Thiên Hàn vừa bước ra, cả đám vật vã ngồi dậy bao quanh lấy anh.
"Boss, không sao chứ!"
"Lão đại, hù chết bảo bảo rồi!"
"Hôm qua, ngày quẩy hảo lớn a!"
"Boss, có sao không!"
"..."
"..."
Cả đám xúm lại lu bu như đám ruồi nhặng quay quanh Thiên Hàn. Làm đầu anh lại bắt đầu đau nhức.
Hôm qua động tĩnh của anh rất đại, cho dù biết là không sao nhưng cả đám Trí Thăng lại rất lo lắng. Nên tất cả đều ở ngoài cửa lều của anh mà chờ cho tới hôm sau.
Nằm la liệt trên đất cứ như bị cướp bóc quét qua vậy. Giờ lại loi nhoi hệt đám dòi.
Thiên Hàn bỗng hoài nghi nhân sinh, tại sao đám này đều lớn lên bên cạnh mà nhân cách sao lại vặn vẹo như vậy.
Cách nuôi dạy của anh có vấn đề hay bản thân đám này có bệnh sẵn vậy! Bệnh nặng thế mà giấu thật lâu! =A=
Nhóc Tinh Vũ cũng bu lấy anh, sao khi bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện được. Hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của anh.
Tâm hồn nhỏ bé bị đả kích sâu sắc, cùng thời gian tu luyện mà nhóc cư nhiên bị ca ca mặt lạnh bỏ xa đến vậy. Sư phụ! Oa oa oa! Tâm hồn bảo bảo tổn thương!
Ôm trái tim bé nhỏ của mình, Tinh Vũ chui vào lều đến chỗ Minh Thiên tìm an ủi. Kết quả là thấy sư phụ thân ái nhà mình ngủ say như heo chết.
Lắc thế nào cũng không nhúc nhích, ngay cả mí mắt động cũng chả động. Nếu không phải ngực của cậu vẫn phập phồng do hô hấp thì có lẽ nhóc tưởng cậu chết thẳng cẳng từ lúc nào rồi.
Kêu thế nào cũng không tỉnh, nhóc quyết định chui vào lòng sư phụ nhà mình ngủ luôn. Tâm hồn tổn thương của nhóc cần thời gian bồi đắp lại mà. Hu hu hu!
Đến lúc Thiên Hàn bước vào thì thấy cái cảnh từ một con heo chết trực tiếp thành hai con heo chết. Anh trầm mặc một lúc quyết định bồi cả hai cùng ngủ luôn.
Thân hình bé nhỏ của Tinh Vũ đều nhét hết vào lòng của Minh Thiên, hai tay nhóc ôm lưng cậu ngủ rất hương.
Anh ôm lấy cả hai vào lòng ngực rộng lớn của mình, đắp kĩ chăn cho hai người trong lòng mình rồi cũng nhắm mắt lại ngủ say.
Một buổi chiều lại cứ thế trôi qua trong yên ả. Nếu cứ tính trong lều thì nó là vậy. Còn mấy người bên ngoài thì đang vật lộn với mấy con tang thi đang lởn vởn nới đó.
Lạc Minh chỉ nằm trên cây, miệng ngậm một cọng cỏ lắc tới lắc lui mà nhìn xuống đám người Trí Thăng nhảy tưng tưng khắp nơi với tang thi.
Hoàn toàn không cảm nhận được có một cặp mắt vô hồn trắng nhợt từ trong bóng tối đang nhìn bọn họ.
* * *
Đến tối, Thiên Hàn và nhóc Tinh Vũ đều bị đói tỉnh lại. Còn Minh Thiên vẫn ngủ đến hôn thiên địa ám vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Bất đắc dĩ Thiên Hàn chỉ đành gọi cậu dậy, vừa thức dậy, đầu tóc dài của Minh Thiên đều rối bời ánh mắt nhập nhèm hoàn toàn ngủ chưa đã.
Nhóc Tinh Vũ ngủ rất phê, sau khi tỉnh lại thì tràn đầy tinh thần mà quay quanh cậu líu ríu.
Thiên Hàn một tay ôm eo cậu một tay dắt nhóc ra ngoài dùng cơm. Cơm hôm nay là thịt kho tàu với canh măng cá a, một bữa cơm đầy giản dị, bình thường mà lại cực quý giá nơi mạt thế.
Hiện tại mới vừa tỉnh ngủ, thấy phần cơm của mình. Minh Thiên hoàn toàn chẳng có khẩu vị gì cả. Cậu không thích ăn cơm a thân.
Nhìn rồi nhìn, Minh Thiên quyết đẩy cơm của mình cho Thiên Hàn ăn dùm. Thấy cậu đẩy cơm qua cho mình, cặp mày Thiên Hàn lại tương thân tương ái với nhau.
Ánh mắt không hài lòng của anh liền đảo qua Minh Thiên, khiến cậu không khỏi chột dạ liền lên tiếng giải thích.
"Người ta ích cốc lâu rồi! Không cần ăn mấy thứ này nữa!"
Mọi người "!"
Thiên Hàn vẫn nhíu mày nhìn cậu không nói gì, không ai đoán được suy nghĩ của anh.
Còn đám cấp dưới đang ăn cơm kia, liền bị lời nói của cậu làm sốc đến xém nghẹn. Tất cả trợn to hai mắt mà phóng tầm nhìn nóng bỏng về phía cậu.
Tinh Vũ vừa ăn vừa dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Minh Thiên, khiến lòng hư vinh của cậu lập tức thỏa mãn.
Lạc Minh vẫn nở nụ cười tà mị, ánh mắt như nhìn đám đần mà nhìn mọi người còn đang kinh ngạc ngậm một đống cơm trong họng.
Lạc Vũ nhìn nhìn chiếc vòng quái dị trên cổ mình mà lâm vào nghĩ sâu xa. Trí Thăng cùng Lâm Thời đều là kẻ mê thần thoại nên tầm mắt nhìn Minh Thiên càng thêm nóng bỏng.
Hiện giờ trong đầu họ chỉ toàn là: Ngọa tào! Tu chân hảo tiện lợi a! Thích thì ăn không thích thì thôi! Bọn ta cũng muốn! Thật hâm mộ ghen tị hận mà!
Thấy một đám thanh niên bắt đầu ảo tưởng về một ngày mai xa vời. Cha mẹ của Hoắc Vũ và Tĩnh Lâm chỉ có thể cười trừ.
Bọn họ vốn đã gần đất xa trời, không tha thiết gì nữa nên chỉ cần đám hài tử vui vẻ an toàn đối với họ đã là thiên đại ân rồi.
Một thời gian tiếp xúc, chăm sóc cho đám nhỏ. Họ đã xem tất cả như hài tử của mình mà chăm lo, đã bắt đầu vì tương lai của họ mà lo lắng.
Bởi vì mọi người đã chuẩn bị rất nhiều trước mạt thế nên tới giờ vẫn cơm nước vô ưu. Nhưng miệng ăn núi lở, tuy trên đường vẫn luôn thu thập chu toàn.
Nhưng tâm bọn họ vẫn rất lo lắng, giờ biết người tu chân có thể không cần cơm nước nỗi lo của bọn họ như vơi đi biết bao nhiêu lần. Cũng như được an ủi tâm linh già của họ.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của mấy người kia, Minh Thiên dời tầm mắt của mình lên đám não teo Trí Thăng kia.
Hơn 1 tháng quan sát, cậu có thể chắc chắn được tính cách của bọn họ ra sao. Tuy cậu vẫn muốn bọn họ lập lời thề như Lạc Minh cho an toàn.
Nhưng dẫu sao vẫn là người mà Thiên Hàn tin tưởng nên cậu cũng muốn tin tưởng họ 1 lần thử xem. Nếu thật sự không dùng được liền đánh họ hồn phi phách tán là được rồi.
Dù sao cậu cũng không phải để trưng cho có, lôi kẹo cùng bánh kem trong nhẫn của cậu ra bắt đầu ăn. Đợi mọi người dùng xong bữa tối, tập hợp đầy đủ lại trong lều của Thiên Hàn.
Thấy mọi người đều đông đủ chỉ trừ mấy người lớn tuổi cần nghỉ ngơi sớm và Tinh Vũ đã bé ngoan ngủ đúng giờ ra.
"Ừm! Các ngươi nên bắt đầu tu luyện đi thôi"
Mọi người "!"
Thiên Hàn ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, khóe môi anh khẽ cong lên nhưng chưa ai chú ý tới. Yêu ai yêu cả đôi đường, em ấy bắt đầu chăm sóc cho đám cấp dưới tương lai của em ấy rồi!
(Mị: Tự kỉ là bệnh, cần phải trị)
Tất cả đều bị câu nói ỡm ờ của Minh Thiên làm cho hưng phấn đến ngây người. Ngay cả bình tĩnh nhất như Lạc Vũ cũng không nhịn được hưng phấn đến đỏ mắt.
Bọn họ vốn đã có tâm lý khi tiếp xúc với tu chân rồi. Nhưng khi thật sự tiếp nhận vẫn là mừng như điên dại cảm xúc. Thấy Minh Thiên bắt đầu nói tiếp, tất cả đều cực kì cố gắng bình tĩnh để nghe thật kỹ.
"Lúc trước chưa cho mấy người bắt đầu tu luyện bởi vì linh khí nơi này vốn rất mỏng manh!"
"Nhưng do mạt thế bùng nổ, không biết tại sao linh khí lại bắt đầu tăng mạnh lên!"
"Cho nên vì linh khí đầy đủ nên bon này có thể tu luyện giống như nhóc Tinh Vũ cùng lão đại rồi sao?" Lâm Thời không nhịn được mà hấp tấp chen vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT