Bát vương tử bị ám sát ở Vương thành, ngay cả đầu cũng bị cắt đi, nếu như không tìm ra hung thủ, trừng phạt nghiêm khắc, chẳng phải tương lai ai cũng dám giết người của vương tộc hay sao?

Vân Vũ quận vương giận lôi đình, ngay trong đêm triệu kiến mười đại tướng quân trấn thủ Vương thành vào cung, đóng cửa thành, phong tỏa Vũ thành, thà bắt lầm còn hơn bỏ sót.

“Bao nhiêu năm rồi lại có người dám ám sát người của vương tộc ngay tại Vương thành, lá gan quả không nhỏ.” Vân Vũ quận vương hừ lạnh. 

Trong đại điện, mười đại tướng quân cảm thấy giống như mình nghe thấy một tiếng sấm nổ vậy, toàn thân run rẩy, lập tức quỳ xuống đất.

Mười người bọn họ đều là những người nắm giữ mấy vạn binh mã, quyền cao chức trọng, tu vi võ đạo của bản thân đều vô cùng cường đại. Nhưng Vân Vũ quận vương chỉ hừ lạnh một tiếng, toàn bộ bọn họ đã chấn kinh quỳ xuống.

Không có biện pháp, ai bảo Vân Vũ quận vương là một cường giả Thiên Cực cảnh, có thể gọi là thần thoại võ đạo chứ. 

Quốc sư Tiết Tịnh Thiên cung kính đứng ở dưới, nói: “Đại vương, chuyện này liệu có liên quan đến Bái Nguyệt ma giáo hay không? Ở Vân Vũ quận quốc, người dám đối địch với vương tộc cũng chỉ có Bái Nguyệt ma giáo và chợ đen.”

“Tuy chợ đen cũng tụ tập nhiều nhân vật tà đạo hung hãn tàn bạo nhưng bình thường bọn họ làm chuyện gì đều phải liên quan đến lợi ích. Giết chết Bát vương tử hoàn toàn không có ích lợi gì, không giống với phong cách làm việc của bọn họ.”

“Ngược lại Bái Nguyệt ma giáo bọn họ thờ phụng Ma thần, làm việc quái đản, hoàn toàn có khả năng giết Bát vương tử, lấy việc này để khiêu khích uy nghiêm của vương tộc.” 

“Bái Nguyệt ma giáo?” Ánh mắt của Vân Vũ quận vương hơi trầm xuống.

Ở Vân Vũ quận quốc, thế lực cường đại nhất đương nhiên là vương tộc, nắm giữ binh mã thiên hạ, vô số cường giả, thống trị cả vương quốc.

Những tông môn, gia tộc khác ở trước mặt vương tộc chỉ có thể xem như những gia tộc nhỏ bé, căn bản không thể so sánh được. 

Nhưng cũng có một số thế lực có thể kết giao với vương tộc, ví dụ như Minh Văn công hội, Bái Nguyệt ma giáo, chợ đen, tiền trang Vũ thành.

Minh Văn công hội và tiền trang Vũ thành, một bên nắm giữ tất cả luyện đan sư, luyện khí sư, ngự thú sư, kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, còn một bên thì lại khống chế toàn bộ tài sản của hơn ba vương quốc.

Minh Văn công hội và tiền trang Vũ thành phân bố khắp Côn Lôn giới, chỉ cần một câu nói của bọn họ cũng đủ ảnh hưởng đến quyết định của Vân Vũ quận vương. 

Đương nhiên Minh Văn công hội, tiền trang Vũ thành và thế lực của quốc gia hỗ trợ cho nhau, cùng tạo lợi ích, trong tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không đối địch với thế lực của quốc gia.

Trong thời đại hòa bình, Minh Văn công hội và tiền trang Vũ thành đều thuần phục thế lực của quốc gia, tiếp nhận sự quản lý của quốc gia ở một mức độ nhất định.

Thế nhưng những chuyện thật sự liên quan đến lợi ích chính, toàn bộ đều do Minh Văn công hội và tiền trang Vũ thành tự quản lý, lực lượng quốc gia cũng đừng hòng nhúng tay vào.  

Chợ đen cũng giống như Minh Văn công hội và tiền trang Vũ thành, tồn tại từ xưa đến nay, hơn nữa hoàn toàn không chịu sự quản lý của quốc gia.

Chợ đen chuyên tiến hành những giao dịch hèn hạ ngầm, thuộc mặt u ám tối tăm của thế giới.

Bọn chúng nắm trong tay hơn phân nửa sát thủ, kỹ nữ, đạo tặc, hung đồ bị truy nã, thậm chí còn có hàng loạt nô lệ thương nhân và dụng binh hắc ám trong thiên hạ. 

Chợ đen có thể đối kháng với tiền trang Vũ thành ở một mức độ nhất định, thế lực tương đối khổng lồ.

Thế lực của quốc gia có thể chèn áp chợ đen, nhưng lại không sao tiêu diệt được bọn chúng. Thậm chí ở những quận quốc khác, chợ đen còn nắm trong tay toàn bộ quân đội và triều chính của quận quốc, đem quận quốc đó trở thành thiên đường hắc ám.

Còn Bái Nguyệt ma giáo lại càng đáng sợ hơn, bọn chúng thờ phụng Ma thần, cường giả vô số, ở mỗi một quận quốc, mỗi một thành trì đều phân bố xây dựng, chuyên đối địch với quốc gia. 

Thậm chí bọn họ còn muốn lật đổ sự thống trị của đế quốc trung ương đệ nhất, khống chế Côn Lôn giới.

Bái Nguyệt ma giáo đều xây dựng một tổng đà ở mỗi một quận quốc, thiết lập một tổng đà chủ. Mỗi một thành trì đều được xây dựng một phân đà, lập một đà chủ.

Ở Vân Vũ quận quốc, đương nhiên cũng có thế lực của Bái Nguyệt ma giáo. 

Có người nói, vị tổng đà chủ của Bái Nguyệt ma giáo ở Vân Vũ quận quốc cũng là tu vi Thiên Cực cảnh, một vị thần thoại võ đạo.

“Nếu thật sự là người của Bái Nguyệt ma giáo giết Bát vương tử, vậy thì tuyệt đối là một tín hiệu uy hiếp. Bọn chúng đang thử thăm dò nội tình của Vân Vũ quận quốc, nói không chừng đa phần các cao thủ Ma giáo đang tập kết lại hướng về Vân Vũ quận quốc, chuẩn bị động thủ với Vân Vũ quận quốc.” Quốc sư Tiết Tịnh Thiên nói.

Quốc sư chính là huynh trưởng của vương hậu, đương nhiên biết Bát vương tử là bị người vương hậu phái đi giết nhầm. 

Vì không để Vân Vũ quận vương hoài nghi đến vương hậu, hắn chỉ có thể chuyển lực chú ý của Vân Vũ quận vương đến Bái Nguyệt ma giáo.

Một vị vương tử bị ám sát là chuyện lớn, nhưng Bái Nguyệt ma giáo lại là chuyện lớn hơn.

Phải biết rằng tám trăm năm nay, Bái Nguyệt ma giáo không chỉ tiêu diệt quận vương, đối với rất nhiều người thống trị thì nó quả thực giống như sự tồn tại của ác mộng vậy. 

Nghe được lời của quốc sư, thần sắc của Vân Vũ quận vương quả nhiên trở nên nghiêm túc.

Quốc sư liếc nhìn Vân Vũ quận vương, thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng khiến Vân Vũ quận vương chuyển dời lực chú ý rồi, nếu như Vân Vũ quận vương hạ lệnh điều tra rõ cái chết của Bát vương tử, nói không chừng thực sự có khả năng sẽ điều tra đến vương hậu. 

“Bát vương tử không thể bị Bái Nguyệt ma giáo giết được!” Trương Nhược Trần từ ngoài đại điện đi vào, cao giọng nói.

Ánh mắt quốc sư ngưng lại, nói: “Cửu vương tử điện hạ, có cao kiến gì khác sao?”

Trương Nhược Trần nói: “Bát vương tử ngồi trên xe ngựa của ta, cho nên mới bị người ta giết chết trên đường trở về vương cung. Rất rõ ràng, mục tiêu ám sát của tên sát thủ kia chính là ta, Bát vương tử là bị giết nhầm!” 

Vân Vũ quận vương gật đầu, nói: “Cửu nhi nói có lý. Bái Nguyệt ma giáo làm việc vô cùng phách lối, nếu như quả thực có mưu đồ thách thức vương tộc, tuyệt đối sẽ không ám sát Bát nhi đơn giản như vậy. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng! Ngoài ra để phòng bị vạn nhất, Cát Càn, ngươi lập tức xuất cung, bí mật điều tra động tĩnh gần đây của Bái Nguyệt ma giáo.”

“Thuộc hạ, tuân lệnh!”

Thị vệ trưởng bên cạnh Vân Vũ quận vương Cát Càn chắp tay hành lễ, sau đó lui xuống. Hắn xuất cung ngay đêm đó, điều tra Bái Nguyệt ma giáo. 

Sau đó Trương Nhược Trần và mười đại tướng quân cũng rời khỏi đại điện.

Mười đại tướng quân lập tức đi điều tra nguyên nhân cái chết của Bát vương tử, bắt hung thủ.

Trương Nhược Trần trở về Ngọc Thấu cung, đi kiểm tra thương thế của Vân Nhi xong liền tiến vào trong không gian của Thời Không tinh thạch, tiếp tục tu luyện. 

Người những tên sát thủ kia muốn giết nhất định là hắn. Chuyện tối nay quả thật nguy hiểm, nếu không phải Bát vương tử ép buộc Vân Nhi hồi cung, người chết có lẽ đã là hắn rồi. Rốt cuộc là ai muốn giết hắn?

Đợt khảo hạch cuối năm hắn biểu hiện thực sự quá chói mắt, khẳng định bị người ta đố kỵ.

Người trong cung, tình nghi lớn nhất. 

Đương nhiên chợ đen và Bái Nguyệt ma giáo cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, dù sao trong vương tộc sinh ra một thiên tài bậc nhất, đối với bọn họ mà nói cũng là sự uy hiếp không nhỏ. Cách tốt nhất chính là giết chết vị thiên tài này từ trong trứng nước.

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần tu vi của ta đủ cường đại, hiển nhiên sẽ không có ai giết được. Lại nói Bát vương tử bị ám sát quả thực tạo thành động tĩnh quá lớn, trong thời gian ngắn, đối phương không thể ám sát lần hai.”

Trương Nhược Trần không nghĩ thêm nữa, lấy ra một viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan, để trong lòng bàn tay. 

Thiên Tượng Xích Hỏa đan to như quả nhãn, thực sự giống như một đám lửa đang thiêu đốt vậy, tản ra khí tức vô cùng nóng bỏng. 

Đan dược tam phẩm, quả nhiên khác hẳn, thực sự ẩn chứa đan khí quá nồng.

Giá của một viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan quả thật có thể so với một Chân Vũ bảo khí cấp năm. Đan dược đắt đỏ như vậy cũng chỉ có Trương Nhược Trần mới dám mua bảy viên trong một lần. 

Cũng chỉ có thân thể cường đại như Trương Nhược Trần mới dám dùng Thiên Tượng Xích Hỏa đan. Nếu đổi thành võ giả Hoàng Cực cảnh trung vị khác, không những không luyện hóa được Thiên Tượng Xích Hỏa đan, thậm chí còn có nguy hiểm bị đan dược thiêu đốt cơ thể.

Nuốt Thiên Tượng Xích Hỏa đan vào trong bụng, thực sự giống như nuốt vào một mặt trời chói chang nho nhỏ vậy, loại đau đớn này tuyệt đối không thua loại đau khổ của việc tu luyện trong Man Thần trì.

“Xèo xèo!” 

Từng tia đan hỏa và đan khí từ trong viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan phun ra, chui vào trong kinh mạch, máu thịt, xương cốt, ngũ tạng của Trương Nhược Trần, không ngừng tôi luyện thân thể của hắn.

Mất trọn ba ngày, Trương Nhược Trần mới tiêu hóa hết được đan hỏa của Thiên Tượng Xích Hỏa đan, cường độ thân thể tăng lên rất nhiều. Không chỉ vậy, chân khí trong Khí trì cũng tăng lên gấp đôi.

Ba ngày này, Trương Nhược Trần chỉ tiêu hóa toàn bộ đan hỏa, đan khí mới luyện hóa được ba phần. 

Lại mất thêm năm ngày, Trương Nhược Trần mới luyện hóa hết toàn bộ đan khí của Thiên Tượng Xích Hỏa đan. Chân khí trong Khí trì lại tăng lên không ít.

“Căn cứ theo tốc độ như vậy, chỉ cần luyện hóa thêm hai viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan nữa là có thể đột phá.”

Tác dụng của Thiên Tượng Xích Hỏa đan không phải để tăng chân khí, mà là rèn luyện thân thể. 

Nhưng Thiên Tượng Xích Hỏa đan thực sự quá nghịch thiên, trong khi rèn luyện thân thể cũng giúp số lượng chân khí của Trương Nhược Trần tăng lên không ít.

Trương Nhược Trần cũng không vội luyện hóa viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan thứ hai, dù sao thì dược lực của Thiên Tượng Xích Hỏa đan quả thực rất mạnh, nếu như dùng liên tục, thể chất Trương Nhược Trần có cường đại đến mấy cũng nhất định không tiêu được.

“Luyện tập khắc họa Không Gian minh văn cơ bản trước đã!” 

Trương Nhược Trần lấy ra Minh bút và Linh chỉ, truyền chân khí vào Minh bút, khắc họa từng vòng trên Linh chỉ.

Luyện tập cả ngày, lãng phí hơn một trăm ba mươi Linh chỉ cũng không khắc họa thành công được một đường minh văn.

Hắn cũng không tức giận, tiếp tục luyện tập, tiếp tục khắc họa. 

Một tháng tiếp theo, Trương Nhược Trần vẫn luôn ở trong không gian của Thời Không tinh thạch, cách ba ngày lại ra ngoài một lần.

Thời gian còn lại, đa phần tốn thời gian tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, Thiên Tâm Kiếm Pháp và luyện tập khắc họa tám loại Không Gian minh văn cơ bản.

Một tháng ở bên ngoài chính là ba tháng ở trong không gian Thời Không tinh thạch. 

Trong ba tháng này, Trương Nhược Trần luyện hóa được ba viên Thiên Tượng Xích Hỏa đan, cuối cùng cũng tu luyện đến Hoàng Cực cảnh trung cực đỉnh phong, có thể bắt đầu tiến vào Hoàng Cực cảnh đại cực.

“Với thể chất hiện giờ thì so với kiếp trước cũng không cách biệt nhiều. Dù sao thì kiếp trước lúc ta đột phá Hoàng Cực cảnh đại cực mới chỉ sáu tuổi.” Trương Nhược Trần nói.

Trương Nhược Trần chuẩn bị bắt đầu tiến vào Hoàng Cực cảnh đại cực. 

“Cũng không biết có thể khai thông bao nhiêu kinh mạch? Kiếp trước khi ở Hoàng Cực cảnh đại cực, mở ra được mười bảy kinh mạch. Kiếp này có thể vượt qua không?”

Ánh mắt của Trương Nhược Trần trở nên vô cùng kiên định, bất luận thế nào cũng nhất định phải làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play