Tần Mặc uy đang ngồi đọc sách bỗng nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp của Hoắc Tầm nói là số hàng hoá họ bán xang Đông Nam á bị cướp khi đang di chuyển trên biển. Họ phải đi cướp lại số hàng đó vì trong xưởng sản xuất không còn đủ hàng nữa.

Tần Mặc Uy bảo anh ta chuẩn bị, họ sẽ lên đường ngay. Anh cúi nhìn kỉ tình đang nằm trong lòng mình, khẽ lay cô dậy. Kỉ tình mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn anh, Tần Mặc Uy hôn cô một cái rồi nói:

Chúng ta lại phải đi rồi. có một lô hàng bị cướp trên biển, chúng ta phải đi lấy lại.

Kỉ Tình gật đầu một cái, cùng anh chuẩn bị sau đó lái xe ra bến cảng nơi chiếc chiến hạm đang neo ở đó. sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ họ bắt đầu xuất phát từ cảng Los Angeles thẳng đến thái bình dương, Vì trong số hàng hoá đó có gắn con chíp theo dõi nên họ dễ dàng tìm được vị chí của lũ cướp đó. giờ đang là giữa trưa, trời rất nóng, chiếc chiến hạm của họ lênh đênh trên biển vắng , chợt có người lên tiếng:

lão đại, phía đông bắc cách chúng ta 100 hải lí phát hiện có ba chiếc quân hạm, đó là quân hạm trở hàng hoá của chúng ta.

Đi về phía đó.

Tần Mặc uy ra lệnh, Hoắc Tầm dạ một tiếng sau đó chiếc chiến hạm cũng đuổi theo về phía đó, chẳng mấy chốc họ cũng đuổi gần đến nơi. Khoảng cách tuy đã rút ngắn nhưng chiến hạm của họ vẫn dừng ở khoảng cách mà rada của ba chiếc quân hạm kia không quét tới được. Tần Mặc Uy nhìn Kỉ Tình, cô hiểu sau đó từ trên đùi anh ngồi thẳng dậy, Tần Mặc Uy ôm eo cô, để lưng cô tựa vào ngực anh. Kỉ Tình đưa tay tạo ra vầng sáng bạc, như lần trước nó lại như một màn hình thu nhỏ vậy. qua đó họ thấy một người đàn ông da trắng béo múp đang ngồi chỉ huy bọn tay sai lái quân hạm. Kỉ Tình nhìn một lúc, xác định hắn không phải loại người có máu mặt gì mới cười anh:

Loại người đó mà cũng có thể cướp hàng của anh??

Đó là Phương Hạo.

Tần Mặc Uy dõng dạc. Kỉ Tình Ngạc nhiên, không phải bọn họ có quan hệ rất tốt sao?? Thấy được suy nghĩ của cô, Tần Mặc Uy giải thích:

Tuy là bạn bè thế nhưng năm nào tên đó cũng phải cướp một hai lô hàng của anh, cướp xong lại trả, hắn nói là để tăng tình cảm bạn bè, chứ không em nghĩ tại sao anh chỉ dẫn có mấy người này đi cướp lại hàng??

Kỉ Tình trợn mắt, thế này cũng rảnh quá thể, bọn họ cứ đi theo ba chiếc quân hạm phía trước mà không hề hay biết người trên quân hạm đó đã trúng thuốc mê, ngủ hết rồi. Còn Phương Hạo cũng đã bất tỉnh.

Sau khi đuổi theo một lúc lâu chiến hạm của họ lạc vào một vùng biển toàn sương mù dày đặc mà ba chiếc quân hạm kia cũng biết mất khỏi rada. Trời cũng sắp tối, mặt trời cũng sắp lặn Tần Mặc Uy lúc này mới nhíu mày;

Có gì đó kì lạ. Chúng ta mắc bẫy??

Kỉ Tình gật gật rồi thoải mái tựa vào người anh. Cô nghĩ họ nhất định sẽ thoát được thôi, dù sao thì mấy truyện như vậy cũng trải qua nhiều rồi mà. Chợt Hoắc Tầm la lên:

Lão đại, bộ điều khiển không sử dụng được, máy phát điện cũng không sử dụng được, rada cũng không.

Vừa nói xong đèn trên chiến hạm đều vụt tắt, mọi thứ bỗng trở nên tối đen như mực. Tần mặc Uy nhìn Hàn Vũ, anh ta gật đầu đưa tay chạm vào nguồn điện, dòng điện màu tím xanh từ tay anh ta truyền tới nguồn làm đèn sáng trở lại. Tần Mặc Uy đứng dậy, đi ra ngoài xem xét. Xung quanh Mặt biển không có bất cứ thứ gì kì lạ. Gió trên biển rất lớn, không khí cũng ngày càng lạnh hơn. từng cơn sóng vỗ vào mạn tàu kêu rào rào . Nửa đêm trời bắt đầu mưa, mưa rất lớn kèm theo sấm chớp vang dội, nhưng họ cảm thấy may mắn vì chỉ mưa lớn chứ không gặp bão. Đột nhiên thân chiến hạm rung lắc dữ dội, từng tiếng két két phát ra như có gì đó bóp chặt vào thân tàu. rồi trong ánh sáng lập loè của những tia chớp họ thấy những chiếc xúc tu to dài hàng chục mét vươn lên từ dưới lòng biển.

Kỉ Tình nhìn Tần Mặc uy, từ khi gặp anh tới giờ cô đã được thấy những thứ tưởng chừng như chỉ có ở trong phim mà con người thường không cách nào tưởng tượng được rằng nó tồn tại. Chỉ tiếc lền này khác với những lần trước, cô cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, lo lắng vu vơ. Chợt một chiếc xúc tu đó lao thẳng vào trong chiến hạm, những người còn ở bên ngoài cứ lần lượt từng người bị chúng ăn thịt.

Ở đầu những chiếc xúc tu đó có một cái miệng sâu hoắm hình tròn với nhửng chiếc răng sắc bén nhọn hoắt. Chúng túm được người nào là nó đưa luôn người đó vào miệng nhai ngấu nghiến.

Hoắc Tầm dùng năng lực dịch chuyển đồ vật bén nhọn đâm vào chúng , Hàn vũ phóng điện vào người chúng. Từ xa xa những tiếng gầm rú vang lên , Hàn vũ kêu lên:

Chúng kéo đến ngày càng đông, Kỉ Tình mau dịch chuyển chúng ta về đất liền.

Xin lỗi, tôi không biết hiện giờ chúng ta ở đâu cả , phải biết rõ địa điểm mới có thể về được.

Kỉ Tình vừa bùng súng bắn liên tục vào những chiếc xúc tu đang lao vùn vụt đến vừa hét to. Những người họ mang theo trong chuyến đi cũng ra sức chiến đấu thế nhưng dù gì họ cũng là người thường, sức lực có giới hạn, cũng có người kiệt sức mà từ bỏ mạng sống. Họ ccố chống trọi đến sáng. Khi mặt trời mọc, lũ quái vật đó lại ẩn mình về lòng biển sâu.

Tần Mặc Uy bảo mọi người đi nghỉ ngơi, họ cũng chỉ còn lại vài ba người, cần bảo toàn sức khoẻ vì không biết bao giờ mới có thể tìm được đường thoát. Kỉ Tình mệt mỏi tựa vào lòng anh, Cả người cô ướt đẫm nước , dán lên người anh.

mọi người cũng nằm tại chỗ nghỉ, bây giờ họ vẫn còn lương thực đủ ăn cho vài ngày nên không sợ, chợt Hoắc Tầm lên tiếng:

Lão đại, lần này e là không phải Phương lão đại làm, vậy ai là người lừa chúng ta vào chỗ chết như vậy chứ??

Tần Mặc Uy không nói gì, ánh mặt lạnh hẳn xuống, được rồi , lần này trở về, anh sẽ cho kẻ đó biết tay.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Họ lênh đênh trên biển hết bốn đêm liền, đêm nào cũng đối đầu với lũ quái vệt kinh dị đó. Đêm nay là đêm thứ năm, Họ đã liên lạc Được với trác Ngôn, giờ chỉ cần cố chống trọi đợi anh ta tới cứu.

tần Mặc Uy cầm súng bắn về phía đám quái vật, chợt một chiếc xúc tu quấn vào chân anh, kỉ Tình hoảng hốt vội cầm một con dao găm dắt bên hôngđôm thẳng vào nó, vì quá đau nó thả Tần Mặc Uy ra mà vùng vẫy, Kỉ Tình vẫn nắm chặt lưỡi giao đang găm trên người nó, nó dẫy dụa ngày càng mạnh cuối cùng hất văng Kỉ Tình về phía thanh chắn ở mạn tàu.

Tần mặc Uy vội lao tới đỡ lấy cô nhưng không kịp, cô bị văng va thẳng vào thanh chắn, Thấy tần Mặc uy chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng cô mỉm cười với anh, định ngồi dậy nhưng không nhúc nhích được, đưa mắt nhìn xuống người, cô thấy một thanh sắt to như hai ngón tay, dài, đâm xuyên qua bụng mình. Thở dài một cái, có lẽ lần này cô chết thật rồi. Ngẩng đầu lên thì thấy Tần Mặc Uy nhào đến cạnh cô, nâng đầu cô lên, giọng run run:

Tình, em...... đừng động, anh sẽ cứu em....

Em..... không sao, không đau..........

Tần Mặc Uy mặt đầy lo lắng gật đầu với cô. Phía gần đó, Hoắc Tầm và Hàn vũ đang chiến đấu kịch liệt với đám quái vật. giường như chúng kéo đến còn đông hơn so với những lần trước. Tần Mặc Uy đứng dậy, đưa tay bóp chặt mộc chiếc xúc tu đang lao tới, hơi lạnh từ tay anh làm đóng băng từ chỗ anh nắm lan ra mặt biển xung quanh. Những con quái vật trong phạm vi gần đó đều bị đóng băng lại cả. Thế nhưng trên chiến hạm lại có hẳn một con, không còn là những chiếc xúc tu nhô lên khỏi mặt nước nữa mà là một con hoàn chỉnh. Nó nhìn giống con bạch tuộc khổng lồ với tám cái xúc tu to lớn. Từng cái, từng cái lao về phía Tần Mặc Uy, điên cuồng đập xuống. Thân tàu rung lên dữ dội,cơ thể Kỉ Tình cũng vì thế mà nghiêng qua nghiêng lại, thanh sắt vì thế cọ vào vết thương khiến máu chảy càng nhiều, cô không thể cứ vậy mà chết được.

Nghĩ vậy, cô cố dùng sức kéo người mình ra khỏi thanh sắt, phải mất một lúc lâu mới kéo ra được. Đứng dậy đi từng bước loạng choạng tránh khỏi mạn tàu thế nhưng một chiếc xúc tu của con bạch tuộc đó lia về phía cô, vì không phản ứng kịp mà cô bị nó quấn chặt lấy rồi lao vụt xuống biển. Tần Mặc Uy cố tóm lấy tay cô nhưng không thể được, anh thẫn thờ ngồi nhìn đôi tay mình, anh đã để mất cô..........


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play