Dỗ cậu ngủ xong, anh bắt đầu làm theo công pháp. Cảm nhận linh khí của đất trời, dẫn khí nhập thể.
Khi Thiên Hàn nhắm mắt hồi lâu, ttong bóng tối thăm thẳm từ từ sáng lên những điểm nhỏ nhiều màu lơ lửng trong không khí.
Chúng có ở khắp mọi nơi, có những nơi dày đặc lại có những nơi thưa thớt, xanh, đỏ, vàng, lam, nâu bay tán loạn.
Thiên Hàn liền dựa theo công pháp hút những màu linh khí đó vào cơ thể mình. Dùng ý chí đem chúng di chuyển khắp các kinh mạch toàn thân.
Rồi hội tụ ở đan điền từng chút, từng chút một. Khi đan điền đã nhét đầy linh khí, anh cũng mở mắt ra.
Phát hiện trời cũng đã sáng hoàn toàn, một đêm không ngủ nhưng Thiên Hàn hoàn toàn không mệt mỏi trái lại còn cảm thấy thực tinh thần.
Trong không khí lại thoáng ra một mùi tanh hôi làm Thiên Hàn nhíu mày lại. Khi nhìn lại mới phát hiện, cả người anh đen thui như vừa lăn trong vũng bùn ra và cái mùi hôi đó là phát ra từ người anh.
Ghét bỏ nhìn bản thân mình, Thiên Hàn liền bước vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ. Minh Thiên bị tiếng nước trong phòng tắm làm tỉnh giấc.
Cậu dụi dụi mắt, ngáp một cái hơi nước tích đầy mắt cậu. Một bộ dạng mơ mơ màng màng chưa thực sự tỉnh.
Đợi đến lúc Thiên Hàn bước ra mới bắt đầu hết mê man. Minh Thiên cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhìn kĩ mới biết Thiên Hàn đã thành công dẫn khí nhập thể còn trực tiếp tăng lên luyện khí kỳ tầng 2 rồi.
Tu sĩ khác nếu biết sẽ cực kì ngạc nhiên, nhưng đây là quái thai Lãnh Minh Thiên a. Tốc độ này trong mắt người khác là yêu nghiệt trong mắt cậu lại chẳng làm sao.
Ờ, cậu tu luyện còn nhanh hơn y nhiều mà. Bất ngờ thế méo nào được, trong lúc Minh Thiên suy nghĩ vẩn vơ thì Thiên Hàn đã tới bên cạnh và ôm trọn cậu vào lòng mình.
Mắt anh trần đầy sủng nịch mà nhìn cậu lại ngốc nghếch mà cười cười với anh. Manh hết chỗ nói!
Dẫn cậu đi rửa mặt tốt, hai người đi xuống lầu. Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng phong phú. Minh Thiên và Thiên Hàn ngồi vào chỗ của mình.
Minh Thiên ôm chén cơm của mình, cạp cạp cạp ta cạp! Còn Thiên Hàn thì cứ ăn một đũa lại gắp cho cậu một đũa.
Hai má cậu vì nhồi nhét thức ăn mà phồng lên, ai nhìn thì manh chết kẻ đó không đền mạng. Một bầu không khí đầy phấn hồng bay bay khắp nơi. Chói mù mắt đám cẩu độc thân kia.
Tinh Vũ như sói đói mà nhào vào nhai ngấu nghiến nên không chú ý đến ánh mắt trợn trắng xung quanh mình. Mọi người đều ăn cơm cùng cẩu lương miễn phí.
Thiệt nghẹn khuất mà! Tập thể nghẹn luôn! Đây là suy nghĩ của đám cấp dưới của Thiên Hàn. Đang dòm ngó liền bị một ánh mắt của anh dọa cho xém vãi đái ra quần. Liền vội vàng cuối đầu ăn cơm.
Cha mẹ Hoắc Vũ và Tĩnh Lâm đều cảm thán, tuổi trẻ thật tốt. Yêu đương thật mặn nồng a! Nữ nhân cũng tốt, nam nhân cũng hảo! Hạnh phúc là được!
Một bữa sáng như thế cứ nhẹ nhàng trôi qua. Mọi người lại bắt đầu thu dọn tiếp tục lên đường.
Chỉ trong một buổi tối, vậy mà lại có 5-6 con tang thi đã đánh hơi được mùi của bọn họ. Đang dùng thân thể tàn tạ đầy máu thịt rơi rớt của mình để đâm vào cửa.
Thiên Hàn dẫn theo ba người Tiệp Dao ra xử lí chúng. Anh cũng muốn thử linh lực của mình như thế nào.
Cơ thể anh như càng linh hoạt hơn trước đây rất nhiều, dễ dàng hạ vài con cùng lúc khiến cho đám Tiệp Dao hóa thạch đứng đực ra bên cạnh anh mà ngu ngốc nhìn.
Ni mã~! Boss, anh còn là con người sao! Trâu như thế để đám đàn em tụi tui sống thế nào hả!
Ngọa tào! Boss càng ngày càng hung tàn. Làm sao phá, onl trả lời gấp!
Ánh mắt Thiên Hàn lóe lên tinh quang như có điều suy nghĩ nhìn về lòng bàn tay mình. Anh siết chặt nấm đấm lại, sức mạnh, ta cần nó!
Thiên Hàn càng ngày càng kiên định ý nghĩ theo đuổi sức mạnh. Tầm mắt anh dời về phía Minh Thiên đang nói gì đó với Tinh Vũ càng phát ra ánh sáng chói mắt.
EM! CŨNG LÀ CỦA TA! CHỈ CỦA RIÊNG MỘT MÌNH TA MÀ THÔI!
Một trận ác hàn bao vây lấy Minh Thiên, khiến da gà toàn thân cậu đều thi nhau mọc lên. Cậu ngó dáo dác xung quanh mình, chẳng lẽ mình lầm.
Tinh Vũ được cậu chỉ rất kỹ, đang hưng phấn muốn thử dẫn khí nhập thể ngay. Hận không thể lập tức cảm nhận linh khí xung quanh mình.
Nhưng nhóc biết, bây giờ chưa phải lúc. Khi nào lên xe nhóc sẽ thử, nhóc muốn trở nên thật mạnh mẽ. Như thế nhóc có thể bảo vệ người mình thương yêu rồi, bảo vệ sư phụ nhóc cùng bá bá, bá mẫu thương yêu nhóc kia.
Mang theo quyết tâm, đầy phấn chấn mà leo lên xe. Minh Thiên dùng cấm chế bao phủ nhóc, đề phòng nhóc bị kinh động.
Mọi người cứ tiếp tục đi đến thành phố b, ngang qua các tiệm tạp hóa hoặc các siêu thị đều bị mọi người càn quét gần hết. Chỉ chừa lại các thức ăn có thể để lâu dài cho người tới sau mà thôi. Họ sẽ không triệt đường sống của người khác.
Cứ thế mọi người vừa đi vừa đánh tang thi. Kinh nghiệm lẫn vũ lực đều tăng lên không ít.
Nhất là Thiên Hàn và Tinh Vũ, tu vi và thực chiến của Thiên Hàn tăng như không phanh, không thu thuế. Tu vi luyện khí kỳ tầng hai trong vòng nửa tháng cứ bay~~a, bay~~~lên tầng mười luôn. Mẹ nó, quả là cầm thú mà!
Tinh Vũ cũng lên đến tầng bốn, bị bỏ xa vời vợi. Tinh Vũ là biến dị lôi linh căn, nên thực lực của nhóc cứ tăng đều đều lên mà không lo gì hết.
Chỉ mỗi kinh nghiệm thực chiến là không có mà thôi. Minh Thiên muốn nhóc ổn định tu vi trước rồi mới tới thực chiến.
Lâu lâu, cậu lại bị Minh Thiên lôi đi giải phẩu mấy con tang thi. Phải, là giải phẩu đó, G-I-Ả-I--P-H-Ẩ-U đó.
Đến tận lúc bấy giờ, mọi người mới biết được mức độ hung tàn của Minh Thiên là như thế nào.
Cậu không để lộ ra thì thôi, đã để lộ liền khiến một đám sợ đến mông căng chặt, đêm đêm mơ thấy ác mộng.
Bởi vì, bọn họ từng thấy cậu dắt Tinh Vũ bắt lấy một con tang thi bị què một giò. Dùng bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đó chọc xuyên đầu con tang thi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng2.
Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua3.
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp4.
Em Không Biết=====================================
Tách đầu nó ra làm hai bên, sau lại thò tay vào nhào nát não nó. Một diễn cảnh thực "đẹp" mắt, một đám nam nhân ôm cây nôn liên tục.
Mà cậu vẫn ngồi đó mổ xẻ con tang thi như đang nhào miếng đậu hủ vậy. Thiên Hàn cũng không nhịn được xanh mặt nhưng vẫn đứng đó trông nom cậu.
Tinh Vũ nhìn hành động của cậu, mặt mày nhóc trắng bệch, nước mắt sắp tuôn ra luôn. Nhóc liền liều chết mà chui vào lòng Thiên Hàn tị nạn.
Chỉ có mỗi Minh Thiên còn ngồi chồm hổm ở đó mà xé lồng ngực con tang thi ra. Máu tanh của nó văng lên mặt cậu càng tăng hiệu ứng dọa người.
Sau khi moi tim, kéo ruột, lột da con tang thi xong. Cậu mới thỏa mãn rời bỏ con tang thi tàn phế xui xẻo kia.
Chạy lại chỗ Thiên Hàn bôi hết máu trên mặt cậu lên áo của anh. Tiếp đó lại thêm vài lần như vậy nữa, mọi người đều miễn dịch rồi. Bây giờ ngay cả quỷ họ cũng đếu sợ luôn.
Cả đám người hung thần ác sát, hung tàn không lý do. Ngay cả Tinh Vũ cũng thay đổi rất lớn, nhóc đã không còn run rẩy khi gặp tang thi nữa. Mà còn giúp sư phụ mình mổ xẻ tang thi nữa.
Cả đám cứ như thế mà bị Minh Thiên tẩy não trở thành một đám hung thần tàn bạo.