Ngoài miệng thì Ngô Hữu Bằng nói muốn “hộ tống” An Thụy Phong ra ngoài, kỳ thực mục đích chủ yếu chính là giám thị, An Thụy Phong đạo hạnh quá cao, không đưa anh lên tận xe thì lòng hắn không yên được.

Đêm sâu người lặng, khán giả tan cuộc đã rời đi hết trơn, trên sân trường chẳng có lấy một bóng người. Tại khu rừng bên ngoài nhà thể chất, một chiếc ô tô bật sáng hai bóng đèn pha đang đỗ ở đó, bên trong xe, Hứa Chí Cường trên tay cầm một điếu thuốc lá, ánh lửa tàn thuốc trong màn đêm chập chờn sáng tối.

Ngô Hữu Bằng tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy hắn, bước nhanh đến trước cửa sổ xe gõ gõ.

“Lão Hứa, sao lại hút thuốc?”

Theo lý, người làm nghề đại diện đa số đều không kiêng kỵ rượu bia thuốc lá, thế nhưng Hứa Chí Cường thuộc về phần thiểu số, rượu có uống, thế nhưng thuốc lá lại hiếm khi động vào. Thói quen này của hắn người trong giới ai ai cũng biết, Ngô Hữu Bằng thấy hắn hút thuốc, không khỏi hiếu kỳ hỏi nhiều mấy câu.

Hứa Chí Cường không trả lời thẳng, ánh mắt tối tăm không rõ liếc An Thụy Phong một cái, rồi chuyển tầm nhìn tới trên người Ngô Hữu Bằng: “Sau này sẽ có lúc anh cũng phải hút thôi.”

Thái độ của Hứa Chí Cường không tốt cho lắm, Ngô Hữu Bằng cũng chẳng dám đào sâu ý tứ trong câu nói kia —— sợ mình nghĩ nhiều quá tối nay sẽ ngủ mất ngon.

Hai người không mặn không nhạt nói chuyện vài câu, thế nhưng mẹ chồng và mẹ đẻ trời sinh khí tràng không hợp, nói được dăm ba câu, bầu không khí càng ngày càng lạnh. Lời nói không hợp nhau nửa câu cũng ngại nhiều, Ngô Hữu Bằng thấy An Thụy Phong đã ngồi lên xe thì chẳng nói nhảm thêm nữa, lấy cớ mình còn có việc phải về trước.

Chiếc xe màu đen đi ngang qua sân trường, nhìn từ gương chiếu hậu, dòng băng rôn “Fan meeting trạm Thượng Hải của Lăng Hi” càng lúc càng xa.

An Thụy Phong thả lỏng tinh thần ngồi dựa vào sau ghế, vừa nghĩ tới biểu hiện ngốc manh của Lăng Hi khi bị hôn, cùng với câu nói yếu ớt “em sẽ cố gắng”, anh liền không cách nào kiềm chế được ý cười đang càng ngày càng sâu bên khóe miệng.

Hứa Chí Cường vừa nhìn thấy bộ dạng đắc ý này của anh, máu trong người tức thì sôi sục, hắn dường như có thể đoán ra được ban nãy ở bên trong hậu trường, giữa An Thụy Phong và Lăng Hi nhất định đã phát sinh một số việc nữ sinh thuần khiết không thể nhìn.

“Muốn để fan hâm mộ của cậu nhìn thấy cảnh này ghê, hiện tại nào còn dáng vẻ tình nhân trong mộng, hoàng tử dịu dàng nữa chứ? Rõ ràng là một con hồ ly vừa mới trộm thịt!”

“Anh nhầm rồi.” An Thụy Phong ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo: “Em không phải hồ ly trộm thịt, em là hồ ly tinh trộm thịt.”

Tay lái của Hứa Chí Cường lảo đảo một cái, suýt chút nữa đâm vào gốc cây.

***

Buổi tối hôm đó, Ngô Hữu Bằng đưa Lăng Hi về khách sạn xong, việc thứ nhất hắn làm chính là tịch thu di động của cậu, lý do hắn đưa ra rất đường hoàng, bảo rằng sợ Lăng Hi phân tâm, không thể tập trung tinh thần vào 4 buổi fan meeting còn lại.

Kỳ thực hai người bọn họ đều quá hiểu, thầy chủ nhiệm Ngô tịch thu điện thoại là vì phòng ngừa bạn học nhỏ Lăng Hi yêu sớm…

Lăng Hi lên án: “Năm em thi đại học ba má em cũng không tịch thu di động của em đâu!”

“Phí lời, năm chú học lớp 12 thì đi thi hát khắp nơi, nào có tham gia thi đại học! Đại học là do công ty nhờ cậy quan hệ nhét chú vào!”

“Ồ…” Lăng Hi gãi đầu một cái: “Lâu quá rồi thành ra quên mất tiêu.”

Mặc kệ Lăng Hi phản nghịch ra sao, Ngô Hữu Bằng dựa vào phương pháp bạo lực đàn áp, thu hồi hết thảy thiết bị có thể kết nối mạng của cậu. Lăng Hi cực kỳ vô tội hỏi hắn, nếu như cậu ngủ không được thì biết giết thời gian kiểu gì, Ngô Hữu Bằng ném cho cậu một cái bút cùng một sổ khuông nhạc, hung ác nói: “Ngủ không được thì viết bài hát!”

Giữa trưa ngày hôm sau, Lăng Hi ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao cũng chưa thấy rời giường, Ngô Hữu Bằng có thẻ từ phòng cậu, trực tiếp quẹt thẻ mở cửa đi vào. Đi qua hành lang chật hẹp, chỉ thấy giường đệm ngổn ngang, Lăng Hi ngủ khì bên trên, tư thế sánh ngang gió nổi mây tuôn, muôn hình vạn dạng.

Dưới giường rải rác mấy tờ khuông nhạc, vo thành cục tròn có, gạch đi viết lại có, Ngô Hữu Bằng vùi đầu tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được một tờ sạch sẽ nhất. Hắn làm người đại diện của Lăng Hi đã lâu như thế, bản lĩnh đọc bản nhạc cũng không phải dạng thường, Ngô Hữu Bằng cầm bản nhạc ngâm nga một đoạn trong lòng, phát hiện giai điệu trong trẻo vui tươi, cực kỳ thuận miệng.

Chỉ có điều tờ trong tay hắn dường như là trang thứ hai hoặc thứ ba trong bản nhạc, Ngô Hữu Bằng lại lục lọi trên mặt đất hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm ra được tờ thứ nhất.

Chỗ giấy trắng bên trên bản nhạc có viết một dòng tiếng anh, dùng ký hiệu đóng mở ngoặc, xem ra đây chính là tên bài hát. Ngô Hữu Bằng cẩn thận nghiên cứu chữ viết của Lăng Hi một hồi…

À, thì ra bài này tên là《Stop the car and make love in the maple forest》… (dừng xe và làm tình trong rừng phong =)))

Thực sự đơn giản dễ hiểu dễ phiên dịch.

Chờ sau khi Lăng Hi tỉnh ngủ, Ngô Hữu Bằng làm bộ không biết ca khúc tên gì, bóng gió hỏi cậu: “Sao tối qua lại cố gắng thế, bảo chú viết nhạc chú liền thực sự thức trắng đêm viết ra một ca khúc?”

Lăng Hi một bên đánh răng một bên mồm miệng nói không rõ tiếng: “Em sau này… òng ọc òng ọc… em sau này cần phải kiếm tiền để nuôi gia đình.”

***

Sau đó Lăng Hi lại liên tục chiến đấu với bốn trạm fan meeting khác, trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của cậu vẫn được Ngô Hữu Bằng “bảo quản”. Ban đầu, mỗi tối sau khi kết thúc việc đóng phim, An Thụy Phong sẽ gọi điện cho Lăng Hi muốn buôn dưa cùng cậu, nhưng nhiều lần đều là do Ngô Hữu Bằng bắt máy, lý do luôn luôn chỉ có một —— “Lăng Hi đã ngủ rồi”.

Trong lòng An Thụy Phong hiểu rõ, gọi được ba lần xong thì không gọi nữa, đổi thành tối nào cũng nhắn tin, thời gian không cố định, bao giờ đóng phim xong thì nhắn lúc đó, đề tài xoay quanh chuyện công tác ngày hôm nay ra sao cùng với hỏi thăm tình hình của Lăng Hi.

Anh chắc chắn Ngô Hữu Bằng mặc dù có đọc, thế nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện như xóa tin nhắn của người khác.

Quả đúng như anh dự liệu, Ngô Hữu Bằng tối nào cũng nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa 凸 với tin nhắn anh gửi tới, ngón tay đặt trên nút xóa mấy lần, rốt cuộc cũng không nhấn xuống được.

Tin nhắn ngày hôm nay ——

An Thụy Phong: Vết thương trên tay khôi phục không tốt lắm, không cầm được cả vũ khí luôn, trước khi gia nhập đoàn phim tôi có nói với đạo diễn sẽ không dùng cascadeur, ai dè cuối cùng vẫn là khí tiết tuổi già khó giữ được *thở dài*. Cậu hôm nay thế nào, hiện tại đang chuẩn bị mở fan meeting ở Dương Châu nhỉ, tôi xem dự báo thời tiết nói ngày mai rất nóng, buổi tối trời sẽ mưa, đừng để cảm nắng cũng đừng để cảm mạo nhé. Tuần sau là phim điện ảnh đóng máy rồi, mười ngày nữa tôi sẽ bay về Bắc Kinh, hành trình lần này sẽ không để anh Hứa thông báo với fans, nhưng tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy cậu ở sân bay.

(khí tiết tuổi già khó giữ được: chỉ một người trong sạch liêm khiết cả đời, nhưng đến khi về già lại phạm sai lầm, mất hết cả danh dự)

Điệu bộ giống hệt một cậu trai nhỏ viết thư tình cho người mình thương, thế nhưng dòng người nhận lại là “Ngô ba ba nhắn hộ Lăng Hi”.

Tình cảm vừa trong sáng vô tư vừa trần trụi.

Ngô Hữu Bằng không bắt bẻ được chữ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hormone tràn ra ngoài màn hình. An Thụy Phong viết tin nhắn thực sự rất cao tay, ban đầu ra sức tỏ vẻ đáng thương, đoạn giữa biểu đạt quan tâm, cuối cùng một phát thăng hoa, tình cảm no đủ nhưng không gây ngán, chừng mực vừa phải lại gãi đúng trọng tâm.

Bảo sao Lăng Hi không cách nào thoát khỏi quả bóng pokemon của An Thụy Phong.

Đương nhiên, Lăng Hi là cái kiểu quanh thân tràn ngập khí tức “chỉ biết dùng trực giác để tìm kiếm đối tượng, cứ ngây dại thử yêu anh một lần”, bản thân cậu ngắm hoa trong màn sương, thế nhưng những người xung quanh lại nhìn thấy rất rõ ràng. Trong chuyện tình cảm, cũng không nói rõ được giữa hai người bọn họ rốt cuộc là ai từng bước xâm chiếm ai.

(đoạn in nghiêng là một câu hát trong bài <Người Có Lòng> của Trương Quốc Vinh)



Mười ngày sau, An Thụy Phong kết thúc việc quay phim, vội vội vàng vàng mua vé máy bay trở về Bắc Kinh. Vì tránh né fan tới sân bay đón, anh không cất cánh trực tiếp từ thành phố Thượng Hải, mà tốn tiền lòng vòng chạy đến tỉnh Lâm Nghi, ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ để về Bắc Kinh.

Chỉ tiếc dù anh liều lĩnh bất chấp việc bị người khác nhận ra, vòng đi vòng lại mấy lần trong đại sảnh sân bay, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của Lăng Hi.

Nói không thất vọng thì tuyệt đối là nói dối, mệt anh hôm nay còn cố ý dùng vali sushi cá hồi mà Lăng Hi tặng, cứ tưởng đâu sẽ khiến cho Lăng Hi vui vẻ. Nguyên nhân tại Ngô Hữu Bằng ngấm ngầm làm khó dễ, bọn họ đã cả tháng trời không có bất kỳ tin tức gì qua lại, An Thụy Phong vì muốn biết tình hình của Lăng Hi, mỗi đêm đều liều mạng tìm kiếm từ khóa trên weibo, nhìn những bức ảnh người hâm mộ chụp trong buổi fan meeting, qua đó mới biết được Lăng Hi hiện tại mập ốm ra sao, trắng đen thế nào.

Nếu sớm biết một tháng này khó sống như thế, lần trước gặp nhau trong hậu trường, anh sẽ không hôn mỗi má cậu.

Lần này đi cùng anh chỉ có Hứa Chí Cường, hành lý và các nhân viên khác đều đón máy bay trở về từ Thượng Hải, xem như dời đi tầm ngắm giúp anh. Tiếc rằng anh cân nhắc chu toàn đến vậy, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì với người đại diện nhà Lăng Hi.

Hứa Chí Cường thấy tâm trạng anh không vui, càng cố tình châm dầu vào lửa, vừa vỗ vỗ bờ vai anh vừa đưa chiếc di động qua: “Này, nhìn coi.”

Trên màn hình điện thoại là weibo của Lăng Hi, tin tức mới nhất được đăng từ hai tiếng trước, khi đó An Thụy Phong vẫn còn bay trên bầu trời.

Lăng Hi không không bảy V:《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ 》, tui tới đây!

Bức ảnh kèm theo là hình Lăng Hi kéo theo chiếc vali sushi trứng cá, đi ngược dòng người lao nhanh về phía cửa lên máy bay.

—— Vì không để cho hai người bọn họ gặp nhau, Ngô Hữu Bằng dùng hết mọi thủ đoạn làm cho Lăng Hi · đất diễn không nhiều bằng con cún · sớm tham gia vào đoàn làm phim.

Quả nhiên là đạo cao một thước, cha mẹ vợ cao một trượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play