Độc Chu Thiếu Chủ tuy rằng còn chưa đạt tới Địa Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng cũng là "Tam Tuyệt Thiên Tài" hàng thật giá thật, cho dù so với một ít võ giả Thiên Cực Cảnh yếu, cũng có thể đánh ngang tay vài chục hiệp, bằng không cũng sẽ không được xưng là một trong bảy đại cao thủ trẻ tuổi của Hắc Thị.

Nhưng một cao thủ trẻ tuổi đỉnh cấp như vậy lại chết dưới kiếm của Trương Nhược Trần, thân thể bị chém thành hai đoạn, cho dù có dùng đan dược ngũ phẩm cũng không thể sống lại.

"Thiếu Chủ...bị người ta giết chết rồi!"

Những võ giả tà đạo của Độc Chu Thương Hội đều dùng ánh mắt vô cùng kinh sợ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, giống như đang nhìn một vị Thần thoại võ đạo thời kỳ viễn cổ.

Xích Hãn Tướng Quân cũng giật nảy mình, không nghĩ tới Cửu Vương Tử tuổi còn trẻ, tu vi võ đạo lại đáng sợ như thế, có lẽ so với vị Thất Vương Tử kia cũng không kém là bao.

Lúc này, Hoa Danh Công lại phẫn nộ tới cực điểm, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú thê lương, lao về phía Trương Nhược Trần, ôm nửa thân thể trên của Độc Chu Thiếu Chủ.

"Thanh Sơn! Thanh Sơn!" Hoa Danh Công bị thương gọi.

Hoa Danh Công chỉ có một đứa con trai độc nhất là Độc Chu Thiếu Chủ, hơn nữa còn là một thiên tài đỉnh cấp, tự nhiên vô cùng yêu thương, luôn nâng niu trong lòng bàn tay mà chăm sóc.

Hắn không thể nào chấp nhận được việc con trai mình lại bị một thiếu niên mười mấy tuổi giết chết, trong lòng tràn đầy bi phẫn.

Sinh mệnh lực của Hoa Thanh Sơn rất mạnh mẽ, tuy bị chém đứt đôi người, nhưng vẫn chưa chết ngay, hắn run rẩy nói: "Phụ...Phụ thân...hãy báo...báo thù cho con.."

Nói xong câu đó, Hoa Thanh Sơn liền tắt thở.

Võ giả Địa Cực Cảnh tuy thân thể cường đại, nhưng vẫn có giới hạn.

Nếu là một võ giả Thiên Cực Cảnh đã tu luyện ra Võ Hồn, cho dù có bị chém đứt người, dựa vào sinh mệnh lực cường đại và khả năng khống chế thân thể, hoàn toàn có thể dùng chân khí phong bế huyết mạch, hình thành một vòng tuần hoàn độc lập ở phần thân trên, ít nhất cũng có thể sống thêm nửa tháng.

Nếu trong vòng nửa tháng có thể tìm được linh dược tục mệnh, cho dù có sống thêm mấy chục năm cũng không phải là chuyện khó.

Võ giả tu luyện ra Võ Hồn và võ giả chưa tu luyện ra Võ Hồn, chênh lệch vô cùng lớn.

Hoa Danh Công đặt thi thể của Độc Chu Thiếu Chủ xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, gầm lên giận dữ: "Tiểu tử! Ngươi đã giết con ta, vậy thì hãy lấy mạng của ngươi để đền mạng đi!"

Trương Nhược Trần vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh giết ta, vậy thì cứ việc ra tay đi!"

Trong thế giới võ giả, ân oán tình thù vốn là chuyện thường tình.

Tuy Hoa Danh Công là một vị Thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh, nhưng Trương Nhược Trần cũng không hề e ngại, bởi vì hắn có thể nhìn thấu tu vi của lão già này, chỉ là Thiên Cực Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Thiên Cực Cảnh cũng chia làm bảy cảnh giới nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, Tiểu cực vị, Trung cực vị, Đại cực vị, đại viên mãn.

Tu vi Thiên Cực Cảnh sơ kỳ ở Vân Vũ Quận Quốc đích thực có thể coi là nhân vật đứng đầu, trong mắt những võ giả bình thường, đó chính là tồn tại như Thần thoại.

Nhưng dù sao Hoa Danh Công cũng đang bị trọng thương, có thể phát huy ra một nửa thực lực đã là ghê gớm lắm rồi.

Đương nhiên, đối phương dù sao cũng là một vị Thần thoại võ đạo, ở rất nhiều phương diện đều vượt qua võ giả Địa Cực Cảnh một bậc, tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, Trương Nhược Trần không dám có nửa điểm khinh thường.

Địa Cực Cảnh đại viên mãn và Thiên Cực Cảnh sơ kỳ, nhìn như chỉ kém một cảnh giới nhỏ, nhưng thực chất chênh lệch còn lớn hơn rất nhiều.

Hai chân Hoa Danh Công dẫm mạnh xuống đất, một luồng chân khí cường đại từ trong cơ thể tuôn ra, lan ra xung quanh.

Bị luồng chân khí kia đánh trúng, mấy trăm tên quân sĩ ở gần đó đều bị thương, miệng phun máu tươi, một nửa trong số đó ngã lăn ra đất, không thể nào đứng dậy nổi.

Xích Hãn Tướng Quân chém chết Thanh Hà Bảo Chủ Triệu Kiến, tay cầm Lang Nha Bổng, cưỡi trên lưng Cự Hổ màu đỏ, xông về phía Trương Nhược Trần, nói: "Cửu Vương Tử, Hoa Danh Công là một vị Thần thoại võ đạo, không phải là đối thủ mà chúng ta có thể chống lại, người hãy mau chóng rời khỏi đây đi, ta sẽ ở lại ngăn cản lão già này."

Hoa Danh Công cười lạnh một tiếng, chân đạp mạnh xuống đất tạo thành một cái hố sâu nửa thước, cả người lao về phía Xích Hãn Tướng Quân như một cơn gió, một tay nhấc bổng Xích Hãn Tướng Quân cùng con Cự Hổ màu đỏ kia lên.

"Cút!"

Chân khí trong cơ thể Hoa Danh Công như nước lũ cuồn cuộn tuôn ra, bộc phát ra lực lượng vô cùng cường đại, ném Xích Hãn Tướng Quân cùng con Cự Hổ nặng vạn cân kia bay ra ngoài.

"Oanh!"

Cự Hổ màu đỏ cùng Xích Hãn Tướng Quân bị ném thẳng ra khỏi tường thành Thanh Hà Bảo.

Một vị cao thủ Địa Cực Cảnh đại viên mãn ở trước mặt Hoa Danh Công lại yếu ớt như một đứa trẻ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã bị ném bay ra ngoài.

"Bành! Bành!"

Hai tay Hoa Danh Công vung lên, tóm lấy hai tên quân sĩ, nâng lên cao, chỉ dùng chân khí đã bóp nát thân thể của hai người.

Con trai bị giết chết khiến Hoa Danh Công trở nên điên cuồng, trong lòng chỉ muốn giết chóc.

"Trương Nhược Trần! Lấy mạng của ngươi ra đây đền mạng cho con ta!"

Hoa Danh Công không biết đã tu luyện phải loại công pháp tà ác nào, khi chân khí trong cơ thể vận hành tới cực hạn, làn da trên người lão ta bỗng nhiên chuyển sang màu đen, mái tóc dài thì chuyển thành màu trắng, trông lão ta chẳng khác gì một con yêu ma.

"Ám Ma Thủ!"

Hoa Danh Công đeo một đôi bao tay bằng kim loại màu đen, dưới sự thôi thúc của chân khí, quang văn trên bao tay lập tức được kích hoạt, biến thành hai luồng ánh sáng màu đen lạnh lẽo.

Một trảo đánh ra, biến thành mười hai đạo trảo ấn, phát ra tiếng xé gió "Vèo! Vèo!".

Trương Nhược Trần đứng im tại chỗ, vung kiếm chém ra mười hai lần, chặn đứng mười hai đạo trảo ấn kia.

Bao tay và Trầm Uyên Cổ Kiếm va chạm vào nhau tạo ra những tiếng "Keng! Keng!", tia lửa bắn ra tung tóe, chân khí biến thành những gợn sóng năng lượng khuếch tán ra xung quanh.

Tốc độ của Hoa Danh Công đạt tới 220m/s, giống như một bóng ma, không ngừng di chuyển xung quanh Trương Nhược Trần, liên tục đánh ra những đạo trảo ấn.

Trương Nhược Trần thi triển bộ pháp, tạo ra ba hư ảnh, trông hắn như có ba đầu sáu tay, tay cầm ba thanh chiến kiếm, dễ dàng hóa giải công kích của Hoa Danh Công.

Đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, kiếm pháp của Trương Nhược Trần đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, trừ phi chênh lệch tu vi quá lớn, nếu không sẽ không ai có thể phá vỡ được kiếm pháp của hắn.

Tốc độ nhanh nhất của Hoa Danh Công có thể đạt tới 280m/s, chỉ là do lão ta đang bị trọng thương nên tốc độ mới giảm xuống nhiều như vậy.

Cũng may là như thế, nếu không thì Trương Nhược Trần cũng không thể nào ứng phó một cách dễ dàng như vậy.

"Thiên Tâm Toái Không!"

Trương Nhược Trần chủ động tấn công, chân khí toàn thân đều hội tụ vào thân kiếm, giống như một đạo cầu vồng, xuyên qua tầng tầng hư ảnh, đâm thẳng về phía Hoa Danh Công. "Ha ha! Ngươi ngay cả mũi kiếm cũng không có, cũng muốn làm ta bị thương sao?" Hoa Danh Công khinh thường nói.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Hoa Danh Công liền biến đổi, bởi vì lão ta nhìn thấy chỗ đứt gãy của Trầm Uyên Cổ Kiếm bỗng nhiên xuất hiện vô số quang văn, những quang văn này hội tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một đoạn mũi kiếm.

Uy lực của Chân Vũ Bảo Khí cấp chín là vô cùng khủng bố, cộng thêm trình độ kiếm pháp cao siêu của Trương Nhược Trần, mũi kiếm kia đâm thẳng vào tim Hoa Danh Công.

Bất đắc dĩ, Hoa Danh Công chỉ có thể thi triển "Ám Ma Thủ" một lần nữa, đánh về phía mũi kiếm.

"Ầm!"

Hoa Danh Công bị đánh bật lui về phía sau mười ba bước, lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhức, đôi bao tay "Hắc Kim Thủ Sáo" được chế tạo từ Chân Vũ Bảo Khí cấp bảy vậy mà lại xuất hiện một vết nứt, một giọt máu tươi từ trong vết nứt đó chảy ra.

"Chân Vũ Bảo Khí cấp chín! Tiểu tử! Trên người ngươi quả nhiên có bí mật."

Cơn đau nhức ở lòng bàn tay khiến Hoa Danh Công tỉnh táo lại, không còn bị cừu hận che mờ lý trí nữa, lão ta dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

Hiện tại lão ta đang bị trọng thương, mười phần công lực cũng không phát huy ra nổi năm phần, tiếp tục giao chiến với Trương Nhược Trần thì quá thiệt thòi.

Hơn nữa, Trương Nhược Trần còn chiếm ưu thế về binh khí, trong tay lại có một kiện Chân Vũ Bảo Khí cấp chín, hoàn toàn áp chế lão ta.

Nếu tiếp tục đánh nữa, nói không chừng hôm nay lão ta sẽ bị lật thuyền trong mương, chết trong tay một tên tiểu bối mười mấy tuổi.

Hoa Danh Công là nhân vật nổi tiếng đã mấy chục năm, ở Vân Vũ Quận Quốc có uy danh hiển hách, là tồn tại giống như Thái Sơn Bắc Đẩu, cho dù có chết cũng không thể chết trong tay một tên tiểu bối được. Nếu thật sự như vậy thì thật là mất mặt.

Báo thù cũng không cần phải nóng một sớm một chiều.

Chỉ cần thương thế của lão ta khỏi hẳn, muốn giết Trương Nhược Trần chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

"Trương Nhược Trần! Hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng, hãy để ngươi sống thêm vài ngày nữa."

Hoa Danh Công cắn răng nghiến lợi, thu thi thể của Hoa Thanh Sơn vào trong nhẫn trữ vật, sau đó chân đạp mạnh xuống đất, bay lên cao mấy trăm mét, đáp xuống tường thành Thanh Hà Bảo.

Chiếc nhẫn trữ vật kia trước đây là của Hoàng Yên Trần, sau khi bị cướp mất thì rơi vào trong tay Hoa Danh Công.

"Còn muốn chạy sao?"

Trương Nhược Trần thi triển thân pháp "Ngự Phong Phi Long Ảnh", tốc độ bộc phát đạt tới 200m/s, hai chân giẫm lên hư không, mỗi bước di chuyển đều xa tới mấy trăm mét.

Từ câu nói "Tiểu tử! Trên người ngươi quả nhiên có bí mật" của Hoa Danh Công có thể đoán được, lão ta chắc chắn đã biết Trương Nhược Trần có thể khống chế lực lượng không gian. Trước đây, Hoa Danh Công và Độc Chu Thiếu Chủ không tiết lộ bí mật này ra ngoài là bởi vì

bọn chúng tự tin có thể bắt sống Trương Nhược Trần, ép hỏi bí pháp khống chế lực lượng không gian.

Nhưng hiện tại, Độc Chu Thiếu Chủ đã chết, Hoa Danh Công cũng bị trọng thương, ai có thể đảm bảo lão ta sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài?

Phải biết rằng, Độc Chu Thương Hội có rất nhiều cao thủ. Hoa Danh Công tuy là người phụ trách Độc Chu Thương Hội ở Vân Vũ Quận Quốc, nhưng ở ba mươi lăm quận quốc khác đều có một người phụ trách, trong đó có một số người tu vi còn cao hơn cả Hoa Danh Công. Nếu bí mật của Trương Nhược Trần bị Độc Chu Thương Hội biết được, đối với hắn mà nói sẽ là một tai họa vô cùng lớn. Cho nên, tuyệt đối không thể để cho Hoa Danh Công chạy thoát.

Bên ngoài Thanh Hà Bảo là một con sông lớn, rộng hơn bảy mươi mét, dòng nước chảy xiết, sóng to gió lớn.

Sau khi lao ra khỏi Thanh Hà Bảo, Hoa Danh Công liền dồn toàn bộ chân khí vào hai chân.

Lão ta đáp xuống mặt sông, hai chân đạp mạnh lên mặt nước, tiếp tục lao về phía trước, rất nhanh đã tới bờ bên kia.

Nhưng Hoa Danh Công còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì phía sau đã truyền đến một tiếng xé gió. Trương Nhược Trần giẫm lên hư không đuổi theo, tốc độ không hề chậm hơn lão ta chút nào.

"Khốn kiếp! Không ngờ tiểu tử này lại đạt tới cảnh giới như vậy, trước đây ta đã quá xem thường hắn rồi!" Hoa Danh Công không dám dừng lại, tiếp tục lao vào rừng rậm. "Trời ơi! Ta không nhìn lầm đấy chứ! Hoa Danh Công là võ giả Thiên Cực Cảnh, là tồn tại như

Thần thoại vậy mà lại bị Cửu Vương Tử điện hạ đánh cho phải bỏ chạy." Một tên quân sĩ đứng trên tường thành Thanh Hà Bảo, nhìn theo bóng dáng hai người đang nhanh chóng biến mất, kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất.

"Cửu Vương Tử điện hạ đúng là thâm tàng bất lộ, là một vị thiên tài hiếm có, thiên phú không hề thua kém gì Thất Vương Tử."

"Ta thấy thiên phú của Cửu Vương Tử còn hơn cả Thất Vương Tử, các ngươi đừng quên, Cửu Vương Tử tu luyện mới chỉ có hai năm mà thôi."

Xích Hãn tướng quân lớn tiếng quát một câu, nói: "Hai vị vương tử đều là thiên kiêu, đám ranh con các ngươi tốt nhất đừng nói lung tung, cẩn thận rơi đầu."

Chân trời, hai bóng người, đã biến thành hai chấm đen.

Sắc mặt Xích Hãn tướng quân ngưng trọng, lẩm bẩm nói: "Cửu vương tử thế mà một mình đi truy sát Hoa Minh Công, nhất định phải lập tức bẩm báo đại vương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play