Em gái xinh đẹp hậm hực rời đi, vừa đi trong lòng còn thầm mắng, sao bây giờ anh đẹp trai nào cũng là gay cơ chứ?
Hàn Dã tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cô nàng, chỉ tiếc vì rèn sắt không thành thép, trừng mắt bất mãn nhìn Tống Dữ Tinh, đi với bên này, vẻ đẹp của cậu ta bị lu mờ hết cả.
"Trừng tôi làm gì." Tống Dữ Tinh cười nhạo, "Thích thì đuổi theo cô nàng đi, chả có tiền đồ gì cả."
Hàn Dã cảm thấy mình bị chọc tức, "Cậu mới không có tiền đồ, đuổi thì đuổi! Chờ ở đây cho tôi!"
Dứt lời, cậu ta bèn chạy theo hướng cô gái, nhớ năm đó lúc đi học cậu ta còn là giáo thảo, số nữ sinh thích cậu ta còn phải xếp thành hàng.
Tống Dữ Tinh vô tội nhún vai một cái, ngửa đầu uống cạn ly cocktail, ngồi một chỗ nhìn xung quanh, tinh thần rất hăng hái.
Nhàm chán, muốn làm trò gì đó cho vui.
Cậu bước xuống từ sàn nhảy náo nhiệt, đến trước quầy bar, tùy ý chọn một chỗ ngồi còn trống, lơ đãng nhìn nhân viên pha chế đang làm việc. Nhân viên pha chế là một người đàn ông trẻ độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, rất đẹp trai, gã đẩy ly cocktail màu lam đến trước mặt Tống Dữ Tinh, mắt ánh lên nét cười, "Cậu bạn nhỏ, ly này tôi mời cậu."
Tống Dữ Tinh từ chối, "Cảm ơn anh, nhưng mẹ tôi nói rằng không thể tùy tiện uống đồ của người lạ cho."
Người đẹp như cậu, đi ra đường phải biết cách bảo vệ mình thật tốt.
Nhân viên pha chế bật cười, "Quả nhiên là một cậu bạn nhỏ."
Tống Dữ Tinh không nói gì nữa, quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc quầy bar, trong đôi con ngươi màu hổ phách thoáng qua sự hứng thú.
Một người đàn ông ngồi uống rượu một mình ở cái góc không xa. Hắn mặc một chiếc quần tây dài màu đen và áo sơ mi xám tro, dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra được người này thân cao chân dài, vai rộng eo thon, lớp vải bao trùm các bắp thịt làm lộ ra đường cong xinh đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi sâu xa.
Hắn hơi say, chống đầu uống cạn ly rượu, có một giọt chảy xuống theo đường cằm hoàn mỹ đến tận yết hầu nhô ra ở cổ.
Rất quyến rũ.
Hắn đưa tay tùy ý lau mép, ống tay áo bị vén lên tới cùi chỏ để lộ cánh tay màu tiểu mạch với những đường nét lưu loát, lau xong, hắn nới lỏng cà vạt ra một chút, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, động tác thô lỗ tùy tiện.
Động tác kéo cà vạt đúng là cảnh đẹp ý vui.
Tống Dữ Tinh nhìn chằm chằm tay của người đàn ông, thất thần mà nghĩ.
Ánh sáng trong góc mờ mờ, từ chỗ cậu nhìn sang chỉ có thể thấy gò má khuất trong bóng tối của người kia, đường cong ưu việt, ngũ quan thâm thúy, môi hơi mỏng, mắt hơi nhíu lại mang tính công kích.
Tướng mạo này quả thật rất ngang tàng, có thể khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, có thể làm cho đồ kén chọn Tống Dữ Tinh khen như vậy là rất ưu tú rồi.
Nhân viên pha chế thấy cậu vẫn nhìn chằm chằm vào góc, không cần nghĩ cũng biết đang nhìn ai, vì vậy đến chỗ cậu nói chuyện: "Trai đẹp kia ba ngày nay ngày nào cũng đến đây, chả làm gì, chỉ ngồi trong góc uống rượu giải sầu, tôi đoán là thất tình."
"Cũng có không ít người tới tiếp cận, nhưng đều bị dọa cho chạy mất, rất dữ dằn."
"Sao? Cậu bạn nhỏ đẹp trai cũng thấy hứng thú với anh ta ư?"
Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, "Rõ ràng."
Người đàn ông này rất đúng gu của cậu.
Không dễ để gặp được người như thế.
Nhân viên pha chế nhìn cậu một cách quái dị, "Anh đẹp trai kia lúc nào cũng tỏa ra khí chất sinh vật sống chớ đến gần, ai bắt chuyện cũng đều vô dụng, đều bị anh ta đuổi đi hết."
"Chưa chắc." Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nói.
Dứt lời cậu bưng ly cocktail màu xanh lam kia lên, đưa tay đẩy gọng kính, bước từng bước về phía người kia.
Trò vui đột nhiên chủ động xuất hiện trước mắt, nhân viên pha chế cũng tiến lại gần hơn chút, chuẩn bị hóng hớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT