Nhận lấy hộp gỗ màu xanh, Trương Nhược Trần có thể cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo ở mặt ngoài hộp gỗ.

Cũng không phải hộp gỗ lạnh lẽo mà là đan dược trong hộp gỗ tản mát ra khí lạnh.

Trương Nhược Trần mở hộp gỗ màu xanh ra, một mùi đan dược nồng đậm tỏa ra từ trong hộp. Từng luồng đan khí màu trắng giống như những con rắn nhỏ bay ra từ trong hộp, bay xung quanh hộp.

Trương Nhược Trần nhìn thấy tám viên đan dược trong hộp, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói: "Băng Mạch Đan."

"Ngươi biết loại đan dược này?" Tiểu Hắc hơi kinh ngạc.

Trương Nhược Trần nói: "Đan dược rất phổ biến ở thời trung cổ, nhưng sau đó bị các thế lực đứng đầu lũng đoạn, hầu như không mua được ở chợ, không ngờ ngươi lại có thể luyện chế ra loại đan dược này."

Ở thời kỳ trung cổ, rất nhiều võ giả nhân loại đều sử dụng đan dược để rèn luyện kinh mạch, gia tăng tính bền dẻo của kinh mạch, tăng lên tốc độ vận chuyển chân khí, thậm chí có thể để kinh mạch sinh ra thuộc tính nhất định.

Băng Mạch Đan, Hỏa Mạch Đan, Điện Mạch Đan, Phong Mạch Đan... Toàn bộ đều được nghiên cứu ra từ thời kỳ đó, hơn nữa còn phổ biến rộng khắp trong giới võ giả.

Ăn Băng Mạch Đan vào, không chỉ có thể rèn luyện kinh mạch, còn có thể khiến kinh mạch sinh ra thuộc tính hàn băng. Một khi vận chuyển chân khí, thân thể có thể hóa thành hàn băng thể, một chưởng có thể đóng băng núi sông.

Ăn Hỏa Mạch Đan vào, có thể khiến kinh mạch sinh ra hỏa diễm thuộc tính, há mồm là có thể phun ra hỏa diễm, đưa tay là có thể dùng chân khí ngưng tụ ra hỏa cầu, trong đó một ít võ giả lợi hại, càng có thể sử dụng chân khí, ngưng tụ ra hỏa diễm cánh, bay lượn trên vòm trời.

Nếu Trương Nhược Trần trở thành nội cung đệ tử của Võ Thị Học Cung, tự nhiên cũng có thể sử dụng giá trị công huân để đổi Băng Mạch Đan. Nhưng hắn hiện tại chỉ là ngoại cung đệ tử, cho dù có giá trị công huân, rất nhiều thứ cũng không đổi được.

Tiểu Hắc luyện chế ra Băng Mạch Đan, vậy chẳng khác nào giúp Trương Nhược Trần một đại ân.

"Băng Mạch Đan thích hợp với võ giả có hàn băng thể chất, còn chân khí của ta lại mang theo lỗi điện chi lực và thời không chi lực. Nếu ngươi có thể luyện chế ra Điện Mạch Đan thì sẽ càng có ích với ta." Trương Nhược Trần khép hộp gỗ màu xanh lại, cất đi.

Tuy Băng Mạch Đan không thích hợp với Trương Nhược Trần bằng Điện Mạch Đan nhưng vẫn rất có ích với Trương Nhược Trần.

"Điện Mạch Đan? Có thể chứ!"

Tiểu Hắc lộ ra vẻ trầm tư, tựa hồ đang nhớ lại đan phương của Điện Mạch Đan.

Trương Nhược Trần cũng không vội luyện hóa Băng Mạch Đan, dù sao ngày mai phải rời khỏi vương cung, trở về Võ Thị Học Cung, đêm nay đương nhiên phải tụ họp với Lâm Phi.

Ngọc Sấu Cung, cung uyển nơi Lâm Phi ở.

"Mẫu thân, người theo ta cùng đi Võ Thị Học Cung đi! Để người một mình ở lại hoàng cung, ta rất không yên tâm." Trương Nhược Trần nói.

Lâm Phi khẽ mím môi, nhìn Trương Nhược Trần, lắc đầu nói: "Trần Nhi, ngươi yên tâm đi! Mẫu thân chỉ là một người bình thường, tuy Vương Hậu rất ghét ta, nhưng cũng sẽ không làm gì ta đâu. Ở đây đã gần hai mươi năm, mẫu thân thật sự không muốn rời đi!"

Trương Nhược Trần thở dài nói: "Người vẫn không nỡ rời xa phụ vương sao?"

"Dù sao hắn cũng là phụ vương của ngươi." Lâm Phi nói.

Lâm Phi và Vân Vũ Quận Vương chung quy vẫn có tình cảm, nếu bà được Trương Nhược Trần đón vào Võ Thị Học Cung, như vậy người ngoài sẽ nhìn Vân Vũ Quận Vương như thế nào?

Trương Nhược Trần trầm mặc một lát rồi nói: "Được rồi! Ta tôn trọng sự lựa chọn của người."

Sau đó, Trương Nhược Trần lấy ba bình ngọc và một túi đựng ngân tệ, linh tinh đưa cho Lâm Phi, "Mẫu thân, trong ba bình ngọc là ba trăm viên Huyết Đan, toàn bộ đều là nhất phẩm Huyết Đan, người hoàn toàn có thể tiêu hóa. Chỉ cần kiên trì dùng Huyết Đan, thể chất của người cho dù không sánh bằng võ giả, cũng nhất định mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều."

"Còn trong túi là năm trăm lượng bạc cùng hai mươi viên linh tinh.

Vốn Trương Nhược Trần có thể để lại nhiều ngân lượng và đan dược hơn, nhưng hắn suy nghĩ một chút, để lại quá nhiều ngân lượng và đan dược cho Lâm Phi chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hoàng Yên Trần đứng bên cạnh, bước tới trước mặt Lâm Phi, tháo một khối ngọc bội hình phượng hoàng màu đỏ trên cổ mình xuống, đưa cho Lâm Phi, ôn nhu nói: "Bá mẫu, đây là Hỏa Vân Ngọc, có ba lần lực lượng phòng ngự, nếu bị công kích, nó có thể giúp người ngăn cản ba lần. Hơn nữa, đeo nó bên người lâu dài, có thể cường thân kiện thể, an thần tĩnh tâm"

Nếu là người khác tặng lễ vật trân quý như vậy, Lâm Phi chắc chắn sẽ không nhận, nhưng là do vị hôn thê của con trai tặng, Lâm Phi tự nhiên vui vẻ nhận lấy.

Rời khỏi chỗ Lâm Phi, đi ra ngoài, Trương Nhược Trần đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Hoàng Yên Trần, hỏi: "Hoàng sư tỷ, rốt cuộc tỷ có ý gì?"

Hoàng Yên Trần đứng cách đó không xa, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như băng sương, ngẩng đầu, nói: "Chỉ là tặng một khối ngọc mà thôi, có gì kỳ lạ? Trương Nhược Trần, có một việc, ta phải nói rõ ràng với ngươi. Ta và ngươi đính hôn, chỉ là bất đắc dĩ. Trở lại Võ Thị Học Cung, ngươi tuyệt đối không được nhắc tới với bất kỳ ai, nếu để ta phát hiện có người thứ ba biết, ta sẽ không tha cho ngươi."

Trương Nhược Trần nói: "Chuyện ta và tỷ đính hôn đã sớm truyền khắp các quốc gia, tin tức chắc chắn đã truyền tới Võ Thị Học Cung rồi."

Hoàng Yên Trần nói: "Cho dù tin tức đã truyền về Võ Thị Học Cung, ngươi cũng phải phủ nhận. Hơn nữa, chúng ta hiện tại chỉ là đính hôn, còn ba năm nữa mới thành thân. Ngươi nên hiểu, chúng ta không thể nào thật sự thành thân. Ba năm sau, chúng ta sẽ cùng nhau từ hôn, ngươi thấy sao?"

"Ta không có ý kiến!" Trương Nhược Trần nói.

Thấy Trương Nhược Trần đáp dứt khoát như vậy, Hoàng Yên Trần không biết vì sao lại có chút tức giận, thấp giọng nói: "Hi vọng ba năm sau, ngươi đừng hối hận vì những lời hôm nay.

Ngày hôm sau, Trương Nhược Trần, Hoàng Yên Trần, Trương Thiếu Sơ lên đường trở về Võ Thị Học Cung.

Trên đường đi, Trương Thiếu Sơ luôn thấp thỏm bất an, đi sau cùng, không dám đi trước mặt Hoàng Yên Trần.

Tuy Trương Thiếu Sơ ở Võ Thị Học Cung cũng đã hơn một năm, nhưng danh tiếng của Hoàng Yên Trần đối với hắn nói quả thực như sấm bên tai. Bất kỳ nam học viên nào nghe được tên nàng cũng đều sợ đến mức biến sắc.

Danh hiệu Tam Đại Nữ Ma Đầu không phải nói chơi.

Nhưng hiện tại, Hoàng Yên Trần lại là vị hôn thê của Cửu đệ, trong lòng Trương Thiếu Sơ vô cùng phức tạp, vừa mừng vừa sợ.

Mừng là, sau này ở Tây Viện, rốt cuộc hắn có thể ngẩng cao đầu, ai còn dám bắt nạt hắn?

Sợ là, Hoàng Yên Trần lợi hại như vậy, Cửu đệ có thể chế ngự được nàng không?

Khi bọn họ trở lại Tây Viện, đã là ba ngày sau, cách cuộc thi khảo hạch di tích trung cấp chỉ còn nửa tháng.

Trở lại Tây Viện, Trương Nhược Trần liền đi bái kiến Đoan Mộc Tinh Linh, nhưng phát hiện Đoan Mộc Tinh Linh không có ở Huyền Tự đệ nhất hào, trên bàn phủ một lớp bụi mỏng, xem ra đã rời đi từ lâu.

Dù sao trước khi diễn ra cuộc thi khảo hạch di tích trung cấp, nàng nhất định sẽ trở về, Trương Nhược Trần cũng không nghĩ nhiều.

Trở về Hoàng Tự đệ nhất hào, Trương Nhược Trần lập tức tiến vào nội không gian của Thời Không Tinh Thạch, lấy hộp gỗ màu xanh đựng Băng Mạch Đan ra.

Trong hộp là tám viên Băng Mạch Đan, mỗi viên đều là tứ phẩm đan dược, tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương.

Vừa chạm vào Băng Mạch Đan, ngón tay Trương Nhược Trần đã bị đóng băng, bao phủ bởi một lớp băng mỏng.

"Không hổ là tứ phẩm đan dược, thật lợi hại."

Có thể tưởng tượng, nếu hiện tại Trương Nhược Trần chỉ có tu vi Hoàng Cực Cảnh, đừng nói luyện hóa Băng Mạch Đan, chỉ sợ vừa chạm vào đã bị hàn khí đóng băng nửa người. Trương Nhược Trần vận chuyển chân khí, chân khí theo kinh mạch, dũng mãnh tiến vào năm ngón tay.

"Ba."

Hàn băng trên tay vỡ vụn.

Dùng chân khí bao lấy, Trương Nhược Trần lấy một viên Băng Mạch Đan, nuốt vào bụng.

Một cỗ đan khí cực hàn trong nháy mắt tản ra trong bụng, sau đó, một cơn đau đớn truyền đến từ bụng, ngũ tạng lục phủ như bị đông cứng.

Hàn khí vô cùng bá đạo, so với lần đầu tiên Trương Nhược Trần dùng bán thánh chân dịch còn lạnh hơn gấp mười lần.

Nếu võ giả khác ở cảnh giới Huyền Cực Cảnh trung cực vị mà dùng Băng Mạch Đan, chắc chắn sẽ mất mạng, trong nháy mắt sẽ bị hàn khí đông chết.

Mặc dù Trương Nhược Trần cũng chỉ là Huyền Cực Cảnh trung cực vị, nhưng thể chất của hắn hơn xa những võ giả cùng cảnh giới. Hơn nữa lúc ở Hoàng Cực Cảnh, hắn từng tu luyện tới Vô Thượng Cảnh, dẫn động chư thần cộng minh.

Chư thần cộng minh đã cải tạo kinh mạch và khí hồ của Trương Nhược Trần, khiến hắn có thể

miễn cưỡng chịu đựng được Băng Mạch Đan.

"Xoet!"

Trương Nhược Trần vận chuyển ba mươi sáu kinh mạch, dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa dược lực của Băng Mạch Đan.

Mười ngày sau, Trương Nhược Trần rốt cuộc cũng luyện hóa xong dược lực của Băng Mạch Đan, thân thể dần khôi phục lại nhiệt độ bình thường, nhưng cơ nhục và kinh mạch vẫn còn cứng đờ.

Trương Nhược Trần mở mắt, thở ra một ngụm khí lạnh.

"Thân thể nặng nề quá, chỉ động một ngón tay thôi cũng khó khăn." Trương Nhược Trần giống

như người bị đóng băng vạn năm, toàn thân tê dại, cảm giác thân thể nặng nề vô cùng, chỉ hơi cử động một chút thôi cũng đau đớn.

Trương Nhược Trần khó khăn đứng dậy, chậm rãi luyện quyền.

Thông qua luyện quyền, hắn đưa hàn khí vào kinh mạch và xương cốt, từ đó tăng cường thể chất.

Sau này, nếu gặp phải võ giả sử dụng hàn băng võ kỹ công kích, Trương Nhược Trần có thể dễ dàng chống đỡ hơn.

Liên tục đánh ra Long Tượng Bàn Nhược Chưởng, Trương Nhược Trần cảm thấy lực lượng của bản thân ngày càng mạnh, tốc độ xuất chưởng càng lúc càng nhanh.

Tốc độ lưu chuyển chân khí trong kinh mạch cũng tăng lên rất nhiều, so với trước kia nhanh hơn ba phần. Tốc độ chân khí càng nhanh, lực lượng bộc phát ra càng mạnh.

Trong nội không gian của Thời Không Tinh Thạch, Trương Nhược Trần luyện chưởng suốt năm ngày, mỗi lần đều phải tiêu hao hết chân khí trong cơ thể mới dừng lại. Sau khi dừng lại, hắn lại dùng đan dược khôi phục chân khí.

Năm ngày thời gian, đem tàn dư đan khí của Băng Mạch Đan hoàn toàn luyện hóa vào thân thể, cảnh giới võ đạo của Trương Nhược Trần đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Huyền Cực Cảnh trung cực vị.

Chân khí trong khí hồ đã viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể trùng kích Huyền Cực Cảnh đại cực vị.

Tu luyện trong Thời Không Tinh Thạch mười lăm ngày, bên ngoài cũng mới qua năm ngày, Trương Nhược Trần còn có đủ thời gian để trùng kích cảnh giới.

"Trương Nhược Trần, Đoan Mộc Tinh Linh đến Hoàng tự đệ nhất hào, ta đã nói với nàng, ngươi đang bế quan. Ngươi có muốn gặp nàng không?" Thanh âm của Tiểu Hắc vang lên trong nội không gian của Thời Không Tinh Thạch.

"Đoan Mộc sư tỷ đã trở về? Nàng chắc chắn lại mang theo tin tức gì đó, đương nhiên là muốn gặp nàng." Trên mặt Trương Nhược Trần lộ ra vẻ vui mừng, đối với Đoan Mộc Tinh Linh vẫn luôn có hảo cảm.

Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới một chuyện.

Ở chung với Đoan Mộc sư tỷ lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng hỏi nàng là võ giả của quận quốc nào? Ngoại trừ biết nàng là đệ tử ngoại cung của Võ Thị Học Cung, những thứ khác liên quan đến nàng, lại hoàn toàn trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play