Khi cô bé tỉnh dậy thì thấy trên người mình chi chít những kim tiêm và bình truyền nước. Mai Thất Nguyệt nhìn tánh đèn trắng dã ra, bên ngoài là những tiếng ồn ào truyền lại. Nhưxng ngày ở bệnh viện của cô mơ mơ hồ hồ không thể nhớ được, nhưng nhớ rất rõ mỗi lần y tá đến lấy máu là mỗi lần như chịu cực hình, cây kim to đâm vào tay, rút ra một ống máu đầy. Khiến cô gái nhỏ trở nên sợ hãi.
Một chuyện nữa, sau khi xuống giường được, cô cũng nhận được một tin. Sau vụ tai nạn là chỉ mình cô sống sót, mọi người đã mất hết. Đám tang của họ Mai Thất Nguyệt còn không biết, bên nhà ngoại cô đã lặng lẽ chôn cất họ ở nghĩa trang phía sau đồi cỏ.
Một cô gái nhỏ bé 12 tuổi mất đi gia đình, mất đi người thân yêu. Tự lập từ đó, không cần ai cả. Sau vụ tai nạn, cô đã bị mất đi khả năng nhận diện khuôn mặt, như một đồ vật bị hư, mọi người dòng họ bắt đầu lãng quên cô.
Mai Thất Nguyệt như một cây sương rồng mạnh mẽ, từ đó tự sống vào chính mình qua tám năm.
Cô nhớ đến vụ tai nạn, nước mắt bỗng trào ra lăn trên gò má xinh đẹp. Tay cô run rẩy, ai đã gửi cho cô những thứ này? Một tờ giấy bản to được gấp gọn lại, cô mở ra xem: Bản xác nhận quyền nuôi dưỡng.
Mai Thất Nguyệt căng thẳng mím môi đọc tiếp, cô không thể tin vào mắt mình, tay run lên bần bật:
- Mẹ, mẹ là con nuôi nhà bà ngoại? Mẹ chỉ là con em nuôi của bà ngoại? Vậy có nghĩa là mẹ không có huyết thống với nhà họ Trương. Nhưng tại sao lại xuất hiện nó ở đây?
Cô cố gắng lục lại phong bì, lại một tấm hình nhỏ kèm một mảnh giấy rơi ra. Cô nhặt mảnh giấy lên đọc, chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ: Mọi bí mật đều cất giấu trong Trương thị.
Hạ Thất Nguyệt cầm tấm ảnh nhỏ lên, hai người đã chạc tuổi, cách ăn mặc quý phái, có lẽ là vợ chồng, phía mặt sau ghi rằng: Vợ chồng Trương Hiếu.
Ông bà ngoại cô. Vậy có lẽ nào cái chết của bố mẹ cô liên quan đến ông bà ngoại? Đầu cô như quay cuồng cả lên, không thể tin được rằng người gửi những thứ này.. hắn biết rằng cô không thể nhận diện mặt người nên còn cố ý ghi tên phía sau những tấm ảnh. Rốt cuộc người đó là ai? Cô không biết người đó có ý đồ gì?
Làm sao đây? Mình nên tìm manh mối tiếp theo ở đâu đây? Tại sao lại có nhà họ Trương? Tại sao lại như vậy?
Mai Thất Nguyệt loạng choạng đứng đậy, cố gắng đi ra ngoài, theo bản nămg cô muốn đi đến nhà họ Trương. Vừa mới bước đến định mở cửa thì đầu cô đau như búa bổ, cả người như bị xe cán qua đau nhói lên, cô liền ngồi rạp xuống sàn nhà, ánh đèn vàng trong nhà bỗng nhoè đi, cô thở dốc, hai tay đưa lên ôm đầu:.
||||| Truyện đề cử:
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
- A đau quá, ai đó đến giúp tôi với. Làm ơn.
Trong vô thức, người đầu tiên cô nghĩ đến là Phương Hàn Phong, cô nhắm chặt đôi mắt lại:
- Phương Hàn Phong tiên sinh.
Như rơi vào tuyệt vọng, cô nghĩ rằng lần này toi thật rồi, không ai cứu cô được đâu. Lâu rồi cô không kích động, nếu kích động thì người sẽ đau đớn, đau như ai bẻ từng cái xương của cô rồi rút ra từ từ. Do là chủ quan nên lần này cô về không mang thuốc theo, cô chết chắc rồi.
Bỗng đâu có một bàn tay lớn chạm vào người cô rồi khẽ bế cô lên khỏi sàn nhà lạnh lẽo rồi đưa đến ghế sô pha. Mai Thất Nguyệt cảm nhận được người này thật lạnh, bàn tay lạnh chạm vào có thể khiến cô run lên bất giác mà co rúm người lại trong lòng người đàn ông kia. Cô cố gắng mở mắt nhìn, có chút ngạc nhiên trên khuôn mặt đã trắng bệch:
- Phương, Phương Hàn Phong tiên sinh.
Phương Hàn Phong rút từ túi áo ra một hộp thuốc nhỏ, mở ra lấy một viên rồi đưa đến miệng Mai Thất Nguyệt, anh nhìn cô, giọng trầm ấm:
- Uống đi.
Mai Thất Nguyệt như bị bỏ bùa, ngoan ngoãn há miệng đón viên thuốc. Lạ thay, vừa ngậm vào miệng thì viên thuốc đã tan ra ngay. Cơn đau cũng từ từ biến mất, bình thường thuốc của cô ít nhất cũng cả tiếng mới giảm đau, nhưng thuốc của hắn có thể ngay tức khắc, thậy diệu kỳ.
Cô ngước nhìn anh:
- Phương Hàn Phong tiên sinh, anh sao lại ở nhà tôi?
Phương Hàn Phong vẫn giữ tư thế để cô ngồi trên người anh, anh hơi ngiêng vai để cho cô dựa, bình thản nói:
- Là em đã gọi tôi mà.
Mai Thất Nguyệt ngạc nhiên:
- Tôi gọi anh tới? Tôi đâu có gọi anh.
Phương Hàn Phong cúi đầu xuống, gần như chạm mũi vào mũi cô:
- Chính em đã triệu hồi tôi cơ mà.
Mai Thất Nguyệt suy nghĩ một chút xíu rồi bị dọa sợ rời khỏi người anh, lùi lại phía sau giữ khoảng cách:
- Tôi.. tôi triệu hồi anh? Hồi nãy tôi gọi anh là triệu hồi anh? Làm sao có thể?
Phương Hàn Phong vẫn ung dung:
- Chính em gọi tôi đến đây mà nói như thế khác nào tôi là kẻ biến thái trốn trong nhà nhìn trộm em chứ?
Nói xong anh di chuyển đến trước mặt cô một cách nhanh chóng, chưa đầy một cái chớp mắt. Anh đưa tay kéo cô vào người:
- Em tin chưa?