"Lúc ấy, những học viên khác trong Thánh Viện đều cười nhạo ta, nói ta không biết tự lượng sức mình, nói ta ngu ngốc, nói ta ngây thơ. Bọn chúng nói Thiên Ma Lĩnh chỉ là một nơi khỉ họ cò gáy, hai trăm năm trước xuất hiện một Lạc Hư, thì hai trăm năm sau cũng chưa chắc đã xuất hiện Lạc Hư thứ hai."
"Ban đầu, ta không tin lời bọn chúng, ta chỉ muốn bồi dưỡng ra một vị tuyệt thế thiên tài, đưa người đó vào Thánh Viện, đánh cho lũ khốn kiếp kia răng rơi đầy đất"
"Đáng tiếc, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn."
"Năm mươi năm trôi qua, Thiên Ma Lĩnh tuy xuất hiện một vài thiên tài có thiên phú không tệ, thậm chí có người còn ưu tú hơn cả Tư Hành Không và Trương Thiên Khuê, nhưng so với những thiên tài trong Thánh Viện, bọn họ vẫn kém rất xa. Tuy trong số đó có hai người được vào Thánh Viện, nhưng ta đã dặn dò bọn chúng, ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết bọn chúng là đệ tử của ta."
Trương Nhược Trần nói: "Các chủ sợ bọn họ bị kẻ thù năm xưa của người nhằm vào sao?"
Lôi Cảnh gật đầu, nói: "Nếu thiên phú không đủ cao, vào Thánh Viện chẳng khác nào ném đá xuống biển, ngay cả một chút gợn sóng cũng không tạo ra được, chứ đừng nói chi đến chuyện gây sóng gió ở Thánh Viện. Với thiên phú của hai người đó, có thể tự bảo vệ mình ở Thánh Viện đã là tốt lắm rồi."
"Sau này, khi tuổi tác càng cao, ta cũng không còn xung động như trước nữa, rất nhiều nhiệt huyết cũng theo thời gian mà biến mất. Cuối cùng, ta bỗng nhiên nghĩ, cho dù thật sự tìm được một vị tuyệt thế thiên tài, bồi dưỡng người đó, đưa người đó vào Thánh Viện, sau đó nói với cả thế giới rằng, người đó là đệ tử của Lôi Cảnh ta, thì đã sao? Làm như vậy có thật sự tốt hay không? Có khi nào lại hại người ta hay không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT