếm còn chưa ra khỏi vỏ trước mắt, giơ một ngón tay chỉ Nguyên Sách: "Nghe thấy chưa? Biểu muội ta hỏi ngươi đó, ngươi tới làm gì!"
Kiếm trong tay Nguyên Sách chợt xoay một cái, đánh vào chỗ câu dây cạnh giường, màn trướng rào rạt rũ xuống, kiếm quay lại, chuôi kiếm đập một phát vào bụng nhỏ của Phương Tông Minh.
Phương Tông Minh há hốc mồm, đau đến không kêu ra nổi một tiếng mà liền mềm chân quỳ rạp xuống đất, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: "Nàng đang hỏi ngươi ——"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT