Hai người trở về nhà trong bầu không khí ngột ngạt, khó chịu. Một cô trầm mặc không nói, mắt lạnh tanh, không chút khí sắc, mặt tối sầm lại. Nói chung, chưa bao giờ thấy Lạc Hy trở nên như vậy dù chỉ một lần. Một anh chỉ biết ậm ừ, muốn nói một lời rồi lại thôi, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, như thế nào.

Vị quản gia già vẫn đó đứng trước cửa đón chiếc xe đưa phu nhân và thiếu gia về nhà. Chợt giật mình nhận ra giữa hai người có chút gì đó không ổn, lão đây cũng hiểu chuyện nên chỉ đánh hắng giọng một chút rồi vội mở cửa xe phía sau, tỏ ý muốn hài lòng Lạc Hy trước.

Ông thở dài não nề, rõ là sáng nay thấy anh lẽo đẽo đi theo, tưởng rằng có thể hòa giải cho hai người, ai ngờ tên bất tài nhà anh lại chẳng làm được nên cơm nên cháo gì.

Trông mặt cô đã sẫm, mặt anh cũng chẳng khấm khá hơn, căng lên như ngồi trước phòng thi, vẻ mặt anh bấy giờ khiến người ta thực không thể nghĩ rằng đây là vị tổng tài lừng tiếng bậc nhất chốn bất động sản.

Chẳng nói chẳng rằng, Lạc Hy cô vèo nhanh lên cầu thang, bước vào phòng đóng sầm cửa lại, toàn bộ hành động trên kéo dài không quá 2 phút một giây. Sự nóng vội trên của cô làm cho quản gia cùng Nhất Long có chút sợ sệt, lo lắng.

Cộp cộp cộp, không đứng đó quá lâu, anh cũng lao lên ngay, giơ tay toan cốc cốc vào chiếc cửa phòng quen thuộc thì tay chợt khựng lại khi nghe tiếng choang choang keng keng trong phòng. Phải, cô đã cố giữ bình tĩnh bấy lâu nay, nhưng thực không được nữa rồi, mọi cảm xúc tuôn trào còn mãnh liệt hơn ban nãy ở công viên, không kiềm lại được hành động của bản thân, bao nhiêu bình hoa chén cốc trong phòng cô đập toang không một chút nương tay.

Nghe thấy tiếng động rầm rầm trên, trong lòng Trần quản gia bồi hồi đứng ngồi chẳng yên, tay chân luống cuống lục tìm chìa khóa dự phòng rồi đi lên.

Nhìn thấy ông, Nhất Long chạy lại giật lấy chiếc chìa sơ của, mở nhanh cánh cửa.

Chẳng thể ngờ trong phòng hiện tại là một mớ hỗn độn chẳng đâu vào đâu. Bao nhiêu những bằng khen thuở đi học của anh đều bị tan tác, bình cổ anh yêu thích, nâng niu giờ cũng chỉ còn lại là những mảnh thủy tinh sặc sỡ loáng thoáng dưới sàn. Chẳng kể đến ngần ấy hình lưu niệm của anh được lồng trong kính cường lực giờ đây cũng chẳng giữ nổi. Còn cô, ngồi ôm chân ngồi một góc phòn, trông tội nghiệp như một đứa trẻ đáng thương.

Cảnh tượng trên thực làm cho người ta không thể giữ được bình tĩnh mà đứng yên. Tính tình anh lại vốn rất nóng nảy, việc duy nhất người trưởng lão ở đây thấy hãi hùng là sợ anh sẽ làm điều không nên. Nhất là khi nhìn thấy những tấm hình kỉ niệm của mình và bà nội bị vỡ toang.

- Thiếu.. thiếu..

Chẳng đợi ông nói đủ lời, anh vội chạy ngay đến bên cô vợ của mình, quỳ xuống cạnh, nhấc nhẹ cô lên, đưa ra khỏi phòng. Quả thực, khi mở cánh cửa ra, Nhất Long đã rất tức giận, chút nữa là không tự chủ được bản thân. Nhưng khi nhìn thấy cô ngồi co chân ở đó, tim anh chợt thắt lại, chỉ muốn ôm lấy bảo vệ cô gái đó cho dù cô chính là người gây nên những điều trên.

Nhẹ nhàng đưa cô xuống lầu, đặt vợ mình xuống bộ sa lông giữa phòng khách, anh ân cần, ôn tồn, dịu dàng lấy bộ sơ cứu ra, rửa sạch miệng những vết thương xơ xát trên tay chân cô, lẩm bẩm nhẹ:

- Sau này nếu có ngứa mắt những thứ kia, cứ bảo anh, anh cho người đập vỡ, đừng tự mình làm, đau tay.

Câu vừa rồi của anh khiến cô chợt tỉnh người, đỏ cả mặt, còn khiến cho Tư An đang tiến tới phải khựng chân lại không dám nhích tới nửa bước, há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, nửa khóc nửa cười, nghẹn cả cổ vì cẩu lương nhiều quá.

- Đồ điên. - Cô chỉ còn biết nói thế, rồi rè rè xoa trán anh, như muốn thử xem não anh có vấn đề không.

- Ừ, anh điên. - Anh chỉ lặp lại.

Cô thực á khẩu luôn, chẳng biết nên nói gì hơn, chỉ cười nhẹ. Nhìn thấy cô cười, mắt anh dãn ra, dịu mày xuống, nhanh chóng ôm chầm lấy cô, thở dài nhè nhẹ.

Lần này Lạc Hy không dãy dụa như trước nữa, ngoan ngoãn vậy thôi.

- Tha lỗi cho anh được không. Những lời hôm đó, không phải là thật lòng, anh dám thề với em. Chỉ là lúc đó cái tôi của anh quá cao, không muốn để lộ cho mọi người biết rằng chính anh đã rung động. Anh xin lỗi, xin lỗi.

Càng về cuối câu, giọng nói của anh càng nhỏ, càng nhẹ, càng dịu dàng. Anh đặt bộ đồ cứu thương xuống bàn, nhấc cả người vợ mình lên, đặt lên chân mình, hai tay cứ thế siết chặt lại, ôm cô chặt thật chặt, lại một lần nữa gục đầu vào cổ người phụ nữ này.

Cô không nói gì. Cô dường như là đã yêu người đàn ông này đến điên rồi, quả là không thể quay đầu được nữa. Một tay cô quàng lên cô chàng trai này, siết thật chặt vào người mình như cách anh ôm cô, tay kia dịu dàng xoa đầu anh.

- E hèm.

Tư A đứng đó chịu chẳng nổi lượng cẩu lương to đùng, đành phải lên tiếng cứu mình ra khỏi biển tình.

Cả hai người chợt giật mình, từ nãy đến giờ chẳng ai để ý đến sự hiện diện của chàng trai đáng thương này, thế nên khi nghe tiếng chẳng tránh khỏi hoang mang. Lạc hy khá giật mình, bỏ tay ra khỏi đầu anh, định buông ra, nhưng Nhất Long giữ lại, vẫn ôm chặt cô vào lòng.

- À.. Khụ khụ, thư kí An.

Lạc Hy ho nhè nhẹ, cố ý đánh hắng giọng để nhắc nhở anh.

- Hà.. Thưa tổng tài, hôm nay vì anh không đến kí hợp đồng làm ăn với công ty.. Nên, tổng thiệt tại chính sách lên đến 3 tỷ USD, thêm khoản bồi thường hợp đồng làm ăn, tổng chi phí áng chừng, 4 ty đô..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play