Cảnh báo: nội dung chương này có cảnh tượng máu me buồn nôn có thể gây ám ảnh và khó chịu cho người đọc, xin người đọc hãy chuẩn bị tâm lý kĩ trước khi xem, những người tâm lý yếu thì xin hãy bỏ qua. Mọi hậu quả sau khi đọc, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Xin cảm ơn.

12h30, ngày 2 tháng 11 năm Hằng Lịch thứ 313.

- --

Dù là Vu tổng hay cảnh sát Thạch sợ chết hơn thì chung quy thời điểm cũng sẽ đến.

Thạch Trình Hạ tự nhủ rằng kế hoạch đã rất ổn thỏa. Nếu không có gì bất ngờ, nàng có thể thấy mặt tên hung thủ giấu tận chỗ sâu kia nhanh thôi.

Khi kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ bốn mươi, Ngu Quân Tề đúng giờ đến dưới cao ốc Quốc tế Vu Thị. Thạch Trình Hạ ngồi trong phòng Tổng giám đốc, chờ Vu Thanh Tuyền dẫn Ngu Quân Tề lên tầng 27.

Sở cảnh sát cũng không biết hôm nay thủ phạm sẽ hành động, vì thông báo đã được gửi từ lâu mà hắn ta chưa thấy có động tĩnh gì. Trong sở còn có lời đồn rằng đây chỉ là một trò đùa ác, chính bởi vậy, Thạch Trình Hạ mới có thể tùy ý trốn việc như thế.

Khi Vu Thanh Tuyền mở cửa, Thạch Trình Hạ đứng bật dậy từ trên ghế da tổng tài của cô: "Chị về rồi à. Ồ, nhà thiết kế Ngu?"

Vu Thanh Tuyền đi sau Ngu Quân Tề, khi Ngu Quân Tề nghe thấy có người gọi cô ta thì cẩn thận đẩy kính lên, nghiêm trang nói: "Chào cô, tôi là người phụ trách hạng mục Minh Nguyệt cốc, Ngu Quân Tề."

"Chúng ta lúc trước đã có cơ hội gặp gỡ rồi, tôi biết cô." Thạch Trình Hạ không biết có phải Ngu Quân Tề đang cố ý hay không, nhưng hành vi của người này thật là kì lạ đến không nói nên lời.

"Thật sao?" Ngu Quân Tề nhíu chặt mày, tỉ mỉ nhìn Thạch Trình Hạ: "Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ."

"Không sao." Thạch Trình Hạ cười nhe răng, không bất ngờ chút nào khi bị Vu tổng liếc cho một cái.

"Hình như nhà thiết kế Ngu bị lạc đường thì phải. Tiểu Thạch, em dẫn nhà thiết kế Ngu đi bộ phận quản lí hạng mục đi." Vu Thanh Tuyền nói. Đúng theo kế hoạch, phái Thạch Trình Hạ đến cạnh Ngu Quân Tề.

Thạch Trình Hạ đứng nghiêm, tặng một cái hôn gió cho Vu Thanh Tuyền: "Tuân lệnh!" Nói xong, nàng nhảy chân sáo đến cạnh Vu Thanh Tuyền, nhỏ giọng hỏi: "Sáng nay chị có mặc bộ này đâu, sao lại thay rồi?"

"Em cũng để ý ra phết ấy chứ." Vu Thanh Tuyền bất đắc dĩ nhíu mày: "Sáng nay đi họp bị đổ cà phê vào người. Đành lấy bộ nay ra mặc tạm thôi."

"Ai biết được chị có làm chuyện xấu gì sau lưng em hay không." Thạch Trình Hạ cười, đến trước mặt Ngu Quân Tề: "Thiết kế Ngu, chúng ta đi thôi."

"Hả? Ừm!" Ngu Quân Tề vội theo sau lưng Thạch Trình Hạ, "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Thạch Trình Hạ nhìn Ngu Quân Tề đang ngơ ngác.

Ngu Quân Tề vốn đã đến muộn, tới khi cô ta gặp được quản lí hạng mục thì đồng nghiệp đã xuống dưới bằng thang máy rồi.

Ngu Quân Tề bặm môi, tỏ vẻ mất mát: "Sao lại thành thế này chứ!"

"Thiết kế Ngu, để tôi đưa cô đi xuống vậy."

"À, thôi thôi, tôi xuống được. Tôi biết đường rồi." Ngu Quân Tề khoát tay: "Tôi tự xuống..."

"Thôi cứ để tôi cho." Thạch Trình Hạ mới mặc kệ, một tay kéo lấy Ngu Quân Tề vào thang máy, "Chỗ này chúng tôi quản nghiêm lắm, nếu cô lạc đường nữa là không xong đâu."

"Thôi được." Ngu Quân Tề lễ phép gật đầu, "Vậy tôi cảm ơn cô trước, cô Thạch."

Đưa Ngu Quân Tề đến cổng Quốc tế Vu Thị, Thạch Trình Hạ đưa tay lên nhìn qua đồng hồ, thời gian là 13h25. Nàng phải về chỗ Vu Thanh Tuyền. Nhưng mà trước đó...

"Thiết kế Ngu, tiện thì cho tôi số liên lạc được chứ?"

"Ờm, xin lỗi cô Thạch." Ngu Quân Tề sững sờ, cười hàm xin lỗi, "Cái đó, mấy hôm trước thiết bị của tôi vừa bị mất trộm, còn đang trong quá trình xin cấp mới."

Quả là như thế. Thạch Trình Hạ mỉm cười đáp lại: "Không sao. Vậy thì tạm biệt, hẹn gặp lại."

Thạch Trình Hạ đang chuẩn bị quay người, đột nhiên lại bị Ngu Quân Tề kéo sang bên cạnh.

Có người thét "A!" đầy sợ hãi, người qua đường hoảng hồn, người che miệng, chỉ vào trước cửa Vu Thị kêu lên.

Thạch Trình Hạ quay đầu lại, chợt hoa mắt, có thứ gì đó rơi "bụp" xuống trước mặt.

Máu bắn tung tóe, vốn là ấm mà khi chạm đến mặt thì trở nên lạnh buốt.

Nháy mắt, Thạch Trình Hạ như quên đi hết thảy. Hai chân tựa mọc rễ, đâm sâu vào đất.

Thạch Trình Hạ nhìn cỗ thân thể rơi xuống trước mặt mình, nó đã tàn tạ đến mức không thể dùng mắt thường phân biệt chỗ nào với chỗ nào nữa. Máu hòa cùng thứ gì đó không thể nói cũng chẳng thể tả chảy vào từng khe gạch.

Đây không phải lần đầu nàng kề cận cái chết, nhưng lại là lần nàng đau khổ nhất.

Trái tim như bị ai đó siết chặt lấy, không ngừng vo tròn bóp dẹt. Tiếp đó là ngũ tạng như đảo lộn. Dù mở mắt hay nhắm mắt, đều văng vẳng hình ảnh đỏ tươi nhơm nhớp, lạnh băng đến cùng cực, chẳng khác nào vẩy ngay lên mặt nàng.

Nàng biết Vu Thanh Tuyền là người rất quan trọng với mình, nhưng xưa nay chưa từng biết, hóa ra Vu Thanh Tuyền lại quan trọng đến thế.

Biết rằng mình phải chọn thỏa hiệp vì bị áp lực bức bách, là chính mình đã chọn lựa kết cục như vậy. Thế nhưng khi kết quả chân chính hiển hiện trước mắt, lại trở nên khó mà nhận nổi.

Người bị nhận định là hung phạm Ngu Quân Tề vẫn luôn trong phạm vi giám sát của nàng, căn bản là không có cơ hội gây án. Thậm chí sáng sớm hôm nay, Thạch Trình Hạ còn cố ý lên sân thượng để kiểm tra qua.

Ngu Quân Tề vẫn đang đứng cạnh nàng, cũng là dáng vẻ mờ mịt luống cuống.

"Cô ấy..." Ngu Quân Tề cố gắng mở miệng, dùng sức kiềm chế thanh âm của mình: "Cô ấy là ai?"

"Cô nhìn không thấy hả?" Thạch Trình Hạ cắn răng. Nàng nổi giận, nàng hận sự vô năng của mình, nàng nắm lấy cổ áo của Ngu Quân Tề, gào thét: "Cô không biết cô ấy hả? Cô đang lừa ai chứ!"

"Tôi, tôi..." Ngu Quân Tề bị dọa đến rụt cổ, "Cái đó... Cô Thạch, nhân viên công ty đều mặc như nhau, tôi, tôi thật sự không phân biệt được."

Thạch Trình Hạ không nghĩ tới mình lại nhận được câu trả lời như vậy. Nàng nhận ra "vật thể" nhuộm máu không còn dấu hiệu sống kia mặc một bộ quần áo lao động phổ thông, thứ mà nhân viên Vu Thị nào cũng có. Vu Thanh Tuyền hôm nay cũng mặc nó, nhưng đâu chỉ mình cô, mà còn rất nhiều nhân viên Vu Thị nữa!

Trong lòng cháy lên đốm lửa hi vọng, nàng vội bật máy liên lạc nhưng tay đã run đến mức không thể nhấn nổi nút nàng muốn nhấn nữa.

Bình tĩnh, bình tĩnh đã, người ấy chưa chắc đã chết. Thạch Trình Hạ không ngừng ám chỉ tâm lí mình, cuối cùng nhấn vào số của Vu Thanh Tuyền.

Đầu kia không người bắt máy.

Nhưng lại có tiếng rung nhỏ bên mình.

"Cô Thạch, chúng ta báo cảnh sát chứ?" Ngu Quân Tề kéo tay áo Thạch Trình Hạ, khẽ đề nghị.

Thạch Trình Hạ không có phản ứng, phải đến lần thứ ba Ngu Quân Tề túm nàng, nàng mới hất tay cô ta ra, sau đó hung hăng tát mình một cái.

Trong tai nghe, liên lạc đến từ một thời không khác được kết nối. Giọng nói của Giang Viễn nặng trĩu: "Tiểu Thạch, Ngu Quân Tề cô ta... cô ta bị chứng mù mặt. Chúng ta có lẽ lại đi sai rồi. Cấp trên..."

Giờ còn cấp trên cái mẹ gì nữa!

Thạch Trình Hạ cấp tốc ngồi xuống kiểm tra xung quanh Vu Thanh Tuyền, cuối cùng thấy được một chiếc cúc áo được cô nắm chặt trong tay. Như lấy được bảo bối, Thạch Trình Hạ nhìn trái quay phải, há miệng chậm rãi nói: "Trưởng quan, xin hãy dịch chuyển tôi đến..."

"Tiểu Thạch, giọng cô có vẻ không ổn lắm. Sao thế?"

"Không, trưởng quan, chờ chút đã... chờ chút nữa hẵn dịch chuyển..." Thạch Trình Hạ cố gắng nghĩ xem mình đã quên mất điều gì, cố gắng nghĩ lại Vu Thanh Tuyền muốn nói với mình cái gì. Nhưng chỉ phí công mà thôi, càng cố nhớ lại càng thấy trống rỗng.

"Tiểu Thạch, tỉnh táo lại đã, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Trưởng quan..." Thân thể Thạch Trình Hạ cố sức chống đỡ, vào thời khắc này, suy sụp. Nàng quỳ gối trước "Vu Thanh Tuyền", nắm lấy bàn tay đã lạnh kia, sau đó đứng dậy, cố tìm lại giọng nói của mình: "Trưởng quan, mục tiêu nhiệm vụ đã tử vong, nhiệm vụ thất bại. Xin hãy đưa tôi về ngày 22 tháng 10 vào nửa tiếng sau."

Nói xong, Thạch Trình Hạ cố gắng khống chế thân thể của mình, chạy lên tầng thượng Quốc tế Vu Thị, cũng chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.

Nàng muốn đi xác nhận một việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play