Trên giáo trường, Trương Nhược Trần và Tư Đồ Lâm Giang vẫn quyết chiến kịch liệt, kiếm và thương va vào nhau gây ra những tiếng nổ đinh tai.
“Keng!”
Tư Đồ Lâm Giang hai tay cầm trường thương đánh xuống mặt đất khiến các phiến đá bị đập vỡ biến thành những viên đá vụn. Hắn vung thương lên, toàn bộ những viên đá vụn bay về hướng Trương Nhược Trần.
“Chát chát!”
Trương Nhược Trần vung kiếm chém.
Toàn bộ những viên đá vụn đều hóa thành bụi phấn.
Đúng lúc này, Tư Đồ Lâm Giang phi thương ra, xuyên qua bụi phấn, đâm vào ngực của Trương Nhược Trần.
Tư Đồ Lâm Giang tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, bỗng nhiên trước mắt hắn bị mờ đi, rồi một đường kiếm cực nhanh hiện lên, chỉ thấy được ánh kiếm màu xanh mờ ảo.
Ngay sau đó hắn cảm thấy cổ tay tê liệt, cây trường thương màu đen tuột khỏi tay hắn bay ra ngoài.
Nhát kiếm vừa rồi của Trương Nhược Trần để lại trên cổ tay hắn một vết máu nhạt, chỉ thiếu chút nữa là tay phải của hắn bị chặt đứt.
“Ta chưa bị đánh bại đâu!”
Lúc trường thương bay ra ngoài, Tư Đồ Lâm Giang chỉ thất thần một chút rồi lập tức nhằm về phía Trương Nhược Trần xông lên. Hắn tung ra một quyền đánh vào mặt Trương Nhược Trần.
Hắn muốn chuyển bại thành thắng!
“Còn muốn chiến đấu tiếp sao?”
Trương Nhược Trần một tay cầm kiếm, một tay vận khí, uốn người như hình cây cung, đánh ra Long Tượng Bàn Nhược chưởng.
“Man Tượng Trì Địa.”
Lúc đó cánh tay Trương Nhược Trần run lên, Bích Thủy kiếm phát ra một âm thanh sắc bén, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời tạo thành bảy đạo kiếm.
Thiên Tâm Kiếm Pháp, Thiên Tâm Phá Mai!
Chưởng pháp và kiếm pháp kết hợp với nhau đồng thời được tung ra.
Trương Nhược Trần giống như một phân thành hai, tay trái không ảnh hưởng đến tay phải, đồng thời công kích.
Sức chiến đấu lập tức tăng lên gấp bội.
“Bịch!”
Nắm đấm của Tư Đồ Lâm Giang va vào chưởng của Trương Nhược Trần.
Hắn giật mình khi phát hiện lực chưởng của Trương Nhược Trần lại mạnh đến vậy, có thể ngang hàng với hắn.
Phải biết rằng hắn cũng có thể tung ra chưởng có lực bằng ba mươi sáu con trâu, lẽ nào Trương Nhược Trần cũng có khả năng phát ra lực khủng khiếp như vậy?
Tư Đồ Lâm Giang không kịp suy nghĩ nhiều, kiếm của Trương Nhược Trần lại phi đến.
“Vù vù!”
Tiếng kiếm khí sắc bén sượt qua cổ Tư Đồ Lâm Giang, để lại một vết ửng đỏ.
Trương Nhược Trần khi thì xuất chưởng, khi thì dùng kiếm khiến Tư Đồ Lâm Giang liên tục lùi lại.
Tư Đồ Lâm Giang từ trước đến nay chưa gặp ai có thể tách biệt cả tay trái và tay phải, hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến nhau. Hắn bây giờ như đang đấu với hai Trương Nhược Trần cùng một lúc, ngày càng rơi vào thế bị động.
Rất nhanh sau đó, trên người hắn đã có nhiều vết thương.
“Ta thua rồi!”
Tư Đồ Lâm Giang chủ động nhận thua, không có ý định đánh tiếp.
Trương Nhược Trần lập tức dừng bước lại, thu hồi lại nhát kiếm sắp phi ra, định rời khỏi giáo trường.
Tư Đồ Lâm Giang nói: “Ta muốn biết ngươi đã làm như thế nào? Sao có thể một tay dùng chưởng, một tay dùng kiếm?”
Trương Nhược Trần quay lại nhìn chằm chằm Tư Đồ Lâm Giang nói: “Khi tập trung tinh thần lực tới một mức độ nhất định, đừng nói nhất tâm nhị dụng, ngay cả nhất tâm tam dụng, nhất tâm tứ dụng cũng có thể làm được.”
“Võ giả cũng phải tu luyện tinh thần lực sao?” Tư Đồ Lâm Giang không hiểu hỏi.
“Ngươi muốn tu luyện cũng được, không muốn tu cũng được, tất cả đều nằm trong tay ngươi.” Trương Nhược Trần thản nhiên nói.
Tại Côn Lôn giới, chỉ có luyện khí sư, luyện đan sư, ngự thú sư... mới có thể tu luyện tinh thần lực.
Bởi vì, chỉ có tinh thần lực cường đại mới có thể khắc chữ trên đồ vật, luyện chế ra Chân Vũ bảo khí, linh đan diệu dược. Đồng thời chỉ có khắc được chữ trong cơ thể mãnh thú, mới có thể khiến mãnh thú phục tùng, biến thành tọa kỵ hay chiến thú.
Bởi vì quá lãng phí thời gian nên các võ giả sẽ không chọn tu luyện tinh thần lực.
Thật ra khi tu vi võ đạo tăng lên, cường độ sức mạnh tinh thần cũng sẽ tăng lên, chỉ là tăng lên với tốc độ tương đối chậm.
Nếu không quyết tâm tu luyện tinh thần lực, võ giả phải tu luyện tới Thiên Cực cảnh mới có thể đạt được trình độ nhất tâm nhị dụng.
Trương Nhược Trần kiếp trước vừa tu võ vừa tu luyện tinh thần lực. Hơn nữa cường độ tinh thần lực còn đạt đến cảnh giới rất cao.
Trọng sinh vào thân thể này, tuy đã mất hết tu vi nhưng tinh thần lực lại được giữ lại.
Với cường độ sức mạnh tinh thần lực như bây giờ, đừng nói là nhất tâm nhị dụng, kể cả nhất tâm tam dụng cũng có thể làm được.
Ngay sau khi Tư Đồ Lâm Giang chịu thua, bên ngoài giáo trường lập tức vang lên tiếng tù và và tiếng trống, tuyên bố cuộc thi năm nay chính thức kết thúc.
Cuộc thi năm nay, từ hạng nhất đến hạng năm là: Trương Nhược Trần, Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Ngũ vương tử và Lâm Ninh San.
Với thành tích của năm thiếu niên thiên tài này, ngoại trừ có thể đi Man Thần trì tu luyện thì còn được nhận thêm phần thưởng.
Phần thưởng của Trương Nhược Trần là chiến giáp Chân Vũ bảo khí cấp sáu tên là “Băng Hỏa Kỳ Lân giáp”. Nghe nói là dùng vảy của mãnh thú trong truyền thuyết tạo thành, vô cùng trân quý, lực phòng ngự cực lớn.
Trong cùng một phẩm cấp, giá trị áo giáp quý hơn giá trị binh khí rất nhiều.
Có thể nói, một áp giáp Chân Vũ bảo khí cấp sáu, giá trị bên ngoài tuyệt đối sánh ngang được với binh khí Chân Vũ bảo khí cấp bảy.
“Băng Hỏa Kỳ Lân giáp này cũng phải có giá trị bằng triệu lượng bạc, có thể so với một quyển võ kỹ linh cấp hạ phẩm. Ngay cả trong vương tộc của Vân Vũ quận quốc thì những bảo vật như này có lẽ cũng không nhiều!” Trương Nhược Trần vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Vân Vũ quận vương.
Chợt hắn hiểu ra.
Vì hắn chính là con nối dòng của Vân Vũ quận vương, đem Băng Hỏa Kỳ Lân giáp ban thưởng cho hắn thì Băng Hỏa Kỳ Lân vẫn là bảo vật của vương tộc như cũ.
Nếu như đổi thành Tư Đồ Lâm Giang là người đứng đầu thì phần thưởng được ban cho chắc chắn không phải bảo vật Băng Hỏa Kỳ Lân giáp.
Hơn nữa, Vân Vũ quận vương đem Băng Hỏa Kỳ Lân giáp ban thưởng cho Trương Nhược Trần có lẽ là muốn bù đắp sự thiệt thòi hắn chịu trong suốt mấy năm nay.
Băng Hỏa Kỳ Lân giáp thực ra là một tấm giáp trụ, mặc lên người, chỉ có thể bao trùm nửa người. Khi Trương Nhược Trần đem chân khí truyền vào áo giáp, Băng Hỏa Kỳ Lân giáp lập tức tỏa ra 2 màu xanh thẫm và đỏ đậm, tạo ra lực như băng và lửa.
“Hừ!”
Chứng kiến Trương Nhược Trần mặc Băng Hỏa Kỳ Lân giáp, trong mắt của vương hậu ngồi phía trên lóe lên một tia sát ý.
Bà đứng dậy, vung tay áo xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng kiêu ngạo và lạnh lùng.
Lúc này, Ngũ vương tử và Lục vương tử đều dùng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ nhìn Trương Nhược Trần.
Ngũ vương tử trong đầu thầm hận, cười gằn nói: “Coi như cho thấy thiên phú tu luyện thì đã sao? Thiên phú càng cao, chết lại càng nhanh. Cứ chờ xem! Vương hậu nương nương chắc chắn sẽ không để hắn được lớn mạnh!”
“Thiên phú của hắn cao tới đâu thì so với Thất đệ vẫn còn kém quá xa. Ngay cả nữ nhân mà hắn thích cũng phải gả cho Thất đệ làm trắc phi, có gì mà đắc ý?” Lục vương tử cười lạnh.
Thật ra bọn họ chỉ là đố kị với Trương Nhược Trần mà thôi. Bởi vì đố kị nên sinh ra thù hận.
...
Man Thần trì là một trong những bảo địa quý giá nhất vương tộc.
Cường giả của vương tộc đã trải qua thời gian mấy trăm năm, bắt giữ hàng ngàn mãnh thú, đem huyết dịch của mãnh thú hội tụ vào một chỗ, hóa thành một tòa huyết trì. Tòa huyết trì này chính là Man Thần trì.
Chỉ có thiên tài kiệt xuất nhất mới có thể đi vào bên trong Man Thần trì tu luyện.
Man Thần trì nằm ngay bên dưới Chư Hoàng từ đường.
Mỗi năm đều có một lễ tế tự được cử hành tại Chư Hoàng từ đường. Đó là lễ giết mãnh thú, máu của mãnh thú sẽ trực tiếp chảy vào Man Thần trì, bổ sung huyết dịch mới cho Man Thần trì.
Chính bởi vì Man Thần trì nhập vào với máu được tế tự nên Man Thần trì cũng sinh ra một luồng lực thần bí. Những võ giả thiếu niên vào Man Thần trì tu luyện có thể hấp thu huyết tinh bên trong, làm mạnh võ thể, giúp võ giả mở ra nhiều kinh mạch hơn.
Thiên tư của võ giả càng mạnh thì sẽ lấy được càng nhiều.
Trương Nhược Trần, Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Ngũ vương tử, Lâm Ninh San được quốc sư dẫn tới Chư Hoàng từ đường.
“Vào Chư Hoàng từ đường, nhất định phải lễ bái lịch đại đại đế và hoàng giả của Côn Lôn giới, đặc biệt là Đại Uy Đại Đức Nữ Thánh Hoàng, Trì Dao nữ hoàng!”
Quốc sư vừa cao giọng nói, vừa quỳ xuống đất lễ bái vô cùng thành kính.
“Trì Dao nữ hoàng đại nhân! Thống trị thiên hạ, danh chấn bát phương, thanh xuân vĩnh trú, bất tử bất diệt!”
Sau đó Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Ngũ vương tử, Lâm Ninh San cũng ho lớn, quỳ xuống lễ bái, dập đầu về phía Trì Dao nữ hoàng.
Duy chỉ có Trương Nhược Trần vẫn đứng ở đó không làm gì, trong mắt không có chút thành kính nào cả, chỉ hiện lên ngọn lửa thù hận.
Trì Dao, người hãy chờ đấy, đợi ngày tu vi của ta lớn mạnh, ta sẽ đi gặp ngươi.
Tám trăm năm rồi! Ngươi hẳn còn chưa biết, người bị ngươi giết chết tám trăm năm trước vẫn còn sống đến giờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT