Trương Nhược Trần lắc đầu, cho dù tinh thần lực của hắn cường đại hơn nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm ứng được một ít khí tức nguy hiểm, căn bản không thể khẳng định cảm ứng của mình nhất định là chính xác.
Hoàng Yên Trần đi vào trong miếu Sơn Thần, tiếp tục tu luyện.
Tiểu Hắc nhóm một đống lửa, không biết đã săn giết một con Man Thú từ nơi nào, lúc này đang đặt trên đống lửa nướng, tỏa ra từng trận mùi thơm ngào ngạt.
Bóng đêm càng lúc càng tối, trong núi nổi lên một cơn gió lạnh thấu xương, thổi ngọn lửa trong đống lửa cháy càng thêm hừng hực.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, phát ra tiếng rít “Vù vù”. Không biết từ lúc nào, bông tuyết cũng theo gió rơi xuống, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành những bông tuyết lớn bằng lông ngỗng.
Nửa canh giờ sau, toàn bộ núi rừng đã bị gió tuyết bao phủ, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, hàn khí bức người, trong gió giống như có cự thú đang gào thét, âm thanh vô cùng thê lương.
“Hoa Tuyết Điêu bị ta bỏ quên ở Ẩn Vụ hồ, lúc ấy rời đi quá gấp, không mang theo nó.” Trương Nhược Trần ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, lẩm bẩm nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play