Hoàng quyết định, anh sẽ đến gặp mẹ anh. Anh dừng xe lại trước một nghĩa trang. Bước khỏi xe, anh cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu. Anh nên suy nghĩ mọi chuyện tích cực hơn thôi. Anh quỳ xuống bên cạnh mộ của mẹ anh. Anh thắp nhang cho bà. Bà giống Hiền, bà luôn mong anh yêu thương người bố của mình, thậm chí lời trăn trối cuối cùng của bà cũng bảo Hoàng yêu thương người bố của anh. Tiếng bước chân vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch nơi này. Hoàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đó, đôi mắt của anh đã phần nào bớt căm phẫn. Bỗng dưng, ông quỳ xuống, tôi mắt ướt lệ.
- Tôi xin lỗi bà.. Tôi xin lỗi bà rất nhiều..
Hoàng nhìn thấy cảnh tượng này có chút mủi lòng. Có lẽ tất cả mọi thứ đều khuyên anh tha thứ cho ông ấy. Ông ấy bỗng dưng nắm lấy tay anh, làm anh thấy không được tự mhiên lắm.
- Năm ấy..
Ba mươi năm trước.. Bố cũng bằng tuổi con, bố cũng là một Thiếu tá, mẹ con còn trẻ hai mươi tuổi, đang học đại học, bố và mẹ con yêu nhau. Không lâu sau thì kết hôn, lý do đám cưới là vì bà ấy đã có thai, đứa bé đó là con, bà ấy phải bỏ việc học để trở thành một người mẹ. Mẹ con có thai nên xuống sắc. Bố chẳng hiểu vì sao bản thân lại sinh ra chán ghét bà ấy rồi ngoại tình với một người phụ nữ khác. Sau khi sinh con ra, bố bị người phụ nữ ấy lừa gạt rằng con không phải con trai ta bằng chứng bà ta đưa ra là một tờ giấy xét nghiệm ADN giả. Mụ ta còn lừa bố mụ ta có thai. Sau khi bố biết mụ ta lừa bố về cái thai thì mọi chuyện đã rồi. Từ ngày hôm đó, chưa một giây nào bố ngừng tìm kiếm mẹ con con, chưa một giây nào thôi dằn vặt bản thân.. - Ông ấy kể.
Hoàng tự lúc nào đã coi ông ấy là bố của mình.
- Vậy mụ ta ở đâu? Nếu biết ông tìm thấy tôi thế này, mụ ấy sẽ không để yên đâu!
- Mụ ấy đã qua đời được 15 năm rồi!
Hoàng nhìn ông đang quỳ ở đó, khóc. Anh không giữ được suy nghĩ của mình tiến đến ôm lấy ông. Anh buông ông ra ngay sau đó. Anh đứng dậy, bỏ đi.
- Bố xin lỗi con!
Hoàng đứng khựng lại.
- Người ông cần xin lỗi là mẹ tôi! Mà ông cũng xin lỗi rồi nhỉ! - Hoàng nói.
Ông chạm nhẹ lên bức ảnh của bà, bà luôn vậy một nụ cười tươi luôn hiện trên môi bà. Chính ông là người đã cướp nụ cười của bà, cướp đi tuổi trẻ, thanh xuân, cướp đi tất cả. Ông sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt hiền từ ấy, cả đời ông, ông chưa biết sợ bất cứ điều gì mà sao giờ đây rất nhiều thứ để phải sợ đầu tiên là quá khứ lầm lỗi của bản thân, tiếp đến là nụ cười ánh mắt của bà ấy, rồi giờ đây là nỗi sợ con trai mình sẽ hận mình đến chết. Ông biết, nếu anh hận ông là hoàn toàn đúng. Trên mọi phương diện, ông chính là kẻ gián tiếp khiến mẹ của anh qua đời. Vì ông, bà phải rời bỏ quê hương, đến vùng đất xa lạ này, không bằng cấp, phải lao động chân tay. Ông đã sai sai quá nhiều.
Nhìn ông, anh thấy chút buồn, tội, hay thậm chí là thương hại. Đường đường là một Bộ trưởng cao quý, lại quỳ rạp ở đây khóc lóc van xin. Anh bước ra xe, mặc kệ ông ở đó. Một bàn tay giữ lấy bả vai anh.
- Tên kia! Mày có gì hơn tao? - Đức giận dữ.
- Cậu là ai? Con trai của ông ấy ư? Con trai Bộ trưởng nên cư xử lịch sự đi! - Hoàng chầm chậm.
- Tao hỏi mày có gì hơn tao? - Đức gằn giọng.
Cậu con trai của Bộ trưởng đang khó chịu bởi vì anh sẽ chiếm mất phần yêu thương, tài sản kế thừa của cậu ta ư? Hay vì lý do gì khác!
- Có lẽ cậu hiểu lầm gì đó rồi! Tôi không định sẽ chiếm phần tài sản hay đại loại như vậy đâu! - Hoàng quay mặt lại đối diện với Đức.
Đức 25 tuổi, thấp hơn anh vài ba cm, khuôn mặt điển trai.
- Mày làm gì để có được Hiền? - Đức nắm lấy cổ áo của anh.
Hoàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, Hiền và tên này có gì liên quan sao? Dù có quan hệ như thế nào nhưng từ "có được" kia, không phải là quá mất lịch sự sao. Hiền cô ấy không phải là một món hàng.
- Tôi nói cậu nên cư xử lịch sự!
- Mày là cái quái gì chứ! Tao đã bên cạnh cô ấy suốt bảy năm đấy! Mày biết cô ấy được hai tháng chứ! - Đức giơ tay lên tính đấm anh.
- Tôi không biết cậu và cô ấy có quan hệ gì với nhau! Tôi chỉ mong cậu nên lịch sự với tôi cũng như cô ấy!
- Mày nên cút khỏi cô ấy đi!
- Tại sao?
Hoàng gỡ tay Đức ra rồi bước về phía chiếc xe của mình.
- Mày sẽ phải hối hận!
Hoàng bước vào trong xe, đạp ga, anh về nhà. Lê từng bước vào nhà, anh mệt mỏi nằm xuống sofa. Anh nhắm mắt, những dòng suy nghĩ khác nhau từ từ trôi trong bộ não của anh. Suốt mười lăm năm qua, anh đã phải cố gắng bao nhiêu chứ, cố gắng thi đậu vào học viện, không một người thân bên cạnh, may mắn là anh có chị Tuyết bên cạnh. Bảy năm ở học viện, hai mươi lăm tuổi bắt đầu trở thành một sĩ quan quân y, bảy năm làm việc bằng tất cả những gì mình có để rồi bây giờ anh đã có những gì anh muốn, nhà, xe, và một cô người yêu, nếu anh muốn anh còn có thêm cả một người bố, một người em trai nắm áo anh trai trong lần đầu tiên gặp mặt. Anh thiếp ngủ đi lúc nào không hay.
Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức anh dậy. Số điện thoại ấy hiện lên khiến trái tim anh rộn ràng, suy nghĩ tiêu cực đột nhiên tan biến hết.
- Alo! Em đã đến nơi an toàn! - Hiền nói rõ ràng từng chữ.
Hoàng cười, một nụ cười hoàn mĩ. Cô đã đến nơi sau hơn bốn tiếng.
- Em về nhà nghỉ ngơi đi! Mai rồi hẵn về với mẹ!
- Sao giọng anh mệt mỏi thế? Có chuyện gì sao nói em nghe đi! - Giọng anh có một chút mệt.
- Anh gặp ông ấy rồi!
- Ông ấy? Bố anh sao?
Hiền không khỏi vui mừng mà nhảy dựng lên giữa sân bay khiến mọi người nhìn chằm chằm cô.
- Đúng vậy!
- Bố anh là ai? Thế nào? Giống anh không? Ông ấy khỏe chứ?
- Ông ấy là ai chắc em cũng biết đấy! Ông ấy khỏe! Ông ấy giống anh hay không thì anh không rõ!
- Xíu em về đến nhà! Em gọi video!
Vừa nói dứt câu, Hiền cúp máy. Nhảy chân sáo, bắt một chiếc taxi về nhà. Cô cũng ở trung cư, lầu 27.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT