Mặc dù đều mang tên U Minh nhưng thôn U Minh cách rừng U Minh khoảng mười dặm, người dân rất ít khi lai vãng đến khu vực rừng.
Khác với những câu chuyện về tu chân giới được viết trong các cuốn tiểu thuyết bán dưới phàm trần, người tu tiên kỳ thực bị ràng buộc rất nhiều. Chúng tôi đều tự hiểu tu tiên cầu trường sinh bất lão là đi ngược với quy tắc đất trời, cho nên phải càng im lặng càng tốt. Người tu tiên đánh nhau thì không sao, để ảnh hưởng tới phàm trần thì dù là chính hay ma cũng đừng hòng thoát khỏi thiên đạo.
Phàm là những địa bàn thuộc về phàm giới, khi chúng tôi đi rèn luyện hoặc làm nhiệm vụ đều phải hòa vào cuộc sống của họ, cũng phải đi xe ngựa ngồi thuyền không để lộ thân phận tu sĩ của mình cho người phàm, không tùy ý cưỡi kiếm qua lại được. Nếu lên được tới cấp bậc Nguyên Anh như Lương Ân hay đại sư huynh của tôi thì khỏe hơn, có thể trực tiếp thuấn di đến địa điểm cần đi, không cần phiền phức như vậy.
Ngược lại những địa điểm dồi dào linh khí hoặc thiên tài địa bảo dành cho tu chân giới, phàm nhân cũng bị hạn chế ra vào, tránh mất mạng do không bảo vệ được bản thân.
Tôi mua hoa quả bánh trái, lại mua thêm chút vàng mã, xách chúng đi bộ vào rừng U Minh. Mặc dù hồn phách Mộ Quang Dao không còn, nhưng nhỡ như còn sót lại chút mảnh vụn tại trần thế, coi như cho y cơm no áo ấm vậy.
Dường như có một lực kéo vô hình đẩy tôi đến chỗ Mộ Quang Dao ngã xuống. Khi nhìn thấy một mảnh đất rộng trơ trọi, cây cối đều tán loạn dạt ra, ở giữa còn cắm một thanh kiếm, tôi liền biết đấy là mộ phần của Mộ Quang Dao.
Kiếm tu chết đi chỉ dùng kiếm làm bia mộ. May mà kiếm của y không có gì đặc biệt, mấy vị Hoá Thần kỳ không ham hố lắm, cho nên mới còn lưu lại đây tới bây giờ.
Tôi bày bánh trái ra, cắm cho y mấy cây nhang, lại nhóm lửa bắt đầu đốt vàng mã. Lửa cháy bập bùng nóng bỏng, làn khói xám nhẹ nhàng bốc lên, hun mắt tôi cay xè.
"Muốn gặp lại y?" Một giọng nói kỳ lạ bất ngờ vang lên trong đầu tôi.
Ban đầu tôi tưởng Mộng Kính nói chuyện với mình, nhưng hiện nó đang ngủ say, mà giọng của nó cũng khác. Thanh âm này có hơi quen thuộc, trong lúc nhất thời tôi không tài nào nhớ ra được đã nghe thấy ở đâu.
"Ta có thể giúp ngươi gặp lại y." Giọng nói kia vẫn dịu dàng rủ rỉ bên tai tôi.
"Ngươi..." Mặt tôi trắng bệch, "Ngươi là hệ thống?"
Hệ thống cười nhạt: "Cũng không ngu ngốc lắm."
Hai nắm tay tôi siết chặt, móng đâm vào mu bàn tay muốn chảy máu. Lòng tôi loạn cào cào, không biết vì sao hệ thống lại xuất hiện ở đây.
Suốt thời gian qua người giam cầm hành hạ tôi là Mộ Quang Dao giả, toàn bộ đều dựa theo ý nguyện của gã, hệ thống trái lại không hứng thú với bất kỳ điều gì trừ năng lượng. Nhưng điều đó vẫn chẳng thể phủ nhận rằng chính nó là kẻ khiến Mộ Quang Dao bị đoạt xá, cũng chính nó hỗ trợ Mộ Quang Dao giả các món vật phẩm từ trên trời rơi xuống để gã thuận lợi cắn nuốt khí vận của y.
Tôi ước gì mình có thể bổ đầu ra làm đôi, lôi nó ra ngoài xé xác ngay lập tức. Cũng may lý trí kịp thời tỉnh lại, tôi hít sâu trấn tĩnh bản thân: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Hệ thống luôn giữ nguyên một chất giọng khi nói chuyện, "Mộ Quang Dao có huyết mạch Cổ Thần, lại còn là đứa con khí vận của thế giới này, y không dễ chết như vậy. Ta giúp ngươi gặp lại y, đổi lại ngươi phải ký với ta một bản khế ước, trở thành ký chủ mới của ta."
Lượng thông tin quan trọng nhiều hơn tôi tưởng, cả người tôi cứng đờ như khúc gỗ cố gắng tiêu hoá hết. Khi nghe đến hai chữ "ký chủ", gương mặt xấu xí của tên đoạt xá kia lại hiện lên trong đầu tôi: "Còn gã ta thì sao? Ngươi muốn ta hợp tác với gã?"
Chỉ nghĩ thôi đã ghê tởm muốn chết. Tôi sợ mình vừa gặp lại gã sẽ không nhịn được lao lên giết chết, cho dù có phải hy sinh tính mạng đi chăng nữa.
"Ý ngươi là ký chủ số sáu mươi tám?" Hệ thống ồ một tiếng, "Nhiệm vụ thất bại, năng lượng gã kiếm được không đủ bù lỗ, đã bị tiêu trừ rồi."
Bị tiêu trừ... Hai mắt tôi dại ra, môi không ngừng lẩm bẩm từ này, rốt cuộc vẫn không nhịn được cong khoé môi lên cười lớn.
Khúc mắc lớn trong lòng tôi đối với kẻ đoạt xá và hệ thống nằm ở câu nói của gã trước khi chết. Gã bảo rằng cho dù gã chết ở đây cũng không sao, cùng lắm thì đổi một thế giới khác. Vì lời này của gã mà dù thành công khiến gã bị trục xuất tôi vẫn cứ canh cánh mãi, vừa tưởng tượng cảnh gã tiêu dao vui sướng lòng tôi liền không nhịn nỗi oán hận.
Đáng tiếc không thể khiến gã trải qua những gì tôi đã nếm trải, nhưng bị tiêu trừ rồi cũng tốt. Từ nay về sau gã sẽ không thể quay lại, cũng không thể gây hoạ cho bất kỳ ai.
Có điều tôi không để niềm vui lấn át hết lý trí, cảnh giác với sự xuất hiện của hệ thống: "Ngươi muốn ta làm gì? Lại đi đánh cắp khí vận của người khác? Hay nói trắng ra... là khí vận của Mộ Quang Dao?"
Hệ thống đáp: "An tâm, ta thừa biết ngươi tình sâu nghĩa nặng với y, có bảo ngươi làm ngươi cũng sẽ chẳng làm. Mộ Quang Dao tuy có vận khí kinh người, nhưng thế giới này không phải chỉ có mình y mới là đứa con số mệnh. Trời sinh Thần Ma lưỡng lập, có Cổ Thần ắt phải có Cổ Ma, đối tượng của ngươi chính là người mang huyết mạch Cổ Ma."
Cổ Ma. Hai chữ này gợi lên một vài ký ức trong đầu tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, ma tu có liên can đến Phan Anh Đông hãm hại Lương Ân cùng Mộc Khải Nhân rơi xuống đáy Tử Vực cũng tên là Cổ Ma.
Không, Cổ Ma chỉ là tên huyết mạch, nói như vậy người nọ hẳn còn có tên khác.
"Người mang huyết mạch Cổ Ma là ai?" Tôi đè nén xao động trong lòng, thấp giọng hỏi.
"Y là một ma tu, thành chủ Cổ Thành, có tên Man Di."
Tôi sững sờ hết cả người. Man Di? Man Di là Cổ Ma?
Hệ thống cũng nhận ra được sự thay đổi trong tôi: "Ngươi biết y?"
"Lúc trước ta từng tới Cổ Thành, có gặp một ma tu tên Man Di. Nhưng sức mạnh của y chỉ mới tới Luyện Khí kỳ tầng tám." Tôi bối rối đáp.
"Đương nhiên chỉ là nguỵ trang rồi." Hệ thống hừ nhẹ, "Có phải gương mặt y rất giống với Mộ Quang Dao không? Huyết mạch Cổ Ma và Cổ Thần cũng như anh em sinh đôi, người mang chúng sẽ có ngoại hình giống nhau đến tám, chín phần."
Hệ thống nói tới đây, tôi càng vững tin Man Di tôi gặp chính là Man Di mà nó đề cập. Chẳng qua tôi không biết vì sao y muốn tiếp cận mình. Việc y được bán cho tôi làm lô đỉnh hẳn cũng nằm trong kế hoạch của đối phương.
Man Di là Cổ Ma, thành chủ Cổ Thành, còn là đứa con của khí vận giống Mộ Quang Dao. Nhất thời tôi vẫn chưa tiêu hoá được hết sự thật này.
Tôi đỡ trán, giữ cho bản thân bình tĩnh: "Vậy còn Mộ Quang Dao? Y ở đâu?"
"Ngươi không cho rằng ta cứ thế nói thẳng tuột hết mọi thứ đấy chứ?" Hệ thống ngừng lại, "Trước khi ngươi đồng ý ký khế ước trở thành ký chủ tạm thời của ta, đừng hòng ta tiết lộ."
Quả nhiên không dễ moi tin từ cái miệng của nó. Tôi hơi ngẫm nghĩ một lát, siết nắm tay: "Được. Nhưng ta cũng muốn thoả thuận rằng sau khi ta chết ngươi phải giải trừ khế ước với ta, ta không muốn đi đến những thế giới khác. Ta không muốn sống tạm bợ bằng cách đoạt xá những người kia."
"Được." Hệ thống lưu loát đáp, "Ngươi cũng chỉ có đất dụng võ ở đây, sang những thế giới khác chẳng trông mong được gì."
Song phương ký khế ước, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy được hình dáng của hệ thống bên trong thức hải mình. Nó giống như được làm từ những tụ khí đen mơ hồ, xoay tròn với nhau tạo nên một lỗ xoáy nhỏ, vừa âm u lại lạnh lẽo.
Khế ước hoàn thành, hệ thống lúc này mới nhả thêm chút manh mối: "Linh hồn của Mộ Quang Dao đã chuyển thế, hiện đang là một trong số những đệ tử của Thanh Sơn phái."
Tai tôi vang lên tiếng nổ thật lớn. Đệ tử Thanh Sơn phái... Trong khoảnh khác ngắn ngủi, câu nói của Mộng Kính "nếu Lương Ân là Mộ Quang Dao chuyển thế thì tốt rồi" lần nữa văng vẳng không ngớt bên tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT