*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chỉ một tháng, cậu để Tống Dữ Tinh ở cùng tôi một tháng, nếu như em ấy còn không thích tôi, tôi sẽ từ bỏ!"
Từ bỏ? Không thể nào, Lục tổng bổ sung trong lòng.
Làm sao hắn có thể để tình địch ở chung phòng với Tống Dữ Tinh được chứ, không phải có câu lâu ngày sinh tình sao?
Lục Tứ có cảm giác nguy cơ đang tăng lên, tuyệt đối không phải là hắn không tự tin, nhưng một người đàn ông sẽ không thể nào để vợ mình ở chung với người khác được.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Không được, tuyệt đối không thể để hai người họ ở chung một phòng!
Tống Vân Tu bị Lục Tứ làm phiền không thể chịu nổi, cái người này có giỏi thì đến nói với cha mẹ anh đi, nói với anh thì có ích lợi gì chứ. Anh ném một cái gối sang, nghiến răng, "Đờ mờ, cậu nói với tôi cũng vô dụng, tôi không thể quyết định thay em trai được."
"Nếu như em ấy đồng ý, tôi sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của hai người nữa."
Lục Tứ đón lấy cái gối, nhướng mày, "Anh em tốt, chờ mãi câu này của cậu đó."
Trước khi làm mấy việc này kiểu gì cũng phải trưng cầu ý kiến của gia trưởng, chú dì thì không thể nói được rồi, Tống Vân Tu cũng coi như là nửa gia trưởng rồi. Nếu như hắn âm thầm kéo Tống Dữ Tinh vào nhà mình ở, lúc Tống Vân Tu biết được thì có khi sẽ chém hắn thành nghìn mảnh, nhưng nếu đối phương đồng ý trước thì lại khác.
"Cút." Tống Vân Tu lạnh lùng phun ra một chữ.
"Rõ." Lục Tứ khép ngón tay, tiêu sái khoa tay múa chân trên trán, làm một động tác chào kính cẩn rồi nhanh nhảu đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay, "Anh vợ, hẹn gặp lại, hôm khác mời cậu ăn cơm."
Tống Vân Tu tức đến mức mắt tối sầm.
Anh chưa từng thấy ai mà mặt dày như thế này.
Nhưng mà Lục Tứ, cậu cũng đừng mừng vội, bé cưng có đồng ý hay không thì lại là một chuyện khác!
Ừ... Hẳn là sẽ không đồng ý đâu... Phải không?
Tống Vân Tu đột nhiên hơi hối hận vì những lời vừa nói.
- ----
Tám giờ tối, quán bar Dạ Ngộ.
Tống Dữ Tinh chắp tay sau gáy, bỏ qua những ánh mắt lộ liễu đang dán vào mình, chậm rãi đi vào.
Bên trong rất náo nhiệt, đông người, nhưng cậu liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi trong góc quầy bar, bóng lưng vai rộng eo thon mặc sơ mi đen kia rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Thời gian khác nhau, người vẫn vậy, địa điểm vẫn vậy, chỗ ngồi vẫn vậy, khiến cho Tống Dữ Tinh có một loại ảo giác như đang trở lại hai tháng trước.
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, người đàn ông quay đầu lại, giơ giơ ly rượu trong tay về phía cậu, dưới ánh sáng mông lung, khóe môi đối phương giương lên thành một độ cong lười biếng kiêu ngạo.
Tống Dữ Tinh nhìn sang nơi khác một chút rồi mới cất bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Tứ, thuận miệng nói: "Sao, Lục tổng tìm tôi có chuyện gì."
Còn hẹn ở đây, quán bar nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Lục Tứ đẩy một cái ly đến trước mặt Tống Dữ Tinh.
Đây là loại rượu mới gì vậy? Tống Dữ Tinh bưng cái ly chứa chất lỏng màu trắng ngà lên uống một ngụm, tỉ mỉ thưởng thức rồi để ly xuống, vẻ mặt phức tạp.
Đờ mờ, là sữa bò, sữa bò Vượng Tử (*).
(*): Sữa Vượng Tử là mặt hàng rất nổi tiếng ở thị trường nội địa Trung Quốc, hương vị hơi giống với sữa đặc Việt Nam nhưng lỏng hơn
Đứa ngu nào lại đi uống Vượng Tử trong quán bar hả?
Lục Tứ ôn hòa nhìn cậu, còn từ ái xoa xoa đầu cậu, "Bạn nhỏ thì nên uống nhiều sữa một chút, như thế mới cao được."
Tống Dữ Tinh không khách khí gạt tay hắn ra, mi mắt tuấn tú ngậm ý cười nhưng giọng nói thanh lãnh dễ nghe lại bán đứng chủ nhân nó đang nghiến răng nghiến lợi: "Thế nên, chú à, chú tìm tôi có chuyện gì."
Ngón tay cái của Lục Tứ nhẹ nhàng ve vuốt ly rượu, hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, hạ giọng thật thấp, môi mỏng khẽ động, "Chú? Một kiểu tình thú mới sao?"
Tống Dữ Tinh: "Anh!"
"A, hai vị khách nhìn hơi quen mắt..." Nhân viên pha chế sáp lại, ánh mắt tràn đầy vẻ hóng hớt đánh giá gương mặt của Lục Tứ và Tống Dữ Tinh, nói như thể ngại chuyện không đủ nhiều: "Bây giờ hai người không đánh nhau nữa sao?"
Ánh mắt đại soái ca nhìn tiểu mỹ nhân hơi sai sai, như con sói đang nhìn chú thỏ trắng, bụng toàn ý xấu.
Tống Dữ Tinh liếc nhân viên pha chế một cái, "Là anh à, cho tôi một ly rượu."
"Được."
"Độ cồn thấp thôi." Lục Tứ bổ sung.
Tống Dữ Tinh càng muốn làm ngược lại, "Đừng nghe anh ta, tôi muốn độ cồn cao, có nghe thấy không?"
Nhân viên pha chế: "..."
Hai người này sao lại như đôi tình nhân giận dỗi nhau thế hả?
"Tửu lượng của em kém như vậy, uống ít chút kẻo lại giống như lần trước."
Tống Dữ Tinh hừ lạnh, không tiếp thu mà nhìn nhân viên pha chế, "Nhìn gì chứ, còn không mau đi làm việc."
Nhân viên pha chế nhún vai một cái, xoay người rồi bắt đầu bận rộn.
Hai người này chẳng lẽ là một đôi thật sao, lúc trước còn như sắp đánh chết nhau đến nơi, há... Duyên phận đúng là không thể nói trước được.
Lục Tứ hất cằm, uống cạn rượu trong ly của mình.
Tống Dữ Tinh lơ đãng ngẩng đầu, từ góc độ của cậu có thể thấy được yết hầu hấp dẫn lăn lăn trên cổ người đàn ông, xương quai hàm góc cạnh ưu việt, bàn tay cầm ly với những khớp xương rõ ràng, áo sơ mi đen để mở hai nút đầu, có vẻ tùy tiện lười nhác.
Không phải lúc trước cậu bị bộ dạng uống rượu này của Lục Tứ hấp dẫn sao.
Đờ mờ, giờ vẫn vậy mà!
Tống tiểu thiếu gia âm thầm liếm răng.
"Tống cục cưng, tôi muốn nói với em một chuyện."
Chờ đến lúc Lục Tứ hé mắt nhìn, Tống Dữ Tinh đã thu hồi tầm mắt, đang cúi đầu nhẹ nhàng gõ gõ vào cái ly, không ngẩng đầu lên, "Nói đi."
Lục Tứ nói ra mục đích của mình.
Ngón tay đang gõ của Tống Dữ Tinh dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mờ mịt.
Cậu trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, "Anh nói gì cơ?"
Lục Tứ lặp lại lần nữa.
"Anh muốn tôi rời ký túc xá, ra ngoài ở với anh ư?" Tống Dữ Tinh như đang nghe được chuyện gì hoang đường quá mức, mà Lục Tứ lại cực kì nghiêm túc, cậu đưa tay sờ trán đối phương, "Anh không bị sao đấy chứ?"
Anh bị sao đấy chứ? Anh không bị sao đấy chứ? Anh không bị sao đấy chứ?
Lục Tứ nắm cổ tay cậu, "Tôi nghiêm túc."
"Con trai đi ra đường cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, nhất là kiểu người đẹp đẽ mà yếu đuối như em.'
Lục Tứ nghiêm trang lừa gạt, "Em ở ký túc xá trường không an toàn, biết người biết mặt không biết lòng, nhỡ đâu bạn cùng phòng muốn gây rối với em thì sao? Ngay cả năng lực phản kháng em cũng không có, phải không?"
"Đến lúc đó em gọi trời trời không biết, gọi đất đất không hay, nhỡ có chuyện gì thì phải làm sao? Em muốn tôi phải như thế nào?"
"Thế nên, ở chung với tôi cũng rất tốt, em thấy đấy, nhà tôi vừa to vừa sạch lại vừa đẹp, trừ một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn thân cao chân dài bụng tám múi như tôi cho em sờ cho em bắt nạt, còn có Dâu Tây Nhỏ đáng yêu và Oreo chơi với em, tốt biết bao!"
Tống Dữ Tinh: "..."
Nói, nói tiếp đi, cậu ngu mới tin hắn.
Người này chỉ sợ cậu và Lâm Đình Hiên ở chung phòng thì sẽ lâu ngày sinh tình gì đó thôi.
Đầu óc cậu có vấn đề mới đến ở nhà Lục cẩu, ở đấy mới gọi trời trời không biết, gọi đất đất không hay.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Lục Tứ: "Một tháng, chỉ một tháng, đến lúc đó nếu em muốn đi hay muốn ở thì tùy."
"Không." Tống Dữ Tinh nhận rượu từ tay nhân viên pha chế, uống một hớp, cười nhạt, "Anh nghĩ tôi ngu à."
Lục Tứ không nói gì mà nhìn cậu, đột nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay cậu, "Tống Dữ Tinh, em không dám à, sợ tôi làm gì với em sao?"
Tống Dữ Tinh: "Khiêu khích tôi à?"
Lục Tứ: "Thế này đi, chúng ta uống rượu, nếu em thua thì nghe theo tôi, lập tức rời khỏi kí túc xá, đến ở nhà tôi, một tháng."
"Không cược." Tống Dữ Tinh lấy lại ly rượu.
Lục Tứ chống cằm nhìn cậu, chớp chớp mắt, giọng nói càng có vẻ khiêu khích hơn: "Không phải em sợ đấy chứ? Tửu lượng không tốt thì cứ nói, tôi sẽ không bắt nạt em."
Tống Dữ Tinh hừ lạnh, vẫn muốn khích tướng cậu?
À, chiêu này đối với cậu thì đúng là... Có tác dụng.
Đều do cái tính hiếu thắng chết tiệt của cậu.
Tống tiểu thiếu gia đứng dậy, dùng sức vỗ mặt bàn, "Được, thi thì thi, nhưng nếu anh thua thì sao?"
Lục Tứ cười cười, lập tức nói: "Thua thì tôi gọi em là cha."
Tống Dữ Tinh: "Được, một lời đã định."
Lục Tứ: "Tính theo chai, dám không?"
Tống Dữ Tinh: "Dám, Tống Dữ Tinh tôi có gì mà không dám?"
"Tiểu nhị, thượng rượu!"
Nhân viên pha chế: "..."
Hai người đang làm trò gì thế? Ấu trĩ quá đấy!
Gã đau lòng nhìn Tống Dữ Tinh rồi đem chục chai bia ra, còn bưng một cái ghế ra ngồi, vui vẻ hóng hớt.
Nửa giờ sau, trên màn bàn ngổn ngang vỏ chai.
Thanh niên mới nãy còn tràn đầy tự tin lúc nay đã khép hờ mắt mơ hồ, người mềm nhũn nằm gục trên bàn. Trong ngực cậu còn ôm một cái vỏ chai, gò má trắng nõn đã sớm bị hơi men nhuộm đỏ như một quả đào chín.
"Uống, uống tiếp... Ông đây vẫn uống được!"
Cậu giơ chai, lảo dảo đứng lên, chưa vững chân thì đã ngã sang bên cạnh, Lục Tứ nhanh tay ôm eo cậu, ấn cậu vào ghế. Hắn uống cũng không ít nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, chỉ hơi say một chút, hắn gõ đầu Tống Dữ Tinh, khóe môi hơi nhếch, "Tống cục cưng, em thua rồi."
"Trẻ ngoan đã nói thì phải giữ lời, còn nhớ em đã đồng ý với tôi cái gì không?"
Lục Tứ lấy điện thoại, mở chức năng ghi âm.
"Ưm... Cái gì chứ?"
Lục Tứ: "Nào, lặp lại theo anh, tôi, Tống Dữ Tinh ----"
Tống Dữ Tinh: "Tôi, Tống, Tống Dữ Tinh ----"
Lục Tứ: "Uống rượu thua anh Lục Tứ."
Tống Dữ Tinh: "Uống, uống rượu, thua đồ ngu Lục Tứ."
Con thỏ nhỏ chết bầm này, say rồi mà vẫn không quên mắng hắn, Lục Tứ tiếp tục lừa gạt, "Tống Dữ Tinh tôi tình nguyện chịu thua."
Tống Dữ Tinh: "Tống Dữ Tinh tôi quyết không chịu thua!"
Lục Tứ: "... Một tháng tới, tôi cam đoan sẽ dọn vào nhà anh Lục Tứ."
Tống Dữ Tinh nhéo tai mình, "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, hai tai đều nghe thấy rồi!"
Lục Tứ không nhịn được mà cười, "Nếu Tống cục cưng làm trái cam kết thì sẽ thế nào?"
Tống Dữ Tinh: "Thì Tống cục cưng chính là đồ rùa con!"