Nói chuyện với đám bạn mạng hồi lâu, Lãnh Dã đã không còn khẩn trương nữa, nhưng khi đặt điện thoại xuống, đầu óc cậu lại trống rỗng. Âm thanh tin nhắn vang lên, có người nhắn tin riêng cho cậu.
【stupidmonkey】Cậu nghĩ thế nào? Cậu thấy cậu ta thế nào?
【Cold】...
Lãnh Dã ngồi phịch trên ghế nhắm mắt một lúc, rồi mở mắt ra gõ chữ.
【Cold】Không biết, tôi đã sớm buông xuống rồi.
Hầu ca không trả lời cậu.
*
Hồi học cao trung, khi cậu chuyển tới ngồi cạnh Ngô Xán Dương, hắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Một lần nghỉ trưa, Lãnh Dã tỉnh ngủ, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Ngô Xán Dương không ngủ, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ ngẩn người, cảm nhận được tầm mắt của cậu bèn quay lại. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào mắt hắn, khiến tròng mắt đen lóe lên ánh sáng. Ánh nắng cũng chiếu cả vào mắt Lãnh Dã, có chút ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu, nhưng cậu vẫn nhìn thấy hình bóng của hắn một cách rõ ràng.
Đôi mắt màu đen rất sâu bị chút ánh sáng làm cho trở nên trong suốt, giống như ánh mắt của con mèo Anh lông ngắn mà bây giờ Ngô Xán Dương nuôi, mang theo sắc vàng, tròng mắt rõ ràng, cứ như trong hốc mắt là một quả cầu thủy tinh, hoặc là một viên kẹo trong suốt vị trà chanh vậy.
Lãnh Dã đã không còn nhớ lúc đó họ nói gì với nhau, nhưng ánh mắt ấy, cậu vẫn khắc trong lòng.
Bên ngoài cửa sổ đoàn tàu không thể thấy rõ phong cảnh, Lãnh Dã ngồi ngây ra ở chỗ mình, đột nhiên ý thức được rằng mình đang thấy khổ sở. Cậu không biết cái gì là thích, cậu cũng không khiến cho người khác chú ý đến mình. Cũng không muốn thích ai, cũng không muốn hiểu ai, khi đó quá cô độc, cậu nhìn thấy người có tính cách trái ngược với mình thì không tự chủ được, bị hắn hấp dẫn sự chú ý, không nhịn được mà cũng muốn mình có thói quen mỉm cười một chút.
Nhưng cậu thích Ngô Xán Dương, cái này cậu không phủ nhận.
Trong lòng Lãnh Dã càng thêm loạn, không có cách bình tĩnh được.
Cậu không muốn đoán mò xem Ngô Xán Dương có thích cậu không, đối với việc hai người nam có thể bên nhau lâu dài hay không, cậu vẫn luôn giữ thái độ bi quan. Ở phương diện này cậu không được tiếp cận đầy đủ, chỉ nhớ mỗi một câu chuyện nam nam làm câu rung động.
Không phải mấy thứ dâm tục gì, mà là quá mức bi thảm.
Đó là một câu chuyện về giáo bá và học bá. Một hôm giáo bá cùng bọn đàn em tụ tập, đột nhiên thấy họ cảm khái, giáo bá ló đầu vào xem thì thấy hai người con trai đang dây dưa với nhau. Một đám choai choai, chỉ dám len lén trốn người nhà ra ngoài xem AV nam nữ, tự nhiên thấy GV, lòng hiếu kỳ thúc đẩy bọn họ vừa xem vừa thấy lạ lẫm. Giáo bá ngoài miệng thì không chấp nhận, nhưng trong đầu lại liên tưởng đến học bá, tự ghép mặt mình với mặt học bá vào phim. Sau đó giáo bá mượn cớ nói khó chịu với học bá, kêu bọn đàn em nhốt học bá vào một căn phòng nhỏ, khóa cửa, rồi hắn tự mình làm những chuyện trên phim với học bá.
Nếu như câu chuyện này chỉ có thế thì sẽ thành một thảm kịch vườn trường lăng nhục giam cầm, nhưng thực ra học bá cũng có ý với giáo bá. Giáo bá thấy học bá đẹp mắt ưa nhìn, an tĩnh trầm ổn, học bá lại cảm thấy giáo bá đẹp trai, dương quang chói lọi.
Nhưng mà câu chuyện này xảy ra trong bối cảnh xã hội vẫn chưa chấp nhận người đồng tính. Sau lần trẻ tuổi không hiểu chuyện dây dưa, đau đớn khắc sâu, giáo bá hối hận vì lần đó của mình, đối đãi với học bá càng cẩn thận hơn, không gần gũi học bá nữa. Học bá dù bận học nhưng vẫn để ý đến thái độ của giáo bá, cảm thấy giáo bá muốn xa cách mình, có lẽ là chê bai mình. Lên năm cuối cao trung, giáo bá hoàn lương, thi đậu vào một trường đại học không tồi.
Rất lâu sau, học bá trở về trường cao trung, sau khi đi dạo sân trường bèn đi tản bộ men theo đường ray tàu hỏa, vừa đi vừa rút ra một con dao. Ráng chiều đỏ tươi nhuộm máu.
Sau khi giáo bá biết tin học bá qua đời, trước mặt người ngoài thì không có phản ứng gì, sau đó trở về nhà mình, lấy bằng tốt nghiệp ra nhìn hồi lâu trong ánh sáng mờ, rồi đóng hết mọi cửa, đến phòng bếp vặn cho khí ga ra ngoài.
Mịa.
Lúc ấy Lãnh Dã nhìn một nồi máu chó, cảm thấy hơi khiếp sợ và nghi ngờ. Nhất là, cậu thấy chủ tus nói chuyện đó là thật, học bá mất vào đầu mùa đông, khi giáo bá rời đi cũng là một ngày tuyết rơi.
Cậu lúc ấy mới bao lớn, năm hai cao trung, mười sáu mười bảy tuổi, hầu hết thời gian dành vào việc học hành thì cũng chỉ chơi game, đọc một chút mấy quyển truyện Long Ngạo Thiên, thỉnh thoảng đọc truyện thanh xuân vườn trường, bất ngờ tiếp xúc với một câu chuyện khiêu chiến tam quan như vậy, cậu phải mất mấy ngày mới hồi phục được.
Mặc dù bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì đáng phải băn khoăn, nhưng loại tình tiết cẩu huyết này bất kể lúc nào cũng có thể có, chỉ có thể nói rằng sức chịu đựng của cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu vừa nhớ lại vừa tìm đến tiểu khu của Ngô Xán Dương, dựa theo địa chỉ tìm được nhà hắn, nhập mật mã mà hắn cho, thuận lợi vào cửa.
Hơn hai giờ chiều, Ngô Xán Dương vẫn còn đi làm, căn nhà rất yên lặng. Lãnh Dã quan sát một chút cách bài trí của ngôi nhà, nhìn tủ giày ở huyền quan, không tìm dép lê nữa mà cởi giày ra rồi đi cả tất vào nhà, sau đó rón rén tới phòng khách, nhìn cái giá leo cho mèo lắp ở bên tường ngẩn người một lúc, lại đi nhìn ghế sa lông. Chiếc ghế màu sắc đơn giản, rất sạch sẽ, không nhìn thấy mấy cái lông mèo.
Lãnh Dã cảm thấy kính nể.
Cậu nhìn ổ mèo trong phòng khách, không tìm thấy chú mèo đâu, rất buồn bực, đi ra hành lang do dự một hồi, bỗng nhiên nghe thấy từ trong căn phòng phía trước bên phải truyền ra tiếng vang.
Ngô Xán Dương không ở nhà, chỉ có thể là tiếng động do mèo tạo ra, hoặc là có kẻ gian vào nhà. Lãnh Dã đi theo tiếng động đến căn phòng, đẩy cánh cửa khép hờ ra nhìn một cái, phát hiện ra đây là phòng ngủ của Ngô Xán Dương. Lúc này, trong tủ quần áo lại truyền ra mấy tiếng lục cụ, cậu đứng trước cửa tủ, đưa tay đẩy cánh tủ ra một chút. Đập vào mắt là mấy chồng quần áo nam rất chỉnh tề, chưa nhìn thấy đầu sỏ tạo ra âm thanh đâu. Đang lúc cậu muốn mở rộng cửa hơn, một cái bóng màu xám tro đột nhiên từ trong tủ treo quần áo nhào ra, trực tiếp vọt vào ngực cậu.
Lãnh Dã bị hù suýt thì kêu lên, tay cậu tiếp được một vật thể xù lông ấm áp, nhất thời vừa thấy sợ vừa buồn cười.
Cậu bị cái nhào này làm cho ngồi lên mép giường của Ngô Xán Dương, đệm giường và sinh vật trong ngực đều vô cùng mềm mại. Con mèo cả người xám tro vùi đầu trước ngực cậu, cọ một cái rồi ngửi một cái, sau đó nó dựng cả đuôi lên. Lãnh Dã cúi đầu đối mặt với con ngươi to tròn màu vàng chốc lát, mèo xám giãy giụa nhảy từ trên người cậu xuống, lui về phía sau mấy bước, chăm chú nhìn cậu, đuôi vẫn dựng thẳng lên trời.
Đúng là cái nết không lẫn đi đâu được của bọn mèo.
Lãnh Dã dở khóc dở cười ngồi xổm xuống, định nói chuyện: "Mày có khỏe không?"
Mèo xám nhìn hắn một lúc, xoay người vẫy đuôi đi ra khỏi phòng ngủ.
Lãnh Dã bị nó lờ đi: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT