Dĩ nhiên Tống Vân Tu sẽ không phản đối việc Tống Dữ Tinh hẹn hò với Lục Tứ, kể cả anh có phản đối thì cũng không có ích gì. Chẳng qua, khi nghe được tin này, anh đã ở trong phòng hết một ngày.
Vẫn còn tốt, Lục Tứ chưa biết chuyện này.
Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của anh em tốt, Tống Vân Tu yên lặng hút một điếu thuốc, lòng đầy ưu sầu.
Tuy thừa nhận bản thân thích Lục Tứ, còn nói thẳng với anh trai, nhưng Tống Dữ Tinh cũng không nói rõ với Lục Tứ ngay. Chỉ cần nghĩ đến những điều khi trước nói, những chuyện đã từng làm, cậu cảm thấy mặt mình rất đau.
Cậu cũng cần thể diện mà.
"Tinh ca, sao dạo này cậu xuống tinh thần thế?"
Hàn Dã đưa tay khoác vai Tống Dữ Tinh, thân thiết nói: "Sắp hết một tháng rồi, cậu sắp quay về kí túc xá đúng không? Thắng ca và Hiên ca đều chờ cậu đó, người ta cũng rất nhớ cuộc sống ở chung với cậu nha."
Nói xong, cậu ta còn thẹn thùng ôm cánh tay Tống Dữ Tinh, không biết còn tưởng họ đang yêu nhau.
"Xì, né tôi ra đi." Tống Dữ Tinh chê.
Hàn Dã lại sáp vào, híp mắt đánh giá gương mặt của Tinh ca nhà cậu, nhẹ nhàng than: "Chẳng lẽ cậu không về sao? Lục tổng đoạt cậu tới tay nhanh như vậy sao?"
Sắc mặt Tống Dữ Tinh trở nên mất tự nhiên ngay lập tức, cậu chối đây đẩy.
Hàn Dã nở một nụ cười kiểu cái gì cũng biết, xem ra cậu không hề nghĩ sai, chuyến này Tinh ca một đi không trở lại. Sao cậu cứ có cảm giác mất mát khi cha già có con gái đi lấy chồng vậy nhỉ?
Những thứ Hàn Dã nói, Tống Dữ Tinh cũng từng nghĩ tới, mấy ngày nữa là đến một tháng, cậu sẽ dọn ra ngoài hoặc tiếp tục ở lại nhà Lục Tứ. Nếu là trước đây, cậu chỉ mong lập tức thu dọn hành lý rồi "biến", bây giờ thì... Không thể bỏ được.
Có lẽ cứ mập mờ mãi thì không phải là lựa chọn tốt.
Đm, Tống Dữ Tinh, mày sợ cái gì chứ!
Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay nói thẳng với Lục Tứ luôn đi.
"Dã ca, tôi có việc, về trước đây." Tống Dữ Tinh vỗ vai Hàn Dã một cái rồi tức tốc chạy đi.
Hàn Dã đứng tại chỗ, mờ mịt không hiểu, phản ứng của Tinh ca nhà cậu như thể người chồng đang nôn nóng được gặp vợ con vậy.
Tài xế của Lục Tứ đã chờ ở ngoài trường học. Sau khi Tống Mậu Học ra tù, Lục Tứ không yên tâm, sát sao để ý Tống Dữ Tinh, chỉ cần hắn rảnh thì sẽ đích thân tới đón cậu về, nếu không rảnh thì cũng bảo tài xế riêng đi đón.
"Tống thiếu gia, bây giờ về nhà luôn sao?"
"Hừm... Chưa về vội, ở gần đây có một cửa hàng hoa, đến đó trước đi ạ."
Tống Dữ Tinh trước giờ không hề ra vẻ thiếu gia, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu rất được người khác yêu thích, nhất là những người lớn tuổi, cậu với người tài xế trung niên này cũng tiếp xúc khá tốt.
"Cứ cho là thế đi ạ." Tống Dữ Tinh cười, mi mắt cong cong.
Tài xế cũng không biết mối quan hệ của cậu và Lục Tứ.
Muốn tỏ tình thì đương nhiên phải dùng hoa hậu, nhưng cầm một bó to thì rất chói mắt, cuối cùng Tống Dữ Tinh chỉ chọn một vài bông hồng đỏ tươi nhất, đẹp nhất. Cậu còn nhờ nhân viên trong tiệm dạy gói hoa rồi tự mình dùng giấy bọc để bọc những bông hoa lại.
Trả tiền xong, thanh niên cầm bó hoa đi ra khỏi tiệm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu mang theo nụ cười sáng rỡ, hấp dẫn sự chú ý hơn cả hoa trên tay cậu.
___
Chạng vạng tối, thím Vương nấu cơm trong bếp, Dâu Tây Nhỏ và Oreo chạy đuổi nhau trong sân. Lục Tứ thì tăng ca, sẽ không về sớm.
Tống Dữ Tinh vừa về đã trốn vào phòng, rầu rĩ nhìn bó hoa, lát nữa phải tặng hoa cho Lục Tứ như thế nào đây? Tặng xong thì nói gì nhỉ?
Cậu phiền não vò đầu mấy cái, đột nhiên điện thoại reo lên. Một số lạ.
Tống Dữ Tinh không suy nghĩ nhiều, nhận điện thoại: "Alo?"
Chất giọng tục tằn khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên, truyền vào tai Tống Dữ Tinh, "Con trai ngoan, lâu lắm rồi không được nghe giọng của con, có nhớ ba không?"
Rõ ràng giọng nói và nội dung rất thân thiết nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Sắc mặt Tống Dữ Tinh thay đổi, bàn tay cầm điện thoại chặt hơn, gân tay màu xanh nổi lên rất rõ. Đôi mắt cậu đầy ý lạnh, môi nở nụ cười giễu cợt, "Đừng có nhận bừa họ hàng."
Không sai, quả nhiên gã Tống Mậu Học này chủ động tìm tới cửa.
Bên kia, Tống Mậu Học cười lạnh một tiếng, "Sao? Trở thành thiếu gia nhà giàu thì không muốn nhận nữa à?"
Tống Dữ Tinh: "Muốn gì thì nói mau, đừng giả bộ với tôi."
"Tống thiếu gia có tiền như vậy, có thể cho ba một chút được không, ba nuôi con nhiều năm như vậy, cũng đến lúc con nên báo đáp rồi."
...
Tống Dữ Tinh cúp điện thoại, đặt bó hoa vẫn ở trong tay lên bàn rồi đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tống, cơm tối xong rồi, con định đi đâu vậy?"
"Con có việc phải đi gặp bạn, không ăn cơm nhà đâu, thím cứ ăn trước đi ạ."
Tống Dữ Tinh vừa nói vừa xỏ giày, vội vàng ra cửa. Đến lúc thím Vương kịp đuổi theo thì cậu đã ra khỏi nhà rồi.
"Thằng bé này, có chuyện gì gấp vậy chứ, cơm cũng không ăn."
Sắc trời dần tối, Lục Tứ còn đang họp ở công ty thì Tống Vân Tu gọi tới. Cấp đưới đang báo cáo công việc, hắn không cắt ngang họ mà yên lặng cầm điện thoại lên, đi ra khỏi phòng họp. Tiện tay đóng cửa phòng họp, người đàn ông lười biếng tựa vào mặt tường bên cạnh, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, nhận cuộc gọi.
"Tống tổng có việc gì sao?"
Tống Vân Tu vội vàng nói thẳng: "Không phải tôi phái người theo dõi Tống Mậu Học sao, vừa rồi họ nói với tôi, Tống Mậu Học cố ý cắt đuôi, bây giờ đã không thấy bóng dáng."
"Vừa rồi tôi gọi cho bé cưng, em ấy nói đang ở nhà cậu, tôi muốn xác nhận chút."
Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Tứ lập tức trở nên nghiêm trọng, hắn đứng thẳng người, nói: "Tạm thời đừng lo lắng, tài xế nói với tôi rằng đã đưa em ấy về nhà, tôi gọi về cho dì giúp việc một chút."
"Được, có chuyện gì thì báo ngay cho tôi."
"Ừ, cúp máy trước." Lục Tứ cúp điện thoại rồi gọi ngay cho thím Vương.
"Tiểu Tống? Khoảng nửa giờ trước thằng bé ra ngoài, rất vội vàng, không ăn cơm tối."
Lục Tứ thấy căng thẳng trong lòng, có dự cảm xấu, lời nói cũng trở nên gấp gáp hơn: "Em ấy có nói là đi làm gì không ạ?"
"Nói là đi gặp bạn, Lục tiên sinh, Tiểu Tống gặp chuyện gì sao?" Thím Vương quan tâm hỏi.
