Chuông vào học đã điểm dứt cách đây năm phút, sinh viên đã vào yên vị trong những phòng học, trên hành lang vắng lặng chỉ còn khẽ vang lên tiếng bước chân dồn dập của những sinh viên đi học muộn. Trên những bậc cầu thang xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn quá vai một chút đen nhánh đang hớt hải với những bước chân. Chỉ tại cái tính thích xem phim Hàn lãng mạn đến quên cả thời gian mà sáng nay cô dậy muộn, dù vội vàng đến đâu vẫn muộn hai tiết học sáng bắt đầu lúc 9 giờ 15 phút, lại gặp ngay bộ môn của bà cô già khó tính.

Lên đến tầng hai cô mới dừng chân thở gấp, mon men nhẹ nhàng lại gần cửa lớp, cô khẽ nhìn vào trong mới phát hiện ra cô giáo đã bắt đầu điểm danh:

- Phạm Mai Sương!

- Dạ có ạ!

Tiếng con gái nhẹ nhàng phát ra từ cửa lớp hơi rụt rè nhưng cũng đủ làm gian phòng học gần hai trăm người quay đầu đồng loạt hướng ra nhìn cô. Cô cúi đầu cất tiếng xin lỗi cô vì đi học trễ. Cô giáo đẩy gọng kính lên với vẻ mặt không vui vẻ gì dặn dò cô lần sau chú ý rồi mới để cô về lại chỗ ngồi.

Mai Sương nhanh chóng bước vào lớp học, tránh ánh nhìn của mọi người. Cô đi thẳng lên phía cuối lớp, ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, âm thầm tự nhắc nhở bản thân không nên lặp lại sai lầm. Nếu có ngày rơi vào danh sách đen của cô giáo, môn này chắc đến 80% cô sẽ học lại tiếp ở kì sau. Nhìn cô giáo ngoài bốn mươi tuổi với cọng kính dày, cô mới thấm câu "Phụ nữ không có đàn ông ở tuổi tứ tuần là phụ nữ tàn nhẫn với cả nhân loại".

Sau một tiết học, cô mới phát hiện ra chỗ ngồi phía trước cô trống không, cô vốn không phải người nhiều chuyện nên ít khi để ý chuyện người khác nhưng vì chỗ ngồi đó ngay trước vị trí cô ngồi nên không khỏi đập vào mắt cô. Trong mỗi học kỳ, mỗi môn học sẽ học trong tầm bốn tháng, mỗi tuần cũng chỉ có một buổi học. Môn tư tưởng này tính ra chỉ có hai tín chỉ nên mỗi tuần chỉ có hai tiết học, đều đặn tiết thứ tư, thứ năm sáng thứ ba hàng tuần. Cô đã học được một tháng rồi, nhưng theo trí nhớ của cô hình như chỗ ngồi ấy chỉ mới xuất hiện hai lần, là một tên con trai, nhưng cô cũng chưa một lần nhìn kĩ khuôn mặt. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng cặp sách thả xuống mặt bàn gây sự chú ý của cô, tên con trai ngồi xuống chỗ trống trước mặt cô, mở cặp sách lấy ra một quyển vở và một cây bút ném lên mặt bàn rồi nhàn nhã tựa đầu ra sau, chạm vào thành bàn cô. Cô tò mò nhìn người trước mặt mới nhận ra bấy lâu có trai đẹp ngay trước mắt mà cô không biết, cô ước chừng hắn cũng cao đến mét tám đó. May mà phòng học thiết kế bàn sau cao hơn bàn trước một bậc, không thì cô ngồi sau hắn chắc chắn không thấy được gì phía trên màn hình chiếu. Hắn đi học muộn hẳn một tiết học vậy mà lại nhàn nhã như vậy, nếu không phải xuất thân trâm oanh thế phiệt thì chắc cũng là quan hệ rộng với thầy cô. So với hắn chắc bản lĩnh đi học muộn của cô còn lâu mới đắc đạo được.

Tiết học sau Mai Sương càng lơ đễnh ra khỏi bài giảng của cô giáo, môn tư tưởng đối với cô nhạt nhẽo vô vị, cộng thêm người bàn trước chỉ tập trung với việc duy nhất là xoay chiếc bút bi trên tay không khỏi làm cô chú ý đến. Cô nhìn quyển vở mỏng tanh vẫn đang nằm yên trên bàn chưa được mở ra mà ngán ngẩm khẽ lắc đầu. Với khoảng cách này cô có thể đọc được vài dòng nguệch ngoạc trên chỗ điền nhãn vở. "Nguyễn Thái Sơn. Khóa 54 kế toán" Vậy là người trước mặt cô là đàn anh trên cô hai khóa, vậy là anh rồi. Nhưng có gì đó sai sai, cô năm hai, hơn cô hai khóa chả phải là năm cuối sao. Năm cuối thì học kỳ hai ngoài chuyện thực tập thì sẽ lo học môn tốt nghiệp ra trường chứ sao lại ngồi chung với những sinh viên năm hai để tiếp thu tư tưởng Hồ Chí Minh. Lẽ nào.. anh ta yêu Bác Hồ, yêu tổ quốc đến mức muốn lĩnh hội thêm tư tưởng của Bác và đi khai sáng con đường chính trị. Nghĩ đến đây cô bật cười với trí tưởng tượng phong phú của mình, không cần nghĩ cũng biết anh ta chắc chắn năm nay chưa thể ra trường vì nợ môn rồi. Cô đang cười thì một cơn gió lạnh tạt qua khiến cô bừng tỉnh. Chuyện của anh ta học lại hay học đi, tốt nghiệp hay ra trường liên quan gì đến cô. Cô đúng là rảnh quá sinh nông nổi mà.

* * *

Buổi chiều, Mai sương đến khu kí túc xá. Trời đã vào tháng ba nên cảm giác nóng hẳn đi, cô rút khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi trên trán, thở dài:

- Lại sắp đến cái mùa da mình cháy đen cho mà xem!

Cô bước vào một căn phòng rộng rãi, trong đó mọi người đã có mặt rất đông. Sang tháng tư là ngày Tết cổ truyền của Lào và Thái Lan, trường cô học đa phần là du học sinh từ hai nước đó, họ sống trong kí túc mất hơn phân nửa số phòng. Cô tất nhiên là một công dân Việt Nam chính gốc, một đứa con ngoan một sinh viên giỏi lại chăm chỉ, nên Tết này không phải của cô, Cô tham gia cuộc họp này vì cô là thành viên của một câu lạc bộ có tên là Hoa Cham-pa, câu lạc bộ của khoa Kinh tế giúp đỡ Lưu học sinh vì vậy mà hằng năm đều thay mặt khoa tổ chức Tết cho các bạn không về quê ăn Tết được. Cô đã tham gia gần hai năm, tất nhiên đã trở thành kì cựu.

Tiếng quạt trần quay hòa với tiếng của chủ nhiệm câu lạc bộ đang phổ biến cuộc thi "Tìm hiểu văn hóa Việt-Lào" hằng năm. Cô nóng sắp chết sau một tiếng ngồi nghe phổ biến những gì cần phân công chuẩn bị. Điều lớn nhất cô nghe lọt vào tai rồi nằm yên trong đầu là việc cô được phân công phụ trách một trong bốn đội sẽ tham gia thi tài năm nay, tuy cô khóa 56 nhưng được phụ trách khóa 57 vì bọn trẻ mới vào trường cần những lão thành cách mạng như cô chỉ đường soi lối. Cô mừng thầm trong bụng. Cuối cùng, đại thần như cô cũng đã có ngày được trọng dụng.

Tiếng cười hạnh phúc của cô phát ra thành tiếng, chủ nhiệm câu lạc bộ liền quay lại nhìn cô chau mày:

- Mai Sương! Tập trung nghe rồi về chuẩn bị mới tốt được chứ, chị giao cho em một đội thi đó không phải chuyện đùa đâu.

- Dạ, em biết rồi ạ.

Cô tự cốc nhẹ vào đầu mình, tiếng chủ nhiệm câu lạc bộ lại vang lên:

- Các bạn được phân công phụ trách đội thi chú ý, mình vừa nhận được thông báo của cô gửi xuống, chương trình sẽ có chút thay đổi so với mọi năm. Phần thi đầu tiên sẽ thay bằng việc các bạn dựng một vở kịch năm phút để giới thiệu đội thi chứ không phải chỉ ra chào khán giả như mọi năm. Các bạn chuẩn bị kịch bản kĩ một chút rồi nhanh chóng tập luyện nhé.

Lời nói vừa dứt thì tiếng xì xào nổi lên. Cô ngồi chết lặng, cô học kinh tế nên khả năng về văn học dường như xa xôi mù mịt. Cô thì xây dựng kịch bản kiểu gì:

- Chị ơi, Em kém khoản ni lắm không có viết được đâu.

- Chị biết nhưng em phải cố gắng thôi chứ chị nhiều việc thế này gánh hết sao nổi.

- Nhưng chị à..

- Chị sẽ thử tìm người giúp, có gì tối chị nhắn tin.

Đối với câu trả lời như vậy, con người ta thường không hi vọng nhiều, Mai Sương rơi vào tình trạng chưa làm đã bắt đầu nản. Cảm giác đó kéo dài đến tối thì hết, vì quả thực chủ nhiệm câu lạc bộ đã nhắn tin với cô, báo cô rằng một chị khóa trên sẽ giúp cô trong phần kịch giới thiệu. Cô khoái chí nhảy lên giường hát bài hát không tên của cô tự nghĩ. Vậy là cô sắp trở thành người lãnh đạo đội quân năm nhất chiến đấu rồi. Chờ đó! Mai Sương tới đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play