Sau khi Lục Tứ cõng Tống Dữ Tinh ra khỏi nhà vệ sinh thì nhận được một đống ánh mắt kinh ngạc và tò mò của mọi người, nhất là Hàn Dã, cứ há hốc miệng ra.

Không phải Tinh ca đi "xả nước" sao, xả kiểu gì mà lại để Lục tổng cõng ra thế này, bọn họ đã làm gì trong nhà vệ sinh thế?!

Không đúng, nhanh như vậy...

Lục Tứ đi thẳng đến chỗ Hàn Dã, hắn nhận ra đối phương là bạn của Tống Dữ Tinh. Coi như không thấy vẻ mặt phức tạp của cậu, hắn bình tĩnh nói: "Tống Dữ Tinh say rồi, tôi đưa em ấy về trước."

Hàn Dã nhìn chằm chằm Tống Dữ Tinh đang ngủ say trên lưng Lục Tứ, kinh ngạc gật đầu một cái.

Cho đến khi Lục Tứ đã đi xa, Hàn Dã mới phản ứng kịp, Tống Vân Tu đã từng dặn cậu, nếu có chuyện gì xảy ra giữa Lục Tứ và Tinh ca thì phải nói cho anh ấy trước tiên. Vậy nên, bây giờ có được coi là có chuyện không? Có nên nói cho Tống đại biết không?

Tống Dữ Tinh say đến bất tỉnh nhân sự, Lục Tứ không có ý định đưa cậu về trường mà lái xe về thẳng nhà mình.

Trời đã rất tối, lúc họ về đến biệt thự thì không còn sớm nữa.

Thanh niên ngủ say ở ghế sau, không gian không đủ rộng nên cậu phải co người lại. Lục Tứ mở cửa xe, tròng mắt đen thẫm càng thâm thúy hơn dưới bóng đêm, hắn cúi người, cẩn thận bế Tống Dữ Tinh lên, đỡ mông cậu trước ngực như bế trẻ con.

"Ưm..." Người trong lòng mơ màng chép miệng một cái, hai tay ôm cổ người đàn ông, ngả đầu vào vai hắn.

Lục Tứ nghiêng đầu, hôn lên gò má cậu rồi sải bước vào nhà.

Ánh trăng bàng bạc phủ xuống mặt đất, mấy con côn trùng kêu rả rích trong bụi cỏ, đèn đường kéo dài bóng bọn họ.

Lục Tứ ôm Tống Dữ Tinh về phòng mình, chườm đá lên vết sưng trên trán cậu, còn lau người thay quần áo cho cậu. Đến lúc lo liệu xong xuôi, người hắn cũng ướt mồ hôi, khô nóng phát sợ.

Khi thay quần áo thì cái gì cũng thấy được hết.

Dù sao thì hắn cũng là một người đàn ông trẻ tuổi mạnh khỏe tràn đầy tinh lực, huống chi đã làm một lần, đã cảm nhận được tư vị của chuyện này.

Thực sắc tính dã.

Cuối cùng Lục Tứ cũng không làm gì, tuy hắn không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải kẻ tiểu nhân cháy nhà mà đi hôi của, dù cho hắn thật sự rất muốn dạy dỗ tên nhóc lừa đảo Tống Dữ Tinh không nghe lời này.

Nhưng mà tương lai còn dài.

Lục Tứ ra ngoài hút một điếu thuốc rồi đi tắm nước lạnh thì tâm tư xao động mới bình tĩnh lại.

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp tràn ngập khắp nơi. Lục Tứ đóng rèm cửa, đi tới mép giường. Người nằm trên giường mặc áo phông và quần dài, vì cổ áo quá rộng nên nửa bờ vai của cậu bị lộ ra ngoài. Thanh niên nghiêng người ôm chăn ngủ say, nửa bên mặt vùi vào trong gối, gò má trắng nõn có vẻ nhu hòa hơn dưới ánh đèn, nhìn rất ngoan ngoãn mềm mại.

Chỉ lúc ngủ thì trông mới biết điều.

Lục Tứ ngồi lên giường, cúi người hôn lên đôi môi nhạt màu của thanh niên, dù không làm gì cậu nhưng chiếm chút hời vẫn được, coi như lấy lãi trước thời hạn. Hắn nằm xuống, cánh tay mạnh mẽ vắt ngang hông Tống Dữ Tinh, ôm cậu vào trong lòng, quanh mũi toàn là khí tức trên người đối phương.

Hắn tắt đèn, thỏa mãn nhắm mắt lại.

- ---

Ba giờ sáng, trong khu biệt thự rất yên tĩnh. Rèm cửa sổ đã ngăn ánh trăng ở bên ngoài, phòng ngủ tối om, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai.

Mi mắt Tống Dữ Tinh run rẩy, muốn mở lên nhưng không thể tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.

Đầu cậu nặng trĩu, thân thể không ngừng chìm xuống như đang rơi vào vực sâu không thấy ánh mặt trời, lại như đang lao vào bieerrn lửa, ngọn lửa màu đỏ nhảy múa muốn nướng chín cậu.

Tống Dữ Tinh lại có một cơn ác mộng như mọi khi.

Trong mơ, cậu vẫn có hình hài một đứa trẻ, bị giam trong căn phòng nho nhỏ, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào, bên ngoài đang mưa, không khí có mùi ẩm mốc hôi hám. Người đàn ông một thân đầy mùi rượu rẻ tiền, cầm một ống thép to bằng cánh tay, đứng trước mặt cậu sừng sững như một con quái vật. Gã vừa nói những lời thô tục khó nghe, vừa hung tợn giơ cái ống lên đập vào đùi phải của cậu...

...

Lục Tứ bị âm thanh đột nhiên vang lên đánh thức.

Âm thanh đó rất yếu ớt, mang theo sự sợ hãi và kinh hoàng, thậm chí là thống khổ và tuyệt vọng, khiến lòng hắn căng thẳng, đau nhói như bị dao cứa.

Hắn nghĩ rằng mình đang nằm mơ, nhưng âm thanh bên tai quá chân thật, phát ra từ người đang nằm trong ngực.

"Không muốn..."

Tim Lục Tứ nhảy lên tận họng, hắn mở mắt ra. Căn phòng mờ tối, chỉ có thể thấy được đường viền của mọi vật. Thị giác bị hạn chế, những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của người bên cạnh, rất nóng. Thân thể cậu còn đang run rẩy khe khẽ, miệng phát ra tiếng nói mê ngắt quãng mơ hồ, nghe rất khổ sở.

Lục Tứ vội vàng đứng dậy, mở đèn ngủ lên. Ánh sáng màu vàng lấn át bóng tối, hắn cũng thấy rõ được bộ dạng hiện giờ của Tống Dữ Tinh. Cậu cong người, co lại thành một khối, bả vai gầy khẽ run. Hàng lông mày cau lại, má đỏ ửng một cách không bình thường, đôi môi hơi đóng mở khô khốc, trắng nhợt như một tờ giấy.

Lục Tứ ôm cậu vào lòng, thân thể cậu nóng bừng, trên người phủ một tầng mồ hôi lạnh làm ướt cả áo, như thể mới vớt ra từ trong nước.

Rõ ràng mấy tiếng đồng hồ trước còn vui vẻ, bây giờ thì lại yếu ớt như động một cái là vỡ tan.

Lục Tứ áp tay lên trán Tống Dữ Tinh, ít nhất phải lên tới 39 độ. Hắn luống cuống xuống giường, phải nhanh đưa cậu vào viện.

Đúng lúc này, đôi môi tái nhợt của Tống Dữ Tinh khẽ mấp máy, nhỏ giọng mê sảng. Lục Tứ ghé sát lại mới nghe rõ được cậu đang nói gì.

"Cha, không muốn..."

"Đừng đánh con..."

Cha?

Người đầu tiên hắn nghĩ tới là chú Tống, cha ruột của Tống Vân Tu và Tống Dữ Tinh.

Hắn từng đến Tống gia mấy lần, chú Tống là một trưởng bối ôn hòa nho nhã, không thể nào làm ra chuyện như bạo hành con cái.

Vì thế, "cha" trong miệng Tống Dữ Tinh không phải chú Tống, mà là cha nuôi của cậu... Tống Mậu Học.

Lúc trước Lục Tứ không biết thân phận của Tống Dữ Tinh nên đã nghĩ Tống Mậu Học là cha ruột của cậu. Hắn đã từng nghe Tống Vân Tu nói qua, năm đó em trai bị bắt cóc rồi bán cho người khác, người mua rất có thể chính là Tống Mậu Học. Tống Vân Tu còn nói, những năm đó em trai của cậu ta đã phải chịu khổ rất nhiều.

Cụ thể thế nào thì Lục Tứ không rõ lắm. Không biết những nằm ở cùng Tống Mậu Học cậu đã phải chịu đựng những gì mà trong mơ cũng phải cầu xin tha thứ.

Nhìn bộ dạng khó chịu của cậu, lòng hắn đau như cắt, tim như bị bóp nghẹn, không thể thở nổi. Hắn không thể nghĩ nhiều vào lúc này, "Không có việc gì, ngoan."

Lục Tứ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Dữ Tinh, cúi người hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của cậu.

"Tất cả đều đã qua, có tôi ở đây rồi." Giọng người đàn ông trầm ấm khàn khàn, dịu dàng an ủi: "Bảo bối, tôi sẽ không để người khác làm em tổn thương."

Hắn vừa trấn an Tống Dữ Tinh, vừa hạ quyết tâm, giọng điệu ấm áp mà kiên định.

Dường như nghe được những lời này, Tống Dữ Tinh thổn thức, vội vàng nắm lấy góc áo của Lục Tứ, dùng nhiều sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch, rên rỉ: "Đau... Ư... Đau chân..."

Nước mắt tràn ra, dính ướt hàng mi cong dài, chảy xuống gối đầu.

Lục Tứ nắm tay cậu, lại có cảm giác tim mình bị bóp chặt, nhóc lừa đảo của hắn đáng ra phải luôn vui vẻ, tự tin, kiêu hãnh, chứ không nằm ở đây với dáng vẻ yếu ớt như thế này.

"Không sao, bây giờ tôi sẽ đưa em đi gặp bác sĩ."

"Ngoan, chờ tôi một chút thôi."

Dỗ dành mấy câu, Lục Tứ ôm ngang Tống Dữ Tinh lên, vội vàng chạy ra ngoài. Hắn là cậu chỉ phát sốt, nhưng vì sao lại khóc kêu đau chân thì hắn không biết.

Mới ba giờ sáng, Bắc Thành vẫn chìm trong giấc ngủ, xe cộ trên đường rất ít.

Lục Tứ lái xe, đi thẳng đến bệnh viện cấp 3(*) ở ngay gần đó mà không gặp chút trở ngại gì.

(*) Hệ thống y tế của Trung Quốc gồm 3 cấp: các cơ sở chăm sóc ban đầu (cấp 1), các bệnh viện tại địa bàn dân cư (cấp 2) và các bệnh viện đa khoa chuyên sâu nổi tiếng ở các thành phố lớn (cấp 3).

Trong khoa cấp cứu không có nhiều người.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng Tống Dữ Tinh chỉ bị sốt thông thường, nhưng vì đã lên đến 39 độ nên phải truyền nước biển. Có lẽ là do buổi tối cậu ở dưới bể bơi rất lâu, bị lạnh.

Sức khỏe Tống Dữ Tinh rất kém.

Y tá đến truyền nước, Lục Tứ nhíu mày nhìn ống tiêm sắc nhọn cắm vào tĩnh mạch màu xanh trên mu bàn tay trắng nõn không chút huyết sắc của cậu, dung dịch trong bình nhỏ xuống từng giọt.

Y tá làm xong việc, nhìn người đàn ông tướng mạo anh tuấn vẫn luôn lo lắng ngồi cạnh, nói: "Cậu ấy không có chuyện gì đâu, anh không cần lo như vậy."

Anh đẹp trai sốt ruột như thể bệnh nhân không bị cảm mạo nóng sốt mà bị gãy chân gãy tay đến nơi.

Nhưng mà hai người này đẹp đôi ghê.

Lục Tứ gật đầu với y tá một cái, "Cảm ơn."

Y tá lại dặn dò mấy câu rồi đi làm việc khác.

Tầm mắt Lục Tứ vẫn không dời khỏi người Tống Dữ Tinh, hắn nửa ôm cậu, để đầu cậu tựa vào vai mình.

Tình huống của Tống Dữ Tinh đã khá hơn chút, không gặp ác mộng nữa, cũng không kêu đau. Cậu yên lặng dựa vào vai người đàn ông, bộ dạng rất ỷ lại, nhưng vẫn nhăn mày, hàng mi dài khẽ run.

Người đàn ông rũ mắt, che giấu suy nghĩ của mình. Hắn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ đuôi mắt đỏ hồng của thanh niên, hôn lên trán cậu một cái.

Lục Tứ phát hiện, hắn vẫn còn rất nhiều thứ không biết về Tống Dữ Tinh. Hắn chỉ mới thấy vẻ khoe khoang phản nghịch của nhóc lừa đảo, nhưng không rõ trước kia có chuyện gì.

Xem ra hắn phải đi hỏi Tống Vân Tu mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play