"Không sao ạ, khi nào em ấy về thì dì nói cho cháu ngay nhé."
Giao phó cho dì Vương xong, Lục Tứ cúp điện thoại, không thèm đoái hoài đến cuộc họp dang dở nữa, hắn vội vàng đi về phía thang máy, bấm số gọi cho Tống Dữ Tinh. Chuông điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có người nhận, hắn lại gọi cuộc thứ hai, lần này rốt cuộc cũng được nghe máy.
"Tống Dữ Tinh, em không ở nhà mà chạy đi đâu?"
"Anh của em mới gọi cho tôi, em còn lừa cậu ta là mình ở nhà?" Lục Tứ hơi giận, nhưng còn lo lắng và luống cuống nhiều hơn, giọng nói nghiêm khắc, không cho từ chối:
"Bây giờ em đang ở đâu, đứng yên đó, tôi tới chỗ em ngay!"
Tống Dữ Tinh yên lặng chốc lát rồi bình tĩnh nói: "Tôi không sao, không cần lo."
"Xong việc thì tôi sẽ về ngay, chỉ vậy thôi, cúp trước đây."
"Alo? Tống Dữ Tinh?!"
Lục Tứ nhìn cuộc gọi bị ngắt, giận mà không có chỗ phát tiết, hắn lại gọi lần nữa, nhưng chỉ có tiếng nhân viên tổng đài vang lên đầy máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Lục Tứ chửi một câu, nhóc con này dám chặn hắn.
Sắc mặt người đàn ông rất khó coi, suýt thì hắn đã đập luôn điện thoại xuống đất.
Tống cục cưng đột nhiên không ngoan, chắc chắn là liên quan đến tên Tống Mậu Học kia. Không được, phải mau đi tìm em ấy.
Cửa thang máy ở hầm để xe mở ra, người đàn ông vội vã chạy lên xe.
Bên kia, Tống Dữ Tinh nhét điện thoại vào túi, đi vào con hẻm nhỏ trước mặt. Trời đã tối, ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra, trong con hẻm cũ, đèn đường lúc sáng lúc tắt, lúc nào cũng có thể hỏng hoàn toàn. Xung quanh rất yên tĩnh, một bóng người cũng không có, cậu có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Sau khi rẽ hai lần, Tống Dữ Tinh dừng lại ở cuối con hẻm.
Tống Mậu Học vẫn chưa tới, Tống Dữ Tinh nhàm chán đợi ở đó khoảng hai mươi phút mới thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại rõ ràng trong con hẻm tĩnh lặng. Không lâu sau, một thân hình xuất hiện trước mặt cậu, ảnh ngược trên đất bị kéo dài ra trông như một con quái vật.
Khi còn nhỏ, Tống Dữ Tinh chỉ cần nhìn thấy thân hình này thì sẽ run rẩy, sợ sệt như một phản xạ có điều kiện.
Chẳng qua bây giờ, cậu chỉ khinh khỉnh đưa mắt nhìn người vừa tới.
So với những người cùng độ tuổi, Tống Mậu Học già hơn rất nhiều, nhưng gương mặt thì hung tợn, làm cho người khác chán ghét. Điều khiến Tống Dữ Tinh ngạc nhiên nhất là những vết bầm tím trên mặt đối phương, vết xương ở khóe miệng, tư thế đi đường của gã cũng không bình thường, khập khiễng tập tễnh, xem ra đã bị đánh không nhẹ.
Tống Mậu Học cũng đang nhìn Tống Dữ Tinh, trên mặt là một nụ cười giả dối, "Lâu rồi không gặp, con trai ngoan càng ngày càng đẹp trai."
"Sao, mới ra tù đã bị kẻ thù tìm đến cửa à?" Tống Dữ Tinh nhếch nhếch môi nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Tống Mậu Học hừ lạnh một tiếng, nhắc tới chuyện này lại làm gã tức lên. Gã vừa mới ra tù được hai ngày, đáng lẽ cứ ngồi đợi đến thời cơ tốt thì đi ra, bỗng nhiên một đám người xông vào, cầm đầu là hai người trẻ tuổi cao lớn, dáng dấp rất đẹp, không nói câu nào đã ấn gã xuống đất mà đánh. Ra tay mẹ nó còn rất nặng, gã còn không có cơ hội phản kháng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT