Lăng Hi chẳng thèm nghĩ ngợi đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị khiến cậu buồn nôn gần chết kia.

CEO không ngờ được rằng Lăng Hi sẽ từ chối lời đề nghị của mình. Dưới cái nhìn của gã, Lăng Hi đã chẳng còn khả năng tiến triển nữa, công ty thậm chí còn không phân người đại diện mới cho cậu, hơn hết Lăng Hi vẫn vướng 2 năm hợp đồng rằng buộc với công ty, ngoại trừ chấp nhận số phận làm người viết nhạc thay, cậu căn bản không còn con đường nào khác.

Đúng là mấy tháng gần đây fans weibo của Lăng Hi tăng lên kha khá, còn nhận được một vai diễn nhỏ trong phim truyền hình, thế nhưng dẫu sao cậu cũng là ca sĩ, nếu như công ty chèn ép không cho cậu ra album mới, bắt cậu dừng lại tất cả các hoạt động, liệu cậu còn có thể cứng đầu cứng cổ không?

“Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, công ty sẽ không ăn chặn lấy một đồng nhuận bút.” CEO cường điệu chuyện tiền bạc: “Thời buổi này làm gì có công ty nào đối tốt với nhạc sĩ như thế? Trước kia khi cậu viết ca khúc cho người khác, căn cứ theo hợp đồng thì tiền nhuận bút phải chia phần trăm với công ty. Hiện tại công ty đang ưu ái và tạo điều kiện cho cậu đấy, ngày xưa không phải cậu cũng từng làm xạ thủ ư, bây giờ lại giả vờ thanh cao à?”

“Đây là hai việc khác hẳn nhau.” Lăng Hi lắc đầu. Trước đây vì kế sinh nhai cậu quả thực có làm xạ thủ cho ‘ca sĩ kiêm người sáng tác nhạc’ khác, nhưng thi thoảng lắm mới nhận một vụ. Cậu vẫn luôn tự hào về năng lực sáng tác của bản thân, chỉ khi nào quẫn bách lắm mới làm công việc viết thay, trước khi nhận job còn phải điều chỉnh tâm lý nửa ngày trời —— Ca khúc bản thân mình viết nhưng phải đề tên người khác, cảm giác cầm ‘tiền nhuận bút bán đứt’ chẳng khác nào đang bán đi con ruột của mình.

Thế nhưng ý tứ hiện giờ của công ty là bắt cậu viết thay dài hạn cho ban nhạc mạt chược, vì mấy cổ mà đẻ sòn sòn ra bài hát mới, việc này bất kỳ một nhạc sĩ nào có tự tôn và tự tin đều không thể nào chấp nhận được. Ngay cả quyền tác giả cũng bị cướp mất, vậy cậu cầm nhiều tiền hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?

Lăng Hi nói: “Tôi có thể nể mặt 11 năm bồi dưỡng của công ty, ở những lúc mấy cô bé thật sự không viết được ca khúc, tôi sẽ làm xạ thủ cứu nguy một hai lần. Thế nhưng, ông bắt tôi viết hẳn một album cho mấy cô bé, thậm chí tương lai còn phải viết lần hai lần ba lần N, vậy mà chẳng chịu để tôi ký tên, cái này tôi thật sự không thể nào chấp nhận được.”

Sắc mặt CEO đen xì: ” tôi nói thật nhé Lăng Hi, cậu debut đã lâu như thế, ngay cả một album có sức tiêu thụ lớn cũng chẳng thấy đâu, giá trị thương mại luôn thấp kịch sàn, để cậu ký tên lên album thì lấy đâu ra điểm bùng nổ? Chẳng thà tôi tìm một hotboy học viện âm nhạc, ‘đóng gói’ hắn về rồi bảo hắn viết ca khúc có khi còn được quan tâm hơn cậu… Công ty cho cậu đãi ngộ cao như vậy đã là vô cùng tôn trọng cậu rồi.”

“Các người chèn ép ca sĩ dưới trướng, bắt họ phải làm xạ thủ mà gọi là tôn trọng à? Thế giờ tôi ỉa luôn một bãi cứt nóng hổi bắt ông ăn, có được xem như quà cảm ơn các người không?”

“Giữ thể diện cho cậu mà cậu còn không biết điều…” CEO thẳng thừng uy hiếp: “Hợp đồng của cậu vẫn nằm trong tay công ty đấy, tôi cho cậu một ngày, trở về suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời tôi! Có làm xạ thủ hay không, quyền quyết định ở trong tay cậu. Thế nhưng sau này cậu còn có lịch trình hay không, quyền quyết định ở trong tay tôi!”

Lăng Hi uống nốt ngụm nước trà trong chén, trước khi đi liếc mắt nhìn CEO đầy khinh bỉ: “Lần sau có uy hiếp người khác, cảm phiền ông lấy cái gì có giá trị ra mà cược.” Xì, nói như thể mấy tháng gần đây cậu có lịch trình không bằng.

CEO bị cậu làm cho tức muốn đứt mạch máu não.

Thật ra thay vì dùng mồm khiến đối phương nghẹn chết, Lăng Hi thích thẳng tay tạt chén trà vào mặt gã hơn. Có điều cậu tuyệt đối không được động thủ, một khi động thủ sẽ biến thành mình đuối lý, cậu nhất định phải tiêu sái rời đi, dùng chiếc cằm cao ngạo để đối phó với sắp đặt thấp kém của CEO. Chỉ là dẫu có tự nhủ “không được động thủ” các kiểu con đà điểu, thế nhưng lúc đi ra khỏi văn phòng, Lăng Hi vẫn méo nhịn được sập cửa thật mạnh, khiến cánh cửa đạp vào khuôn cửa ruỳnh ruỳnh, khung ảnh treo trên tường lắc la lắc lư rơi xuống đất, dọa CEO sợ nhảy dựng người.

Trong lòng Lăng Hi không thoải mái, thế nhưng trên mặt cậu chẳng có tí biểu hiện gì, trong công ty có nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm, cậu không thể để bọn họ dò xét ra được bất cứ tin tức gì từ trên mặt mình.

Lăng Hi cắm đầu rời khỏi công ty, ra đến ngoài liền cấp tốc bắt một chiếc taxi đi về nhà.

Chờ tới khi ngồi vào trong xe cậu mới cảm thấy yên tâm, Lăng Hi duỗi bàn tay đầy mồ hôi, rút điện thoại ra khỏi túi quần, trên màn hình, chấm đỏ ghi âm nhấp nháy liên tục, mà thời gian ghi âm đã dài tới 30 phút.

CEO của Dương Thiên Entertainment đã quá xem nhẹ Lăng Hi, cho rằng cậu nghệ sĩ nhỏ không có lấy một chút tiền đồ phát triển này, chỉ là con rối trong bàn tay mặc cho mình điều khiển. Gã tuyệt nhiên không ngờ được rằng lần này Lăng Hi đã có chuẩn bị, trước khi bước vào công ty, cậu đã bật chức năng ghi âm trong điện thoại lên.

Nội dung 30 phút ghi âm này cực kỳ rõ ràng, xung đột chủ yếu tập trung ở 5 phút cuối cùng, mấy câu giả vờ giả vịt phía trước không có giá trị. Cậu biên tập lại ghi âm, đem 5 phút cuối cùng trích ra, sau đó ngay lập tức gửi cho Ngô Hữu Bằng.

Về chuyện công việc, người cậu tín nhiệm và ỷ lại nhất vĩnh viễn là người đại diện cũ của mình.

5 phút sau, Ngô Hữu Bằng nghe xong đoạn ghi âm liền gọi điện thoại cho cậu. Lăng Hi còn chưa kịp “Alo” thì Ngô Hữu Bằng đã bắn tằng tằng một bài rap diss.

“Lão già ngu khú đế kia có phải ba tháng nay không ỉa nên cứt dồn hết vào đầu không? Quyết định rác rưởi kiểu này mà lão cũng nói được? Bắt chú làm xạ thủ á (thế thân)? Chú kiếm ngay cho anh cây súng lục, để anh làm xạ thủ (tay súng) bắn chết toi lão luôn! Anh tuyệt đối không nhắm vào đầu lão mà nổ súng đâu, mọe nó chẳng may vỡ sọ cứt rớt ra thì chết!”

Mỗi lần ép Ngô Hữu Bằng bực bội, trình độ công kích của hắn lại làm cho Lăng Hi phải mở rộng tầm mắt.

Lăng Hi nghe thấy hắn hình dung thôi đã cảm thấy muốn ói: “Trước kia em cho rằng công ty không sắp xếp người đại diện cho mình, nói không chừng sẽ tùy tiện cử một trợ lý mới công tác được nửa năm đến. Ai ngờ lão ta đến cả ý nghĩ giả vờ cũng không có, trực tiếp để em làm xạ thủ, nhìn dáng vẻ lão như thể hai năm tới quyết phải ép khô em ấy.” Cậu rất nghiêm túc nói: “Anh nên biết, cõi đời này ngoại trừ An Thụy Phong, không ai có thể ép khô em được.” =)))

“…” Lần này đến cả khí lực nói câu “excuse me” Ngô Hữu Bằng cũng không có.

Hắn cố gắng bẻ hướng câu chuyện từ sinh hoạt cá nhân của Lăng Hi về lại chuyện ghi âm: “Lúc anh mới bắt đầu nhận dẫn dắt nhóm nhạc idol, công ty có bảo anh phương hướng của nhóm là đi trên con đường ban nhạc loại hình sáng tác, thế nhưng cả tháng nay ngoại trừ lớp thanh nhạc và vũ đạo, anh không thấy có bất cứ lớp học sáng tác viết lời nào, cứ tưởng chưa đến lúc… ai ngờ lão lại đem ý nghĩ này nhắm tới trên người chú.”

Lăng Hi cười: “Em cũng đoán được anh nhất định không biết sắp xếp này của công ty, anh mà biết trước em, nói không chừng đầu của CEO đã sớm bị anh đấm thành đầu heo.”

Sau khi hai người thảo luận, nhất trí quyết định rằng, bây giờ vẫn chưa phải lúc chấm dứt hợp đồng. Hiện tại chứng cứ còn chưa đủ, tốt hơn hết nên tìm thêm chứng cứ khác, phải chứng minh được trong lúc chưa hết hợp đồng, công ty không cho cậu những đãi ngộ mà cậu nên có, thậm chí nhiều lần phạm sai lầm trong phương hướng phát triển, như vậy mới có thể tăng thêm phần thắng cho cậu lúc lên tòa.

Chỉ có điều hiện giờ Lăng Hi và CEO đã cãi nhau to như thế, cậu không tiện đi đi lại lại trong công ty, vì thế sự tình thu thập chứng cứ tất cả đều rơi xuống đầu Ngô Hữu Bằng.

Đề cập tới vấn đề này, Lăng Hi có chút hổ thẹn: “Anh Ngô, xin lỗi anh, rõ ràng bây giờ anh có thể thỏa sức bồi dưỡng nhóm nhạc mới, vì chuyện của em mà làm anh phải bí quá hóa liều. Chẳng may bị công ty biết được, cơ hội công tác anh vất vả lắm mới chiếm được sẽ không còn…”

“Cái đấy thì có là gì?” Ngô Hữu Bằng nói: “Một bên là chó con vô lại anh mày nuôi mười năm, một bên là đàn vịt con xấu xí anh mày mới tiếp nhận được một tháng… Coi như đàn vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga trắng mang anh bay lên trời cao, anh vẫn không nỡ bỏ rơi con chó ngố mà mình nuôi bấy lâu.”

***

Sau khi rời khỏi công ty, Lăng Hi không đi tìm An Thụy Phong mà về thẳng căn nhà trọ công ty phân cho để nghỉ ngơi. Ngày hôm nay An Thụy Phong lại tham gia một tiết mục phỏng vấn ở khu thành nam, dự tính đến hơn 8h tối mới quay xong, ngày mai còn có một chương trình giải trí ở sân khấu bên đó nữa, cũng phải chạy show từ sáng sớm. Để tiện cho hai cái mỏ trao đổi, Hứa Chí Cường đặc biệt đem lịch trình công tác của An Thụy Phong gửi trước cho Lăng Hi, như vậy cậu có thể nắm rõ thời gian liên lạc với anh, cũng có thể đốc thúc anh đi nghỉ sớm để bảo trì thể lực.

Nhà trọ của Lăng Hi ở khu thành bắc, một nam một bắc qua lại cần hơn 3 tiếng đồng hồ, mấy ngày hôm nay Lăng Hi đều phải ở lại thành bắc để xử lý chuyện công ty, lịch trình của An Thụy Phong cũng kín mít, thành ra khoảng thời gian sắp tới bọn họ sẽ không được gặp nhau.

Tuy rằng Lăng Hi cảm thấy rất tiếc nuối, cơ mà cậu vẫn tích cực tiếp nhận kết quả này. Ngược lại An Thụy Phong buồn hiu buồn hắt, chăn đơn gối chiếc không sao ngủ nổi, một buổi tối không được nhìn thấy Lăng Hi, nỗi nhớ nhung của anh như tràn thành sông, đủ để tưới một sa mạc thành vùng châu thổ.

Sau khi kết thúc công tác của ngày hôm nay, An Thụy Phong vừa ngồi lên xe bảo mẫu đã gọi điện thoại ngay cho Lăng Hi.

“Lăng Hi, tối hôm qua ngủ có ngon không em? Ngày hôm nay có ăn cơm đúng giờ không? Gặp anh Ngô chưa? Hiện tại em đang làm gì thế?”

Lăng Hi chỉ nhằm vào câu quan trọng nhất để trả lời: “Em đang nhớ anh đó.”

“Khéo quá, anh cũng đang nhớ em.”

Hai người nấu cháo điện thoại ngọt ngọt ngào ngào, những ngôi sao trên bầu trời dường như đều nở thành hoa. Anh một câu em một câu tám nhảm mấy chuyện thiếu muối, từ mặt trời ngày hôm nay sao lại bự thế, đến mấy chú chim nhỏ ngoài cửa sổ gọi hội đánh nhau, cứ như không sao nói hết đề tài. Hàn huyên hồi lâu, hai người mới chuyển đến việc chính sự.

An Thụy Phong hỏi Lăng Hi kết quả buổi đàm phán với lãnh đạo công ty hôm nay ra sao.

Lăng Hi không giấu giếm, mười mươi rõ ràng thuật lại sự tình. Cậu đã qua cơn nóng máu, khi nhắc lại vấn đề buồn nôn kia, giọng điệu của cậu bình tĩnh, tâm tình cũng bình tĩnh. Cậu kể mình đã ghi âm lại đoạn đối thoại lão ta cưỡng ép mình phải viết nhạc thay, chờ sau khi thu thập đủ chứng cứ sẽ đưa lên tòa để kết thúc hợp đồng.

Nghe xong lời cậu kể, An Thụy Phong rất đau lòng, mấy năm qua anh debut đều có đại thụ chống lưng thành thử rất thuận buồm xuôi gió, điều khoản trong hợp đồng giữa anh và công ty cực kỳ lỏng lẻo, hầu như đều là quyền lợi chứ không có nghĩa vụ. Tuy anh từng nghe nói mấy nghệ sĩ nhỏ dưới đáy làng giải trí rất khổ, thế nhưng anh chưa bao giờ phải đối mặt trực tiếp với hoàn cảnh khốn khó ấy.

Bây giờ nghe thấy công tác của bạn trai mình gặp phải tổn thất nặng nề như vậy, An Thụy Phong hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh Lăng Hi, chọc cho cậu vui cười, giúp cậu giải quyết vấn đề khó khăn.

Lăng Hi đương nhiên không đồng ý: “Bây giờ đã muộn lắm rồi. Ngày mai anh còn 2 gameshow và 1 buổi chụp ảnh cho tạp chí nữa đó, anh mà đi đến chỗ em thì còn lại mấy tiếng để ngủ hả? Hơn nữa chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết, đây là trường kỳ kháng chiến, chờ bên em thu thập đầy đủ chứng cứ, đến lúc ấy anh còn phải tìm cho em một luật sư am hiểu về phương diện này để kiện lên tòa nữa đó.”

An Thụy Phong kiên trì muốn tới, cố chấp nói mình thiếu ngủ mấy tiếng cũng chẳng thành vấn đề. Lăng Hi không đành lòng để anh phải bôn ba vất vả, nói mấy ngày nữa là có thể gặp nhau rồi.

Hai người cứ giằng co như vậy tới 20 phút, An Thụy Phong nhượng bộ trước tiên: “Lăng Hi, chúng ta không nên tranh luận chuyện này nữa. Anh có đi hay không, để ông trời quyết định đi.”

“Hể? Ông trời quyết định kiểu gì?”

“Bây giờ anh gửi cho em một bao lì xì weixin, anh cho em hai con số, em đoán xem bên trong có bao nhiêu tiền. Anh gửi trước, em đoán, sau đó em mở lì xì, đoán đúng anh sẽ không đi, đoán không đúng là anh sẽ qua đó.”

Lăng Hi ngẫm nghĩ, nếu như không giải quyết dứt điểm chuyện này, tối nay hai người đều ngủ không ngon, thế là cậu đáp ứng ý kiến của An Thụy Phong.

Một phút sau, An Thụy Phong gửi cho Lăng Hi một bao lì xì weixin không rõ số tiền.

An Thụy Phong: “Em đoán xem bên trong có bao nhiều tiền? 6 đồng hay 8 đồng?”

Lăng Hi: “Em đoán 8 đồng.”

An Thụy Phong: “Vậy em mở ra đi.”

Lăng Hi nhấn vào bao lì xì, hình động tiền tài trên màn hình tung lên trong một giây, cuối cùng dừng lại ở một con số.

9 đồng.

“… An Thụy Phong, anh!!!”

An Thụy Phong âu yếm không thôi: “Anh đang trên đường tới nhà em nè ^_^”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play