Kỳ Thiên và Khải Lâm vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Đến bậc thang của tầng ba thì bắt gặp một cô gái khá là xinh xắn đang đứng đợi.
Vừa thấy Kỳ Thiên hai mắt cô gái bỗng sáng rực lên vội chạy lại hỏi:
"Kỳ Thiên cậu mới tới sao?"
Cô gái với mái tóc dài thướt tha và bóng bẩy. Vòng nào ra vòng nấy, rất gợi cảm. Hai tay cô ấy nắm chặt vào nhau, mắt nhìn Kỳ Thiên dịu dàng. Nó rất giống ánh mắt của người con gái giành cho người mình yêu.
Kỳ thiên tỏ thái độ mệt mỏi lẫn tránh ánh mắt cô gái. Dáng vẻ khó chịu như kiểu đã không thích, cố tình tránh mặt mà cứ đeo bám như cái đuôi. Hắn lạnh nhạt ừ một cái rồi bước đi tiếp, trong đầu cảm thấy rất phiền phức. Cô gái thì cúi mặt xuống đất lẽo đẽo theo sau không rời.
Lên đến tầng ba, sắp tới cửa lớp thì Kỳ Thiên bỗng quay ngoắt lại.
"Đừng đi theo nữa! Dừng ở đây được rồi! Thế nhé!"
Nói xong hắn giơ bàn tay bên bái bai.
Nghe đến đây cô gái chảy nước mắt mà mím chặt môi: "Chẳng lẽ cậu ghét mình đến vậy sao?" Cô ngước mặt lên, khuôn mặt đầy thảm thương, giọng run run hỏi.
Kỳ Thiên nhìn cô ngán ngẫm, lúc nào cũng rơi nước mắt. Hắn thấy chán ghét cái dáng vẻ này của cô lắm rồi. Xong không bận tâm đến mà bỏ vào lớp, để lại cô đứng khóc một mình.
"Kia không phải Đinh Thảo My hay sao?"
"Cô ta chứ ai nữa? Chắc bị Kỳ Thiên chối từ nên đứng khóc lóc ấy mà. Từ cấp hai đến giờ trường này ai mà chẳng biết cô ta là cái đuôi của Kỳ Thiên."
Hai nữ sinh gần đó đi ngang, tay che miệng xì xầm nói với vẻ khinh thường.
Đinh Thảo My có thể được coi là thanh mai trúc mã của Kỳ Thiên. Gia đình thuộc tầng lớp giàu có và cha Thảo My là cấp dưới của cha Kỳ Thiên với vị trí giám đốc, lúc nhỏ thường hay lui tới nhà hắn.
Khải Lâm thấy không được hay cho lắm nên đã lên tiếng: "Chẳng phải hồi nhỏ hai đứa là bạn thân à? Cơ mà bây giờ em lại đối xử với người ta như vậy? Dù gì cô ta cũng là con gái."
"Anh thấy tội nghiệp thì đi mà hẹn hò với cậu ta." Kỳ Thiên mặt lạnh trả lời.
Hai anh em nhưng hai người tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Một kẻ đào hoa, ăn chơi xả láng, tiền bạc vung như nước. Một kẻ lại hiền lành, mẫu mực, sợ làm tổn thương người khác, ăn nói dè dặt, chỉn chu trong từng lời đối thoại.
* * *
Buổi tối, lớp học Vovinam.
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Những cú đấm lao thẳng vun vút vào bia đỡ. Xuyến Chi ra sức đánh tới tấp thấy mà thảm thương thay cho tấm bia. Người cô mồ hôi chảy nhễ nhại ướt cả tóc và quần áo, hai má đỏ bừng lên.
"Thôi! Thôi! Tha cho mình đi! Cậu đánh nữa chắc mình mệt đến xỉu mất!"
Kiều Phi gỡ găn tay đỡ đòn ra chấp tay van xin Xuyến Chi. Mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, cô khom người hai tay chống vào đầu gối thở hỗn hễnh.
Kiều Phi là bạn thân của Xuyến Chi nhưng quái lạ, làm sao một kẻ lạnh lùng, ít tiếp xúc với người khác lại có bạn thân được nhỉ? Đó là nhờ vào một ngày tại lớp học Vovinam, Xuyến Chi vì tập luyện cật lực, không may bị trật khớp. Kiều Phi đã ân cần giúp đỡ hết mình để đưa cô đến bệnh và cũng từ đó tình bạn đã sinh sôi, nảy nở.
"Hôm nay cậu sao thế? Có chuyện gì xảy ra với cậu hả?"
"Không, chỉ là mình hơi khó chịu trong người, không sao đâu, cậu không cần bận tâm đến mình."
Xuyến Chi ngồi bệch xuống thảm xốp, rút chai nước suối trong balo ra, ngước đầu lên há miệng "ừng ực" nước tràn xuống cả cổ và áo.
Kiều Phi vỗ nhẹ vào vai Xuyến Chi, liếc xéo cô một cái, giọng điệu hờn hờn: "Cậu nói vậy mà được à? Mình là bạn thân của nhau đấy!"
"Chắc con Kim Yến đáng ghét lại kiếm chuyện với cậu đúng không?" Kiều Phi gặn hỏi.
Mặc dù không muốn trả lời nhưng cũng không thể im lặng, cô đành đáp lại ba từ ngắn ngủn: "Mới sáng nay."
"Mình biết ngay! Con nhỏ đáng ghét ấy lúc nào cũng gây sự với cậu! Sáng nay mình đến trễ nên không biết, hay để mình cho nó một trận giúp cậu?" Kiều Phi giọng điệu hùng hổ vén hai ống tay áo lên.
Xuyến Chi quay sang nhìn Kiều Phi mặt nghiêm túc: "Vậy giờ cậu đi đi!"
Kiều Phi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Cậu nói thật hả? Không ngăn mình lại sao?"
"Hì! Mình đùa thôi, cậu lúc nào chã thế!"
Kiều Phi vỗ tay mừng rỡ: "Cuối cùng cậu cũng cười rồi, như vậy phải tốt hơn không?"
Tuy làm bạn với Kiều Phi cũng đã lâu nhưng Xuyến Chi chỉ nghe Kiều Phi kể rằng nhà của cô chỉ thuộc loại khá giả. Vì muốn thấy con mình thành tài nên cha mẹ cô cũng làm lụng cực khổ lắm mới đủ tiền cho cô vào đại học danh tiếng Majestic. Nhiều khi Xuyến Chi cũng thắc mắc về gia cảnh của Kiều Phi nhưng mỗi lần nhắc đến thì Kiều Phi lại trả lời qua loa rồi đổi chủ đề khác nên Xuyến Chi cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
"Thôi đi về! Giờ cũng trễ rồi."
Xuyến Chi đứng dậy vác balo lên vai. Cả hai cùng đi về, Kiều Phi được cái nói luyên thuyên suốt chặng đường nên cũng đỡ buồn.
"Tạm biệt cậu! Về cần thận nhé!"
Kiều Phi rẻ phải vì nhà cậu ta ở đấy, giờ chỉ còn mỗi Xuyến Chi lê thê trên đường. Đáng ra một cô chủ như cô phải có người đưa, kẻ rước nhưng từ lúc mới lớn cô đã không thích với việc có người đưa đón mỗi ngày. Nó như bị gò bó, đi đâu, làm gì cũng không thoải mái nên cô đã nói với cha không cần sai người đi theo.
* * *
Caste Bar.
Tiếng nhạc remix xập xình, đèn moving sáng chói xoay vòng, ánh xanh, đỏ, vàng chấp chá, dòng người đông đảo. Caste Bar là nơi để các cậu ấm, cô chiêu ra sức vung tiền. Thanh niên trai tráng, nữ ăn mặc gợi cảm sexy, lắc lư nhảy trên sàn. Xa hoa và nhào choáng là hai từ phải miêu tả khi đến Caste Bar, mang phong cách hiện đại và từ đây khách có thể ngắm toàn cảnh thành phố đẹp long lanh về đêm.
Tại một góc, trên chiếc sofa trải dài, Kỳ Thiên ngồi tựa ra sau, hai chân bắt chéo gác lên bàn gương. Tay cầm ly Cognac nâu pha chút xám, sáng hơn màu nâu bình thường, tạo nên cảm giác lạnh lùng mạnh mẽ, đựng trong chiếc ly hình quả táo trong suốt, vừa sang trọng vừa có chút cute. Kỳ Thiên đưa ly cognac lên uống cạn, bên cạnh có vài cô em xinh đẹp, quyến rũ, ăn mặt hở hang, vuốt ve, tiếp rượu cho hắn.
"Sao không kiếm một cô gái riêng cho mình đi? Mày tính như kiểu này suốt đời à?"
Lê Hữu Đình ngồi trên sofa kề bên, tay cầm ly rượu nhâm nhi vài ngụm quay sang hỏi Kỳ Thiên. Tính cách anh chàng này khá trầm, sống nội tâm.
"Cần gì gấp gáp? Thanh xuân còn dài, chơi cho xả láng đi!" Kỳ Thiên nói rồi rót rượu cạn tiếp.
Nguyễn Phúc Hưng tay ôm một em vuốt ve trêu đùa quay sang nói: "Mày lo gì? Cho dù Kỳ Thiên của chúng ta có thành ông già chống gậy đi chăng nữa thì những em xinh tươi vẫn xếp hàng ứng tuyển làm vợ đầy đó mà."
Tính anh chàng này thì còn trăng hoa hơn cả Kỳ Thiên, như bản tính bẩm sinh. Cả hai người Hữu Đình và Phúc Hưng đều là con nhà giàu sang, quý tộc và học cùng lớp với Kỳ Thiên. Phúc Hưng thì chơi thân với Kỳ Thiên từ nhỏ, còn Hữu Đình đến tận cấp hai mới quen biết Kỳ Thiên.
Cả ba ngồi trò chuyện khá lâu.
"Thôi bọn mày chơi tiếp đi! Tao về trước đây."
Kỳ Thiên có chút nhức đầu nên dừng cuộc chơi trước. Hắn đặt chiếc cốc xuống, tay rút trong túi áo ra một sấp tiền mới toanh quăng xả trên bàn. Lập tức mấy đứa con gái cạnh bên tranh nhau lượm tiền.
Một cô gái giọng nói õng a õng ẹo thốt lên: "Anh Kỳ Thiên hào phóng quá! Thích nhất là được tiếp rượu cho anh!" Cô ta nói xong còn đưa tiền lên mồm hôn tới tấp.
Hữu Đình và Phúc Hưng thấy vậy lắc đầu cười. Kỳ Thiên thì đứng loạng choạng dậy đi không vững. Mặc dù say bí tỉ nhưng hắn không quên nháy mắt một cái để thả thính đám nữ nhân. Hắn còn đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt. Thấy con mồi bắt đầu ra khỏi vòng vây, ba gã đàn ông ngồi theo dõi, chờ chực tại quầy từ lúc hắn mới vào cho đến lúc rời Bar lấy tiền lót dưới cốc rượu rồi đi theo.
* * *
Kỳ Thiên dáng đi xiêng xẻo, mắt nhắm mắt mở ra đến lề đường. Hắn chủng bị giơ tay lên bắt taxi thì ba gã đàn ông ban nãy nhào đến đấm, đạp, đá hắn túi bụi.
Kỳ Thiên ngã lăn ra đất đau đến tỉnh rượu nhưng cơ thể hắn không còn chút sức lực nào để gượng dậy. Hắn toàn đi taxi đến Bar bởi lúc nào hắn cũng uống say quắc cần câu thì chẳng thể lái xe về nhà nên taxi là lựa chọn an toàn nhất.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy Xuyến Chi đang đi từ phía cây cột đèn lù lù đến, hai tay nắm chặt hai đai balo, cô bước đi, đầu cúi gầm xuống như đang suy nghĩ một thứ gì đó. Ánh đèn hằn trên mặt đất soi bóng dáng nhỏ nhắn của cô.
Kỳ Thiên một tay chống xuống mặt nền, một tay đưa lên quẹt vệt máu trên mép. Mắt hắn nheo lại, cảm thấy ê ẩm khắp người. Hắn cố nhấc người dậy, lúc này hắn có hơi tỉnh táo một tí, đầu óc đã nhận thức điều gì đang xảy ra.
"Thằng khốn khiếp! Đùa cợt với em gái tao rồi đá một cách không thương tiếc! Mày động nhầm người rồi con ạ, hôm nay tao cho mày nhừ xương!"
Gã đàn ông đưa tay vung một đấm ngay đầu Kỳ Thiên khiến hắn không đứng vững được nữa, nghiêng qua nghiêng lại mất đà bật ngửa ra sau. Đường đường là một cậu chủ khét tiếng ăn chơi, lăng nhăng như hắn mà cũng có ngày hôm nay. Kết quả cũng được tạo bởi nguyên nhân, ai bảo hắn thay bồ như thay áo làm chi? Đùa cợt với tình yêu của người khác làm gì? Để bây giờ phải nhận kết cục thê thảm như vậy.
Vào lúc đó định mệnh đã xuất hiện, Xuyến Chi bất chợt ngẩng mặt lên cũng là lúc cô xém va vào Kỳ Thiên. Như một phản xạ tự nhiên cô đưa tay đỡ lấy cơ thể của chàng trai mái tóc màu nâu khói. Kỳ Thiên ngã ngửa vào vòng tay Xuyến Chi. Không đúng! Tư thế này không phải dành cho nữ nhi hay sao? Cô thấy có gì đó sai sai. Mắt đối mắt, hai ánh mắt nam nữ nhìn nhau, gió bỗng lướt ngang lay nhẹ mái tóc cô, đôi môi hé nhỏ thở dốc vì thân hình chàng trai quá nặng. Dáng vẻ ấy gợi nên nét quyến rũ trên khuôn mặt cô, trong phút chốc Kỳ Thiên đã đứng hình, mắt nhìn Xuyến Chi không rời. Ảo mộng vỡ tan, Xuyến Chi sựt tỉnh. Cô hoảng hốt buông tay khiến Kỳ Thiên thêm lần nữa ngã xuống nền.
"Ôi! Cái lưng bé bỏng của tôi!"
Kỳ Thiên nhăn mặt xoa xoa cái lưng.
Đã đỡ người ta thì há phải đỡ cho trót luôn chứ! Tự dưng buông tay nữa vời, thật không sao chấp nhận được! Hắn còn thầm trách ân nhân cứu mạng của mình trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT