Gần sáu giờ chiều bữa tiệc nhỏ mới kết thúc, cô và chị ra về, bên cạnh lại có thêm một người bám mãi không thôi. Có người nào đó không hiểu vì lý do gì lại nhất quyết lịch sự mà tiễn hai người bọn cô về, kết quả là cứ tiễn mãi đến bây giờ chưa có chịu quay trở lại. Cô chán nản:
- Vilath, em không định đi lên kí túc xá sao, đi theo bọn chị làm gì?
- Em tiễn hai chị về một đoạn thôi mà.
Một đoạn mà cậu nói đã sắp ra đến ngoài đường lớn rồi. Cô xoa xoa thái dương:
- Một đoạn mà em nói sắp ra đến cổng chính rồi đó!
Chị dừng chân nhìn Vilath, thấy cũng đã đi xa khỏi kí túc xá rồi nên cũng bảo cậu quay về. Vilath nở một nụ cười đẹp, tuy là muốn đi tiếp nhưng cậu cũng ngoan ngoãn mà nghe lời chị. Trước khi rời đi vẫn không quên dặn chị về đến phòng trọ liền nhắn tin báo cho cậu biết. Mộc Miên gật đầu đồng ý, cậu mới yên tâm xoay người đi về kí túc xá. Cô nhìn theo bĩu môi, chắc hẳn là cậu ấy đã rung động trước chị Mộc Miên thật rồi, chị ấy toàn diện như vậy, trai Việt thích, rồi trai Lào cũng thích cũng là chuyện bình thường. Lúc trước thích cô đâu có nhiệt tình như bây giờ, đến một góc cũng không bằng ấy chứ! Lúc đó chỉ duy trì mối quan hệ giúp đỡ trong học tập và sinh hoạt câu lạc bộ, có thân hơn so với người khác một chút, nên vào một ngày nhận được tin nhắn của cậu cũng có chút hoảng hốt. Vậy mà sau khi cô từ chối thì cũng thôi luôn, mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Cũng có thể là do chị có sức hấp dẫn hơn cô rồi! Cho dù có chút buồn phiền nhưng mà cô vẫn phải chấp nhận sự thật đau thương đó thôi. Nhiều khi cô cũng chỉ an ủi bản thân rằng tuy không quá xinh đẹp nhưng cô cũng dễ thương mà.
Chị nhún vai nhìn cô rồi cười, mặc cô suy nghĩ vẩn vơ ở phía sau, chị rảo bước lên phía trước. Bỗng chị khựng lại, nụ cười trên môi tắt lịm. Cô đuổi kịp chị, trông thấy chị sững sờ cô tò mò nhìn theo ánh mắt chị. Giờ này sinh viên tan học nên sân trường rất đông người, cô không biết chị đang nhìn cái gì đến thất thần như vậy:
- Chị- cô gọi chị nhưng chị không phản ứng gì, cô lay mạnh cánh tay, chị mới giật mình quay lại- chị làm sao vậy?
Chị giật mình nhìn cô nhưng lại nói rằng mình không sao, cô rõ ràng đã nhìn thấy chị thất thần mà. Cô hỏi tiếp:
- Chị nhìn thấy ai à?
- Không có, về thôi.
Chị cụp mi xuống, bước nhanh về phía trước. Chị bỗng nhiên như vậy làm cô lo lắng, cô chưa bao giờ thấy chị như vậy. Cô thấy trong mắt chị có một tầng nước mỏng. Chị không nói, quả thực cô càng lo lắng.
* * *
Thứ ba, cô lên trường học tiết bốn, năm môn tư tưởng. Mấy ngày này cô ít liên lạc được với chị, chị luôn bảo mệt rồi đi ngủ, cô lại càng lo lắng. Chắc chắn chị đã xảy ra chuyện gì rồi mà vẫn còn giấu cô. Trực giác của cô lần này rất mạnh, phải là chuyện gì đó nghiêm trọng thì mới có thể khiến chị tỏ ra như vậy. Có lẽ chị cũng đoán được cô sẽ truy hỏi chuyện đó nên mới ít liên lạc với cô hơn. Cũng không khác gì đang lảng tránh cô cả. Thật là sầu não mà.
Vừa ra khỏi nhà để xe, cô liền thấy chị. Chị mặc áo trắng, mái tóc ngắn bay bay chị cũng không buồn vén lại. Chị ngồi trên chiếc ghế đá khuất sau cây xoài gần sảnh khu nhà học B. Cô lấy làm lạ, cô chưa từng thấy chị ở đó.
Cô tiến lại gần chị:
- Chị Mộc Miên!
Chị nhìn lên, hơi bất ngờ nhìn cô nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có:
- Mai Sương, em đi học à?
- Dạ, em học tiết bốn, năm bên khu nhà A. Chị ngồi đây làm gì vậy?
Chị bình tĩnh nhìn cô, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có điểm gì đó bất thường. Nhưng cô là người đơn giản, không nhạy bén nên cũng không có nhận ra, chỉ cảm giác thế thôi.
- Chị vừa học xong.
Cô rất hay kể chuyện về ngày thứ ba, nhưng chưa khi nào cô nghe chị nói là chị có lớp vào hôm nay. Hôm nay học xong trời cũng đã nắng gắ, vậy mà chị lại ngồi đây mà không về. Giống như chị đang đợi ai vậy.
Bỗng nhiên chị đưa mắt đi chỗ khác, cô xoay người nhìn theo, chỉ thấy toàn sinh viên học xong tiết ba đi về phía nhà xe, chị đang nhìn ai sao, cô nhíu mày nhìn chị:
- Chị đang nhìn ai vậy?
- Không có gì, một người bạn, chắc là đi học về.
Cô nghi ngờ mà hỏi lại chị;
- Chị nói thật không? Chị không giấu em gì phải không?
Chị mỉm cười trấn an cô, vẫn quyết không nói ra với cô:
- Em đừng nghĩ linh tinh. Đi học đi không muộn đấy, chị cũng phải về đây.
Chị đứng dậy mặc thêm áo chống nắng. Cô cũng không truy hỏi nữa, đành tạm biệt chị để chị về, cô cũng đi về phía phòng học của mình. Cô đứng dậy đi một quãng rồi ngoảnh lại. Chị vẫn đang nhìn về phía nhà xe bằng khuôn mặt buồn bã. Cô chưa từng thấy chị như vậy, càng không nghĩ có ngày cô phải nhìn thấy chị buồn đến tuyệt vọng như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng2.
Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua3.
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp4.
Em Không Biết=====================================
Mai Sương đi vào lớp, chỗ ngồi bên cạnh cô xuất hiện Thái Sơn đang nằm bẹp trên bàn bấm điện thoại, cô nhìn quanh thì thấy cặp của Duy Mạnh để chỗ cũ của Thái Sơn, hai người này đã đổi chỗ cho nhau rồi. Thái Sơn thấy cô đến cũng ngồi thẳng dậy nhìn cô không nói gì. Cô cũng không quan tâm lắm vì chuyện của chị Mộc Miên cũng làm cô rối não rồi, ai muốn ngồi đâu cũng được. Cô bỏ balo vào ngăn bàn, anh đặt trước mặt cô một chai nước mát. Duy Long lúc đó vừa vào lớp trông thấy cô liền nhìn mờ ám:
- Mai Sương nha, có người thương rồi mà lại giấu anh, suýt chút nữa anh ngồi đó không cẩn thận lại bị đánh cũng nên.
Mai Sương cười đáp lại anh ấy, Duy Long nghĩ hai người là một đôi cũng được, dù sao cô cũng không có thích anh ấy nữa nên cũng không buồn giải thích, cô mang sách vở ra đặt trên bàn. Thái Sơn lén nhìn sang cô, cuối cùng anh cũng danh chính ngôn thuận ngồi cạnh cô rồi, cô không phản đối cũng không giải thích với tên kia, chứng tỏ cô không thích hắn nữa, không uổng công sáng sớm anh đã mặt dày yêu cầu đổi chỗ ngồi. Trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.