Sau nửa tiếng đi bộ cuối cùng họ cũng tới nơi, chỉ có điều từ khi bước chân vào khu rừng thì cứ cảm giác như có ai đó đi theo . Họ tiến vào sâu trong rừng ngồi xuống một gốc cây cổ thụ, thực sự phải thức suốt ba ngày trong tình trạng thần kinh căng như dây đàn lại không được ăn uống tử tế khiến cả hai người chẳng ai còn chút sức lực nào. Kỉ Tình khép hờ mắt lên tiếng:

Ra đi tôi biết các người ở đó...

Cô biết họ là con người không phải zombie vì lũ đó không có đủ trí thông minh và kiên nhẫn để đi theo hai người từ bìa rừng vào đây. chợt có tiếng cười vang lên.

Hahaha... không ngờ giữa trốn hoạn nạn thế này lại gặp được hai mĩ nhân, vốn định trọc ghẹo một chút

không ngờ cô em phát hiện ra nhanh vậy...

Một đám đàn ông khoảng gần trục tên bước ra, tên nào cũng to con, mặt mày bặm trợn nhìn là biết không đoàng hoàng , Mộc Li lên tiếng:

Các người muốn gì???

Chính là muốn ... ngủ cùng cưng đó...

Một tên tiến lên vuốt má mộc li nói. Cả đám người cười ầm lên, không chịu được nhục Mộc Li tát tên đó một cái, hắn liếm máu ở khoé môi hét lên:

Mẹ kiếp ... mày giám đánh tao? Anh em, dạy cho chúng một bài học...

Cả đám đàn ông xông vào, Kỉ Tình rút súng ra hét lên:

Các người đứng đó, dám tiến một bước tôi giám giết hết các người...

Á...

Mộc Li bị một tên tóm được, hắn lấy dao kề vào cổ cô để đe dọa Kỉ Tình.

Quăng súng qua đây nếu mày không muốn cổ con bạn mày có một vết cắt..

Bất lực,Kỉ Tình quăng súng về phía bọn chúng, để mặc cho chúng bắt, bị giữ tay, chân cô không thể cử động được.Một tên trực tiếp xé toang chiếc áo sơ mi trên người c̀ô để lộ làn da trắng như tuyết cùng đôi gò bồng đào nõn nà phập phồng sau lớp áo lót. Không hiểu sao lúc này cô lại có cảm giác tuyệt vong, nhục nhã, phó mặc cho số phận. Mộc Li thì cứ lải nhải hai chữ phương hạo trong miệng như một kẻ điên, chợt có tiếng súng vang lên, đám người bị phân tâm, nhân cơ hội chúng không chú ý cô bèn kéo Mộc Li, nhặt cây súng, chĩa về phía chúng nhưng cô còn chưa kịp bắn thì tiếng súng lại vang lên, từng tên từng tên ngã xuống, cô cảm nhận được có người ở phía sau mình mùi long đản hương quen thuộc phả vào mũi không hiểu sao cô cảm thấy an toàn. Xoay người lại, một gương mặt ghé sát mặt cô làm cô suýt ngất, là anh - Tần Mặc uy, anh đang nhìn cô chằm chằm, cô bất giác đỏ mặt, cúi xuống, lấy hai tay che trước ngực, anh nhíu mày nhìn lướt qua sau đó cởi chiếc áo khoác bên ngoài mặc vào cho cô, cất giọng nhàn nhạt:

Vẫn còn sống?

Nghe câu này chả hiểu sao cô thấy bực đang định lên tiếng thì Mộc Li chạy tới h

Tần lão đại, anh đi cùng phương hạo chớ? anh ấy khoẻ không? không bị làm sao chứ???

Đi.

Tần Mặc Uy kéo Kỉ tình đi, Cao Mộc Li lững thững theo sau mà không giám nói câu nào, anh quá lạnh lùng, nguy hiểm nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn.Đi mãi tới một mỏm đá lớn Tần Mặc Uy bỗng dừng lại rút súng ra bắn lên không trung khoảng vài giây sau thì có người chạy ra, nhìn gần cô mới nhận ra ba người là Phương Hạo, Hoắc Tầm và Trác Ngôn còn năm người còn lại ba nam hai nữ thì cô không biết. Mộc Li Chạy đến ôm Phương hạo,:

em sợ... em tưởng anh cũng.... cũng....

Chẳng phải anh vẫn còn sống sao? Không cần sợ.

Phương Hạo lau nước mắt cho Mộc Li, ôm cô vào lòng dỗ dàng. Kỉ Tình nhìn hai người họ mỉm cười.

Cảm ơn.

Vì cái Gì?

Anh cứu tôi, tôi nợ anh.

Biết vậy là tốt.

Ủa mà họ là ai vậy???

Giống chúng ta

Ồ

Cô gật đầu,nhìn hai cô gái khá xinh đẹp một tóc vàng một tóc đỏ và ba người đàn ông một da đen một cao to và một người tầm trung niên.Họ cũng bình thường không có gì lạ, chợt cô thấy có gì đó sai sai:

Mắt ... mắt anh???

ý cô là cái này???

Tần Mặc uy đưa tay tháo kính áp tròng ra để lộ cặp mắt tuyệt đẹp màu đỏ tươi, mấy người xung quanh kể cả Phương Hạo và Mộc Li đầu kinh ngạc, Trác Ngôn lên tiếng giải thích:

Mỗi lần ra ngoài lão đại đều sẽ đeo kính để che đậy đi màu mắt, có lần là kính đen, có lần là kính sát tròng. Mọi người thấy đấy, dù gì nó cũng quá đặ̣c biệt mà.

Anh đeo từ lúc nào vậy??

Trên máy bay.

Cô không thấy vì chẳng bao giờ cô giám nhìn thẳng vào mắt tôi .

Kỉ Tình: ...... Đúng quá rồi còn gì nữa, cô biết nói gì đây?

Kỉ Tình nhìn lảng đi chỗ khác, chợt có gì đó lọt vào tầm mắt cô, một bóng đen di chuyển rất nhanh, nó lao thẳng tới chỗ Tần Mặc Uy. Lúc này mới nhìn rõ nó giống với đám quái vật trong trung tâm thương mại nhưng chúng không có tay thay vào đó là hai càng dài sắc nhọn như dao.Khi nó gần tới nơi , không chần trừ mà cô lao ra đỡ cho Tần Mặc uy, nhát đâm của con quái vật đó quá sâu khiến cô ngã qụy, Tần mặc uy đỡ lấy cô, dơ súng bắn thẳng vào đầu con quái vật.

Kỉ Tình kinh ngạc. Vừa rồi cô cứ như bị ma nhập vậy, Rõ ràng có suy nghĩ muốn tránh ra nhưng cơ thể lại không làm theo suy nghĩ. Nhát đâm khiến máu chảy rất nhiều, sắc mặt cô chẳng mấy chốc đã thành trắng bệch. Tần mặc Uy Lấy tay đè lên vết thương trên bụng cô để máy đỡ chảy, anh bình tĩnh:

Trác Ngôn, cậu là bác sĩ.

Dạ

Mấy người khác tản ra xung quanh để đề phòng bất chắc, Trác ngôn bắt đầu sử lí, cầm máu vết thương. Tần Mặc Uy xé chiếc áo sơ mi băng lại cho cô. Cô đau mà nhăn mặt lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Chợt cô gái tóc vàng đi tới tháo chiếc ba lô xuống, lôi ra một cuộn băng gạc đưa cho Trác Ngôn:

Dùng cái này đi, Cái đó không ổn đâu.

Được.

Trác ngôn Băng bó cho kỉ tình xong, để cô tựa vào người tần Mặc Uy nghỉ ngơi. Bỗng Hoắc Tầm chạy tới gấp gáp;

Lão đại, phải rời đi thôi, nơi này không thể ở lại được nữa chúng đến rồi.

Anh ta chỉ tay về đám quái vật đang tiến về phía bọn họ, Tần mặc uy cõng kỉ Tình trên lưng mình chạy nhanh, cả đám người chạy vào trong thành phố. Họ không hề có cách nào liên lạc với bên ngoài chỉ còn biết tìm một chỗ an toàn để ẩn náu chờ có người tới đảo.. Kỉ Tình khẽ tựa đầu vào vai tần Mặc Uy nhìn đám quái vật đang đuổi theo phía sau bất giác mỉm cười, có lẽ cô không chờ được đến ngày gặp Lam Thiên nữa, hắt hơi thở nặng nhọc , hai mắt nhắm lại:

Lão đại ,tôi muốn ngủ rồi...

Không được, mở mắt ra..

Tần Mặc Uy quát, anh vẫn tiếp tục chạy, dường như có cõng thêm người nữa thì đối bvới anh cũng chẳng hề hấn gì, hít một hơi thật sâu, mùi long đản hương thấm vào phổi khiến cô tỉnh táo hơn, khẽ nói:

Anh mệt không??? hay bỏ......

Câm miệng.

Tần Mặc Uy bình tĩnh, phía trước mặt là một toà nhà có cổng sắt , anh lên tiếng:

Chạy vào sau đó đóng cổng lại.

Dạ

Hoắc Tầm và Trác ngôn đồng thanh, Tất cả mọi người chạy thật nhanh. Hoắc Tầm và người đàn ông da đen chạy vào kéo hai cánh cổng đợi tất cả mọi người vào hết thì đóng lại, cài chốt. Chúng không qua được. Bỗng đám zombie từ đâu kéo tới rất đông bu đầy cửa gào thét.

Cánh cửa đó không trụ được lâu đâu

Cô gái tóc đỏ lên tiếng, mọi người đều không hẹn mà quay lại nhìn., đúng là không trụ lâu được. Bỗng Trác Ngôn chạy ra la lên:

Đây là nơi cung cấp điên và mạng lưới thông tin cho toàn dân trên đảo, vẫn có điện...

Vậy sao? tôi có cách..

Kỉ Tình thều thào, tuy có thể sẽ̃ chết nhưng cô nhất định sẽ không làm thức ăn cho cái đám kinh tởm đó. Tần mặc uy hỏi:

Dẫn điện vào cửa sắt??

Kỉ Tình gật Đầu, Trác Ngôn nhìn Hoắc tầm , Xoa cằm:

Thử đi.

Cả đám người trừ Tần Mặc uy và Kỉ Tình xúm vào kéo sợi dây cao áp to tổ bố cuốn vào cửa sắt. Trác ngôn đứng bên trong hét lên:

Mọi người , tránh ra tôi bật đó..

xẹt.. xẹt Hàng trăm com zombie cháy khét lẹt đổ xuống. cả nhóm người tiến vào bên trong, nơi này rất nhiều thiết bị liên lạc còn hoạt động . Hoắc Tầm vớ lấy một cái máy liên lạc , Dò tần số nói:

Tô Phàm, hàn Vũ, hai cậu có nghe thấy không??? nếu nghe được thì mau đến đảo tư nhân của Lăng quý đón chúng tôi, nơi này sảy ra chuyện rồi.. alô.. alô..

Chúng ta không liên lạc được với họ.

Tần Mặc Uy nghe vậy chỉ gật đầu sau đó đặt Kỉ Tình ngồi dựa vào góc tường nói:

Tuy có hàng rào điện nhưng nơi này vẫn không an toàn, mọi người mau tản ra đóng hết tất cả các cửa lại. Chúng ta gặp nhau trên sân thượng.

Tất cả mọi người chia ra làm việc, tần Mặc uy đến bên Kỉ tình :

Cô ổn chứ??

Kỉ Tình không trả lời chỉ gật đầu.

Vậy đi tiếp.

ừm

Anh bế cô chạy lên tầng thượng , toà nhà này rất cao, ở trên cao là an toàn nhất. Lên đến nơi anh tìm một góc ngồi xuống, để cô nằm gối đầu lên đùi mình, nhìn toàn cảnh hòn đảo này từ đây chỉ thấy tan hoang, chết tróc, không một chút sự sống. Chợt có thứ gì đó kì lạ. Một à hai con zombie to hơn những con khác cả trăm lần, chắc phải to ngang căn nhà tám tầng, nó đang đi xung quanh nơi này. kỉ Tình nắm lấy tay áo anh nói nhỏ:

Tôi .... tôi sợ

nếu chúng tới đây, tôi sẽ giết.

kỉ Tình cười nhẹ, cô không hiểu một người như anh sao lại có thể đối sử tốt với cô như vậy, điều đó đến cả bản thân anh cũng không hiểu.

Một lát sau, tất cả tập trung tại sân thượng. Mộc Li đến bên kỉ tình nhìn tần mặc uy lưỡng lự hỏi nhỏ:

Em Không sao chứ???

Không sao đã sơ cứu rồi mà.

Vậy tại sao chảy máu nhiều vậy???

Tất cả dần ánh mắt về phía kỉ tình, Chiếc áo khoác trên người cô ướt đẫm máu, tần Mặc Uy lướt nhìn qua sau đó ngửa mặt lên trời nói chỉ mình cô và anh nghe thấy:

Khi tôi ôm cô tôi biết được một việc, đó là trái tim chúng ta đập cùng một nhịp , nếu lần này tôi cứu cô, cô sẽ mãi mãi là người của tôi ở bên tôi kể cả khi chết cũng phải chết chung.

Phong Ca


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play