Mới sáng sớm, của phòng của Thiên Hàn đã bị gõ nhiệt liệt và đang có xu hướng chuyển qua đập cửa.
Hoài Ngọc đã chờ không nổi mà đập cửa liên tục, nhóc muốn chăm sóc mấy cái cây đáng yêu kia.
Phải giành được quyền chăm sóc càng nhang càng tốt. Quyền lực về tay nhóc mới an tâm mà làm việc tiếp theo.
Lạc Minh có hơi cạn lời rồi, hắn đây là bị giành nhiệm vụ. Rồi đời hắn sẽ ra sao, lão đại không dễ gì buông tha cho hắn đâu. TTvTT
Đang lúc Lạc Minh còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thiên Hàn đã mở cửa ra. Ánh mắt bất thiện mà nhìn hai người mới vừa sáng đã đi phá làng phá xóm.
Lạc Minh dưới ánh mắt lăng trì của anh khổ không nói nên lời. Cũng đâu phải hắn muốn đâu, lão đại đừng nhìn tui như vậy nữa áp lực thật lớn đó!
"Chị dâu, em muốn nuôi mấy cái cây biến dị ngoài kia!"
Chị, chị dâu! Nhóc à, nghé con không sợ hổ đúng không! Nói chuyện có cần huỵch tẹc ra vậy không!
Lạc Minh bây giờ hận mình không thể điếc ngay tức khắc, cái gì cũng không nghe được đỡ phải bị boss nhà mình giận chó đánh mèo lên mình thôi.
"Duyệt!" Giọng anh lạnh băng không chút tình cảm dư thừa nào tồn tại cả.
Lúc này, Kim Dạ cùng Từ Phong đang bước tới từ xa. Kim Dạ sa sầm mặt mà nhìn anh.
"Ta muốn gặp tiểu Thiên! Bảo nó ra đây lập tức!"
Thiên Hàn nhíu nhíu mày "Tiểu Thiên còn mệt, khi nào em ấy tỉnh sẽ kêu ngươi!"
Kim Dạ ánh mắt hơi ám trầm, yên lặng một chút cũng gật gật đầu. Gấp gáp cũng không được gì, quan trọng hơn là việc nó có muốn nói hay không thôi.
Thấy sắc mặt Kim Dạ khá khó coi, Thiên Hàn cũng lặng lẽ trầm ngâm. Anh đóng sầm cửa lại, quay vào phòng.
Minh Thiên đang nằm ngủ đầy kiều diễm trên giường. Cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh, đủ che đi cặp mông tròn tròn của mình.
Cặp chân trắng nõn đang ôm lấy chăn, khóe mắt vẫn còn đỏ hồng do đêm qua gào khóc.
Nhìn cậu, anh bất giác nhu hòa đi rất nhiều. Ngồi xuống bên cạnh Minh Thiên, lấy tay gạt đi mấy sợi tóc dính bên má của cậu. Anh khẽ xoa nắn cặp má phúng phính của vợ yêu nhà mình, thầm than vợ mình đúng thật là bảo bối mà.
Minh Thiên theo thói quen mà cạ cạ vào lòng bàn tay anh. Khiến anh không nhịn được mà cong lên khóe môi.
Và thế, Minh Thiên ngủ luôn một mạch tới trưa.
Đợi khi cậu thức dậy, là phải đối diện với vẻ mặt như sắp giết người của ca ca mình. Hoàn toàn chả hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Kim Dạ chỉ vì một câu nói của Thiên Hàn liền thật sự ngồi chờ cậu tỉnh. Ai ngờ, ngồi từ sáng sớm tới thẳng trưa luôn.
Mông của y sắp bốc lửa luôn rồi mà chả thấy đệ đệ chuyên khủng bố của y đâu. Càng lúc càng nghẹn khuất nên mới tạo ra được biểu cảm như bây giờ cho Minh Thiên xem xem.
".. Đại ca, có chuyện gì sao!" Minh Thiên mở to đôi mắt đen tròn của mình nghiên đầu hỏi.
Một biểu tính hết sức là manh, nhưng đáng tiếc là hiện giờ Kim Dạ không có tâm trạng nào để thưởng thức cả.
"Đừng giả ngây ở đây!"
Giọng Kim Dạ tràn đầy hàn ý khiến cho Minh Thiên thoáng giật mình. Thiên Hàn nheo nheo mắt lại, im lặng nghe hai người trò chuyện hoàn toàn không có ý tứ xen vào.
"Thằng nhóc kia sao lại ở đây! Không, phải nói là tại sao nó vẫn còn sống! Trong đầu đệ rốt cuộc đang suy nghĩ gì hả!"
Câu cuối gần như rống ra khỏi miệng y. Thiên Hàn cũng hơi sững sờ nhưng thoáng chốc anh cũng bình tĩnh lại.
Minh Thiên rất nhanh hiểu được Kim Dạ đang nhắc đến ai. Nụ cười của cậu cũng cứng đờ trên khóe môi.
Cậu bối rối mà dời tầm mắt, không muốn đối diện với ca ca mình. Thiên Hàn thấy tiểu bảo bối của mình không muốn nói liền kéo cậu vào lòng mình, che đi ánh mắt đầy hàn quang của Kim Dạ đang bắn tới.
Thấy cảnh này, máu Kim Dạ xém chảy ngược lại. Y tức đến khó thở, chỉ muốn xông lên bổ não tên đệ đệ này của mình ra xem trong não đệ ấy cấu tạo bằng gì thôi.
Tiên lực của Kim Dạ bỗng chốc bùng nổ hướng về phía Minh Thiên và Thiên Hàn đè ép.
Minh Thiên không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể thấy cậu rất thong thả mà dùng tiên lực che chắn cho cả hai người.
Tiện thể, bắn luôn một luồng tiên lực đập đại ca mình té xỉu tại chỗ luôn.
Cậu không dám nói chuyện với đại ca nhà mình, chỉ sợ anh ấy đào ra những chuyện không nên nói.
Nên cậu nhẹ nhàng đứng dậy, một tay nắm lấy tay của Thiên Hàn, mười ngón tay giao nhau. Một tay còn lại xách cổ áo của Kim Dạ lôi y đi hệt như miếng vẻ rách.
Thiên Hàn cũng không nói gì mà đi theo cậu. Nếu cậu muốn nói cậu sẽ tự nói cho anh, tuy có hơi bức bối trong lòng nhưng anh vẫn có thể chờ đợi.
Minh Thiên nắm tay Thiên Hàn như thường lệ mà đi ra khỏi căn cứ. Nếu thật bình thường thì không ai nói, như khác thường ở chỗ là cậu đang lôi cổ một nam nhân xa lạ đi theo.
Những người trong căn cứ vẫn chưa biết đến Kim Dạ thì đang cầu phúc cho số phận của y nhiều. Bị đích thân Minh Thiên ra tay thì số phận của nam nhân xa lạ kia thật đáng thương.
Đi qua biết bao ánh mắt đồng tình cùng vui sướng khi người gặp họa kia. Minh Thiên rất bềnh tễnh mà đi ra xa xa khỏi căn cứ.
Cậu cũng rất bình tĩnh mà giao cổ áo của Kim Dạ đang nằm bất động trên mặt đất cho Thiên Hàn nắm giữ.
Khuôn mặt Minh Thiên đầy thiến chân vô tà mà bắt đầu động tay động chân. Cậu đeo lên tay phải của Kim Dạ một chiếc vòng màu lam.
Rồi quay lưng đi ra xa xa một chút, cậu đào cả một cái hố siêu lớn. Cậu quay lại, ném Kim Dạ vào giữa cái hố lớn đó.
Thiên Hàn nhìn hết tất cả, khóe miệng hơi giật giật. Âm thầm suy nghĩ, cũng may từ trước giờ chưa có chỗ nào đắc tội cậu.
Chưa xong, Minh Thiên nhìn đại ca nhà mình đang nằm vắt vẻo dưới hố. Cậu bỗng nhếch miệng lên cười, nụ cười khiến người nhìn rợn tóc gáy. Thiên Hàn cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Cậu nhẹ nhàng giơ tay lên, triệu hồi đám gián-kun ngày ấy = =". Cùng với một số bạn mới như đám sâu lông thuần túy đen xì bò lúc nhúc trên người Kim Dạ.
Thêm một đám trùng làm bạn cùng đám kiến lửa xuống dưới hố. Cả bốn thế lực thấy nhau liền bắt đầu chia phe chia cánh ra.
Mỗi một đám ở một góc tối, ở bốn gốc nhìn chằm chằm lẫn nhau như chuẩn bị chiến tranh giữa các giống loài vậy.
Minh Thiên còn may luôn cả một cái lưới bằng tiên lực phía miệng hố nhằm cản trở ai đó bò được ra ngoài.
Cậu truyền cho bốn loài đó biết, tín hiệu để chúng đánh nhau là khi người đang nằm chính giữa tỉnh lại.
Rồi phủi mông bỏ đi, Thiên Hàn nhìn cái đám trong hố xong hoàn toàn không dám hó hé gì. Mồ hôi trên trán anh như không cần tiền mà tuôn rơi.
Cậu cầm tay anh vui vẻ nhảy nhót mà trở về. Thiên Hàn thấy vậy cũng không nói gì, trong lòng tràn đầy đồng tình với người đang nằm trong hố kia.
Nếu là anh anh thà tự sát còn hơn. Vẫn là không nên chọc giận vợ mình mà, nếu để đám cấp dưới của anh thấy cảnh này, chắc phải dùng rất nhiều cáng để khiên trở về mất.
Và Kim Dạ vẫn đang bất tỉnh nằm trong hố. Không hề hay biết tiên lực của mình đã bị em trai yêu dấu của mình khóa lại. Còn được vinh hạnh trở thành dấu hiệu phát động đấu tranh của bốn loài nữa.
* * *
Gián-kun: Mọi người nghe đây chỉ một ít lâu nữa chúng ta phải chiến đấu. Đánh hết mình cho ta.
Sâu lông-chan: Tích trữ độc, bắn bọn kia tè ra quần hết.
Trùng-san: Dùng ưu điểm của tộc chúng ta ra. Quấn chết bọn kia, ai có độc bắn độc.
Kiến lửa huynh: Cắn chết, tha về làm đồ ăn dự trữ. Tha luôn tên lớn nhất chính giữa kia luôn ăn cho sướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT