Lý Gia Hoà không có căn cốt tốt, khi hay tin hắn sắp đi chúng tôi bất ngờ vô cùng, rồi lại cảm thấy đây là kết quả tất yếu. Lúc tôi tìm đến nhị sư huynh, hắn đã mang bộ dáng một ông già, ánh mắt đờ đẫn không biết còn thấy rõ mặt mũi ai không.
"Lâu lắm rồi mới thấy các sư huynh đệ chúng ta hội họp đầy đủ." Lý Gia Hoà sắp chết đến nơi vẫn cố cười, khoé mắt nhăn nhúm xô vào nhau, "Còn thiếu mỗi sư phụ nhỉ?"
"Sư phụ... đã đi rồi." Vũ Hàn lên tiếng nhắc nhở.
Mười năm trước sư phụ tôi không chống chọi được với thời gian, cũng không vượt được bình cảnh Hoá Thần, đã về với cát bụi.
"Đầu óc của ta dạo này cứ nhớ nhớ quên quên..." Lý Gia Hoà chậc lưỡi, giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi, "Thôi thì ta sắp đi rồi, trong lòng các ngươi có tâm sự gì thì nói hết đi. Nợ nần cũng thanh toán một thể, về sau không đòi được nữa đâu."
Sóc Túc Hề chợt gằn giọng: "Vì sao ngươi không dùng Thánh Thuỷ?"
Nhị sư huynh nghiêng đầu nhìn hắn, không trả lời: "Tam sư đệ, nể mặt sư huynh sắp chết, cho ta sờ cái đuôi của ngươi đi."
Chúng tôi đều biết Sóc Túc Hề không thích hiện nguyên hình, càng không thích người khác nói về yêu hình của hắn. Tôi và đại sư huynh đưa mắt nhìn nhau, ngụ ý nếu tam sư huynh thẹn quá hoá giận thì nên xông lên cản hắn lại thế nào.
Song Sóc Túc Hề không nổi đoá, cũng không mắng chửi đánh người như chúng tôi tưởng tượng. Bả vai hơi run lên, chỗ hắn đứng không còn bóng người, trên giường Lý Gia Hoà xuất hiện thêm một con sóc bông lông xù nho nhỏ.
"Sư huynh, ngươi dùng Thánh Thuỷ đi." Tam sư huynh của tôi hiếm khi dùng giọng điệu cầu xin nhỏ nhẹ đến thế, van lơn hắn, "Ngươi dùng Thánh Thuỷ, về sau muốn chơi đuôi của ta lúc nào cũng được."
Lý Gia Hoà vuốt đầu sóc nhỏ: "Túc Hề à, ngươi không hiểu đâu. Có những lúc kết thúc chính là kết thúc, không nên cưỡng cầu kéo dài. Đến khi đó ngươi sẽ hiểu."
Nhị sư huynh gắng gượng được đến giờ Thìn thì nhắm mắt xuôi tay. Vũ Hàn vuốt mắt cho hắn, việc hậu sự do Vọng Thần giáo lo liệu, chúng tôi dự lễ tang xong thì rời đi.
Nghe nói thánh nữ cũng mất vào giờ Thìn. Nàng lúc mất không hoài thai đời sau, tương lai Vọng Thần giáo vẫn chưa biết sẽ đi đâu về đâu.
Người đi rồi không biết đau, chỉ có kẻ ở lại lòng mang tâm sự ngổn ngang. Mà sự ra đi của sư phụ hay Lý Gia Hoà suy cho cùng vẫn chưa phải kết thúc hoàn toàn.
Có lẽ người đang sống không hiểu được vì sao người sắp chết không muốn sống nữa. Khi ngũ sư đệ của tôi tạ thế, hắn cũng nói giống như Lý Gia Hoà: "Nhị sư huynh nói đúng, có những thứ không nên cưỡng ép kéo dài."
Vì hắn vẫn là người Thanh Sơn phái nên lúc chết được chôn cất tại Thanh Sơn. Dựa theo nguyện vọng lúc sinh thời, chưởng phái cho phép chúng tôi chôn ngũ sư đệ tại mộ phần của Huyền phong.
Lúc tôi rời đi, Sóc Túc Hề bất chợt hỏi: "Còn bao nhiêu lần?"
Hắn nhìn tôi, ánh mắt không dư một tia suy nghĩ: "Ta còn phải trải qua điều này bao nhiêu lần nữa?"
"Tam sư huynh..." Tôi cất lời, lại không biết nên nói gì.
ngôn tình tổng tàiChúng tôi yêu bao nhiêu người thì chúng tôi phải chịu bấy nhiêu khổ đau vì chia ly. Nếu cuộc đời chỉ có yêu không có hận, có vui không có buồn, có hợp mà lại không tan, thế thì đó chẳng phải cõi hồng trần.
Nhưng những thứ này tôi có thể hiểu chẳng lẽ Sóc Túc Hề lại không? Suy cho cùng chỉ đang lừa mình dối người không muốn tin vào. Hay đúng hơn không muốn chấp nhận. Người tu tiên chúng tôi thường có ngạo cốt, thái độ không chịu khuất phục trước vận mệnh, muốn đi ngược ý trời. Đáng tiếc con cá có cố lội ngược dòng đến đâu thì một lúc nào đó cũng phải bất lực buông xuôi mặc nước cuốn trôi về hạ lưu. Những câu chuyện cổ tích về cá chép hoá rồng âu chỉ để an ủi rằng vượt qua sóng gió sẽ có thứ tốt đẹp hơn chờ đợi.
Đến cuối cùng sẽ phát hiện chẳng có gì cả. Một cuộc đời vinh hoa phú quý lộng lẫy hay một kẻ bần hàn khố rách áo ôm đều kết thúc bằng cát bụi. Mọi thứ quay trở về điểm khởi đầu của nó, vừa bất công lại vô cùng công bằng.
"Lý Gia Hoà hắn biết trước... biết trước sẽ khó chịu thế nào, nên muốn trốn tránh đúng không?" Sóc Túc Hề lẩm bẩm, quay mặt đi, "Hoá ra người chết cuối cùng mới là kẻ đau khổ nhất."
"Hồ Huyên, đừng chết trước ta."
Đây là một yêu cầu khó lòng bảo đảm được. Thế nhưng phải có một người trong số chúng tôi nhận lấy vai trò này, vận mệnh trớ trêu là thế.
"Vâng, ta nhất định sẽ không." Tôi đáp.
Dưới sự săn sóc của Lương Ân và Man Di, việc bảo đảm tôi trở thành người sống sót cuối cùng không phải chuyện bất khả thi. Bọn họ luôn sẵn sàng làm những gì tôi yêu cầu, cho dù nó có quá quắt đến đâu. Huống hồ trong số các sư huynh đệ tôi là người duy nhất có đạo lữ kề bên, cho dù trải qua ly biệt vẫn còn có bờ vai để dựa vào. Nếu đổi thành những người khác e rằng gánh nặng tâm lý sẽ càng khốn khỏ hơn nhiều.
Vì thế tôi đã giữ đúng lời hứa của mình, trở thành người cuối cùng đưa tiễn các sư huynh đệ. Thất sư đệ, bát sư đệ, đại sư huynh, cuối cùng là tam sư huynh.
Khi tôi ngồi trước mộ của Sóc Túc Hề, cố gắng nhớ lại chuyện trước kia, đầu óc cứ mịt mờ như người lạc trong sương mù. Chuyện về Huyền phong, về Thanh Sơn phái đã cách vài ngàn năm, thật sự không nhớ nổi nữa. Ngay cả những đau khổ tôi trải qua dưới đáy Tử Vực dường như cũng đã cách mấy đời.
Man Di vỗ vai tôi, chuyền bầu rượu trong tay qua. Tôi đón lấy uống một ngụm, cảm giác cổ họng cay xè.
"Ngươi có muốn xuống Địa Ngục thăm bọn họ không?" Y hỏi.
Tôi lắc đầu: "Thôi bỏ đi. Nến đã tắt duyên đã tận, hà cớ gì cưỡng cầu."
Cũng như tôi và Mộ Quang Dao yêu nhau sâu đậm ra sao, dây dưa đau khổ rắc rối đến nhường nào, chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Quyến luyến níu kéo đâu thể khiến người chết sống lại. Tôi từng yêu da diết Mộ Quang Dao, xem y như lẽ sống tồn tại mà còn ngộ được triết lý buông xuống được, nói gì đến các sư huynh đệ của mình.
Mà cho dù lòng cố chấp không chịu buông, miệt mài xuống Địa Ngục thăm người, thì đến một lúc nào đó các sư huynh đệ và sư phụ của tôi cũng phải đi đầu thai. Nói không chừng vào giờ phút này đây bọn họ đều đã đầu thai chuyển kiếp mấy bận rồi.
"Trong số ba chúng ta, ai sẽ là người cuối cùng?" Ánh mắt tôi nhìn từ Man Di sang người Lương Ân.
Tu vi của tôi kém nhất, cho dù có song tu tẩm bổ thì cũng chẳng thể sánh bằng Man Di và Lương Ân sau khi mất huyết mạch, nhất định sẽ ra đi trước bọn họ. Kỳ thực nếu không nhờ hai người họ, có lẽ tôi đã chẳng gắng gượng được đến nhường này.
"Không ai cả." Lương Ân khoác áo cho tôi, "Ba chúng ta cùng nhau đi, không phân chia trước sau."
"Trước kia ta từng nói rồi, gả chồng thì phải theo chồng. Ta là người của Huyên, ngươi đi nơi nào ta sẽ đi nơi đấy." Man Di tiếp lời.
Viễn cảnh đó... không tệ chút nào.
Trút phần rượu còn lại xuống nắm đất xanh cỏ của Sóc Túc Hề, tôi đứng dậy phủi quần áo rời đi.
Cả một đời này câu hỏi khiến tôi trăn trở nhất chính là con người tồn tại để làm gì, nếu đến cuối cũng vẫn hoá về cát bụi. Cũng như việc tôi hy sinh vì Mộ Quang Dao, chấp nhận chịu tra tấn vì y, để rồi về sau luân hồi lại trờ thành hai người xa lạ có đáng hay không. Hoặc như Man Di và Lương Ân lựa chọn bên cạnh tôi, từ bỏ tiên đạo của họ. Ý nghĩa tồn tại, ý nghĩa của cuộc đời một người, rốt cuộc là gì?
Trở thành đấng cứu thế muôn dân trăm họ? Làm một ma đầu giết người như ngoé khiến người đời mãi mãi nhớ tên?
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm được đáp án hoàn mỹ. Hoặc có lẽ cuộc đời này vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ tôi và tất cả chúng tôi lựa chọn đến thế giới này chỉ vì muốn cảm nhận một chút gì đó. Cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được đau khổ, cảm nhận được tương tác giữa người với người. Kết quả đã được định trước không quan trọng, thứ mọi người ngóng trông chính là câu chuyện này sẽ diễn biến ra sao.
"Lương Ân, Man Di." Tôi khé nói với hai người họ, "Cảm ơn đã đến bên cạnh ta."
Và cảm ơn tất cả những người đã bước vào cuộc đời tôi.
Tác giả có lời muốn nói: Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ thế giới này là một cuộc vui của linh hồn. Giống như khi chúng ta đọc sách để thoả mãn bản thân, thì việc xuống trần sống một kiếp người cũng tương đương với đọc một cuốn sách. Có những cuốn ý nghĩa và cũng có những cuốn nhảm nhí, nhưng nếu ta chọn nó thì ắt hẳn nó phải thoả mãn ta về mặt nào đấy.
May mắn là linh hồn của tôi có vẻ không hợp gu truyện ngược lắm, nếu không thì đời tôi chắc rất thảm rồi.
Vẫn còn một chương cuối cùng nhé.