Sau vài giờ chuyện trò hai bên gia đình đã cùng nhau thống nhất ngày tổ chức hôn lễ sẽ diễn ra sau khi tốt nghiệp. Buổi gặp mặt kết thúc khá tốt đẹp nhưng đối với hai mẹ con Lý Nhã Kim lại là một thảm họa.

* * *

Kim Yến đóng cửa phòng một cái rầm, ả tức tối cởi đôi cao gót ra quăng tung tóe.

"Aaaa tức quá! Con không chịu đâu! Con nhất định phải lấy Kỳ Thiên!"

"Mẹ cũng đâu muốn thế nhưng Kỳ Thiên nó lại có ý với con Xuyến Chi. Đặng Diệp Phi và Dương Thành Gia cũng chiều ý nó, mẹ làm sao phản bác lại. Giá như con lọt vô mắt thằng Kỳ Thiên thì cũng còn một tia hy vọng, đằng này.. Tức quá đi mà!"

Lý Nhã Kim hét lên một cách bất lực

Kim Yến nằm trên giường giãy đành đạch: "Nếu như ban nãy con quê mùa đó đừng xuất hiện là thành công rồi."

"Con nói mẹ mới nhớ. Con không nói, mẹ không nói làm sao nó biết được? Chắc là cái lũ giúp việc kia nói cho nó biết, để mẹ đi xử chúng nó."

Lý Nhã Kim nghe Kim Yến nhắc đến liền nhớ ra, mặt ả đằng đằng sát khí bước xuống tầng trệt.

* * *

Xuyến Chi vừa lên đến phòng chưa kịp thay quần áo bỗng nghe tiếng gõ cộc cộc. Cô thắc mắc đi lại mở cửa nhưng khi cánh vừa được đẩy ra thì cô đã hết sức ngạc nhiên..

"Sao anh lại ở.."

"Suỵt!"

Xuyến Chi chưa kịp nói hết câu thì Kỳ Thiên đã bịt miệng cô rồi đẩy cô vào phòng đóng cửa phòng lại.

Bàn tay Kỳ Thiên áp quá chặt khiến Xuyến Chi cảm thấy rất ngạt thở. Cô liền há miệng cắn phập một cái..

"Aaaa! Con nhỏ này! Có biết đau lắm không?"

Kỳ Thiên hét lên lập tức buông tay khỏi miệng Xuyến Chi. Hắn xòe bàn tay ra xuýt xoa:

"Chảy máu luôn rồi, răng cô làm bằng sắt hả?"

Xuyến Chi nhìn bộ dạng hắn là không thể tin tưởng được: "Đừng có bốc phét!"

"Xem đi! Nhìn cho kĩ đi!"

Kỳ Thiên lớn giọng, hắn chìa bàn tay trước mặt Xuyến Chi tính ăn vạ. Có điều hắn không nói xạo vì vết cắn ứa cả máu, in hằn dấu răng của cô.

Cô đưa mắt sang chỗ khác cố tình không thấy gì hết: "Cũng bình thường."

"Bình thường ghê ha? Bình thường đến nỗi muốn nát luôn cái bàn tay của người ta!"

Kỳ Thiên nói bóng nói gió làm Xuyến Chi cảm thấy áy náy. Cô đi lại kéo học tủ lấy hộp thuốc đem ra và ném chiếc hộp lên giường.

"Mở hộp thuốc ra đi!"

Nghe lệnh Kỳ Thiên liền bật nắp hộp lên.

Xuyến Chi Xé một miếng bông đổ thuốc vào rồi ngước nhìn Kỳ Thiên: "Đưa tay đây!"

Kỳ Thiên đưa bàn tay sang, Xuyến Chi vừa chậm miếng bông lên vết thương thì..

"Aaaa đau!" Kỳ Thiên khẽ hét lên.

"Đau sao?"

Xuyến Chi thấy vậy, cô chu chu miệng thổi nhè nhẹ vào vết thương để giảm cơn đau cho hắn.

Kỳ Thiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô tủm tỉm cười, hắn nghĩ không ngờ cô lại dễ mắc mưu đến như vậy.

"Aaaa đau!"

Kỳ Thiên lại làm bộ hét lên vì muốn thấy dáng vẻ lo lắng của Xuyến Chi.

Xuyến Chi đưa mắt lên nhìn chằm chằm gằn giọng nhắc nhở:

"Có một vết cắn nhỏ xíu xiu, đừng có làm lố nghe chưa?"

"Như vầy mới gọi là đau này."

"Ááááá!"

Nói rồi cô lấy tay xoáy mạnh chiếc bông vào vết thương khiến hắn hét thất thanh. Tiếng hét rất lớn nên cô vội lấy tay bịt mõm hắn lại.

"Nhỏ cái mồm lại!"

Kỳ Thiên nhìn Xuyến Chi giả vờ khóc: "Cô ác độc lắm! Hic.."

"Thôi ngay nghe chưa? Nếu không muốn tôi tống anh ra khỏi phòng."

Xuyến Chi nhìn Kỳ Thiên bằng cặp mắt hình viên đạn. Lập tức hắn ngậm mồm lại, đưa tay lên lướt ngang miệng làm hành động kéo khóa.

"Anh lên đây làm gì? Sao không đi về?"

"Thì lên tham quan phòng vợ chưa cưới, không được sao?"

Kỳ Thiên đang nằm trên giường, hắn bỗng nghiêng người chống tay kê đầu, dáng vẻ như thiếu nữ đang nằm, mắt chớp chớp khiến cô nổi cả gai ốc.

"Vợ chưa cưới cái mốc xì!"

Xuyến Chi bĩu môi rồi đem hộp thuốc bỏ lại học tủ cẩn thận.

Kỳ Thiên thấy thái độ của cô thì ngồi bật dậy: "Mới ban nãy cô đồng ý rồi. Có gia đình hai bên làm chứng cô không chối được đâu."

"Giờ tôi nói không đồng ý thì sao?"

"Cô ngon nói lại thử xem?"

"Bà đếch đồng ý đó! Sao nào?"

Dám thách thức Kỳ Thiên tôi sao? Được, phải cho cô biết thế nào là lễ độ.

Suy nghĩ đi đôi với hành động. Đột nhiên Kỳ Thiên đứng phắt dậy ôm hôn Xuyến Chi.

Xuyến Chi bất động toàn tập nhưng rồi cô tức giận đẩy Kỳ Thiên ra và cầm nấm đấm thẳng vào mặt hắn.

Rất nhanh Kỳ Thiên uốn người né sang một bên khiến cô mất đà ngã nhào về phía trước nhưng hắn đã kịp thời ôm cô lại.

Xuyến Chi và Kỳ Thiên nhìn nhau trong không gian yên ắng đến mức nghe được nhịp đập của trái tim. Nhịp tim cô và hắn đều loạn xạ nhưng trong phút chốc cô đã lấy lại bình tĩnh, cô liền buông hắn ra và rồi một điều tội tệ..

"Ra khỏi phòng tôi ngay! Biến đi!"

Xuyến Chi lập tức túm lấy cổ áo Kỳ Thiên lôi ra đến cửa rồi thằng chân đạp vào mông hắn khiến cơ thể hắn bật ra ngoài, suýt nữa là chộp ếch. Cô đóng cửa một cái rầm rồi tựa người vào cửa đưa tay lên ngực, cảm giác rất khó hiểu, mặt nóng bừng cả lên.

Kỳ Thiên đứng đơ người vì vừa bị tống cổ ra khỏi phòng, xong hắn lắc đầu cười một cái, cảm thấy vô cùng thú vị. Sau đó hắn rón rén bước xuống tầng trệch, ra đến sân chủng bị lái xe về thì hắn bỗng nghe tiếng gì đó phía sau biệt thự nên tò mò đi lần ra.

Sau nhà kho.

"Trong đám các người, ai là đứa nói cho con Xuyến Chi biết việc nhà họ Dương đến nhà dùng cơm? Bước ra đây cho tôi!"

Lý Nhã Kim khoanh tay, mặt đầy sát khí, kề bên là Phan Kim Yến. Những người giúp việc thì đứng sát vào nhau, run sợ toát cả mồ hôi.

"Không ai bước ra chứ gì? Được thôi, tôi sẽ đánh một đứa bất kì cho đến chết!"

Lý Nhã Kim tay cầm chiếc roi da, ả chỉ tay về phía một cô gái: "Cô bước ra đây!"

Cô gái run rẩy vội quỳ xuống van xin: "Bà chủ! Không phải tôi, xin hãy tha cho tôi!"

Lý Nhã Kim không bận tâm, ả liền vung chiếc roi lên chủng bị giáng xuống.

"Là tôi! Muốn đánh thì đánh tôi đi! Chính tôi là người đã nói cho cô chủ."

Dì Lam không đành lòng nhìn cô gái ấy phải chịu đòn oan ức vì mình nên đã đứng ra nhận tội.

"Bà dám?" Lý Nhã Kim trợn mắt rồi điên tiết quất roi tới tấp vào người dì Lam.

Mấy người giúp việc gào khóc chạy lại ôm lấy dì Lam đỡ đòn cho bà.

"Bà chủ! Xin tha mạng! Dì Lam già rồi nên cơ thể yếu ớt, bà chủ mà đánh nữa là dì ấy chết mất! Xin bà chủ hãy bỏ qua cho dì ấy!"

Mặc kệ những lời khóc lóc, van xin ấy, Lý Nhã Kim cứ vút roi tới tấp cho đến khi hả giận.

"Đây mới là cảnh cáo!"

Nói xong ả quăng chiếc roi xuống đất rồi mẹ con ả bước vào trong nhà. Những điều tàn nhẫn mà mẹ con ả vừa làm, Kỳ Thiên nấp sau vách đã vô tình chứng kiến tất cả. Hắn đã nhanh chân lái ô tô rời đi, trên đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn không thể hiểu vì sao bà ta lại đối xử với Xuyến Chi như vậy? Lẽ nào cô không phải là con ruột của bà ta?

* * *

Sáng hôm sau khí trời chuyển biến lạnh đến một tia nắng nhỏ cũng chẳng xuất hiện. Xuyến Chi hai cánh tay khép sát vào người, những ngón tay đan chặt lại, cái lạnh hôm nay khiến cô phải rùng mình. Đang run run bỗng cô nghe tiếng còi xe cứ văng vẳng bên tai..

Kỳ Thiên lái chiếc Bugatti La Voiture Noire đi sát mép đường, hắn cho kiếng xe hạ xuống và liên tục bóp còi để gây sự chủ ý của Xuyến Chi: "Nè lên xe đi! Bên ngoài lạnh lắm!"

Xuyến Chi nghe giọng là đã hình dung ra cái tên phiền phức nào rồi. Cô vẫn tiếp tục cất bước, không thèm đếm xỉa đến hắn.

Kỳ Thiên thấy điệu bộ làm ngơ của cô thì đạp phanh dừng lại, hắn mở cửa bước xuống xe rồi chạy lại lôi cô nhét vào trong.

"Cái tên khốn này!" Tức mình cô cáu gắt quát lên.

Kỳ Thiên đóng cửa lại, vòng trước đầu xe mở cửa ngồi vào. Hắn chồm người sang cài thắt eo cho Xuyến Chi.

"Làm quái gì thế?" Xuyến Chi ngượng ngùng quay mặt hướng sang kiếng xe.

Bàn tay Kỳ Thiên vẫn đang vòng hai bên eo Xuyến Chi. Hắn thấy cô xấu hổ thì càng kề sát mặt lại hơn, mắt nhìn cô chằm chằm.

"Chỉ là thắt dây an toàn thôi mà, làm gì mặt căng thẳng thế? Hay là cô thấy tôi đẹp trai quá nên e ngại?"

Kỳ Thiên nói mà mắt cứ nhìn chầm chập vào mắt cô. Hắn kề sát hơn nữa rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy nham hiểm.

Hừ! Cái thằng cha này lại giở trò tán tỉnh nữa rồi đây. Xuyến Chi nhìn Kỳ Thiên cũng đoán ra được phần nào hàm ý trong đầu của hắn, cô dùng đầu mình đập mạnh vào trán hắn một cái rõ đau.

"Aaa! Cái con nhóc này! Cô định ám sát chồng chưa cưới của mình đấy hả? Đau chết mất!"

Kỳ Thiên đưa tay lên xoa xoa trán, khuôn mặt đau đớn của hắn giống như những đứa con nít đang hờn dỗi.

Không đùa giỡn với hắn nữa, cô quay mặt sang hỏi: "Anh đang theo dõi tôi sao?"

Kỳ Thiên nhìn Xuyến Chi, không biết phải giải thích như thế nào. Chẳng lẽ nói hắn nhớ cô nên sáng sớm đến tìm cô sao? (mới gặp hôm qua xong). Hay nói vì thấy cô khá thú vị nên muốn thử tán tỉnh? (lý do hết sức vô duyên). No no tất cả đều không được nếu hắn không muốn bị cô cho một trận tả tơi rồi cạch mặt luôn.

"Chỉ là tình cờ đi ngang thấy cô cuốc bộ, trời lại lạnh cóng thế này, tội nghiệp nên cho đi nhờ thôi."

Đầu óc Kỳ Thiên cứ loạng xạ lên, cuối cùng hắn đành tìm đại một lý do để trả lời.

Xuyến Chi bỗng dưng thay đổi sắc mặt: "Dừng xe!"

"Sao thế? Lại gì nữa đây? Thấy tôi tốt bụng quá nên cảm động hả?"

Kỳ Thiên vẫn tiếp tục lái xe mặt cười cười, hắn còn nghĩ cô đang trêu hắn nữa cơ.

Cô tức giận liếc mắt sang: "Tôi bảo anh dừng lại! Không nghe tôi nói gì sao?"

Kỳ Thiên tấp xe vào lề không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi thấy Xuyến Chi cáu gắt, hắn cũng hơi lo lắng, không biết có phải bản thân có nói gì sai không?

Xuyến Chi đẩy cửa mở toang bước xuống xe: "Tôi không cần anh thương hại!". Đam Mỹ Hay

Nói rồi cô đóng rầm một cái bỏ đi, mặc dù bên ngoài gió lạnh muốn thấu xương nhưng cô vẫn thẳng thừng cất bước.

"Cái quái gì đang diễn ra thế này?"

Kỳ Thiên đập tay vào lăng xe, sau đó tựa ra sau ghế cảm thấy khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play