*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới ánh mắt đầy lửa giận của Vũ Liên, Thiên Minh ôm đồ đệ của mình bước lên xe, Thiên Hàn còn đỡ vẫn còn khuôn mặt lạnh băng chống đỡ còn Trí Thăng đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngu người rồi.
Bởi vì, Minh Thiên hoàn toàn không tránh ánh mắt họ mà dùng pháp thuật tẩy rửa cho Tinh Vũ, xong liền lôi từ không trung ra một bộ đồ cho Tinh Vũ thay đổi với bộ quần áo đầy vết máu khô của mình.
Bộ quần áo cổ trang nhưng lại không rườm rà, màu vàng nhạt đan xen với thắt lưng đen phối hợp làm nổi lên thân hình nhỏ nhắn linh hoạt của nhóc.
Được Minh Thiên tự tay thay quần áo cho khiến nhóc không khỏi ngượng ngùng. Nhóc vốn đã được 9 tuổi mẹ lại mất sớm nên không còn ai lo cho nhóc từng li từng tí như vậy nữa. Nên gặp được Minh Thiên như vậy, nội tâm nhóc không khỏi bồi hồi.
Thiên Hàn thì mặt như bao công ngồi bên cạnh, Tinh Vũ không biết, Minh Thiên không biết nhưng Trí Thăng phía trước liền biết. Áp suất không khí thấp quá mà, lúc nãy Minh Thiên bị lạnh nên anh không để cậu tiếp xúc với áp suất của mình, toàn phóng thẳng tới Trí Thăng thôi.
Trí Thăng như ngồi trên đống băng, cúc thắt chặt, ác hàn vây quanh hắn. Thiên a! Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệt gì a? Tại sao hắn nằm cũng trúng đạn vậy hả trời? QAQ.
Minh Thiên một mặt đầy nghiêm túc nhìn Tinh Vũ "Ta sẽ bắt đầu dạy kiếm pháp và cách tu luyện cơ bản trước!" Sau đó cậu quay phắt qua nhìn nhìn anh, nghiên đầu suy nghĩ một hồi "Anh cũng phải học a!" Cậu mở đôi mắt to tròn của mình nhìn thẳng vào anh.
Một cái nhìn này của cậu khiến tim anh loạn nhịp mất rồi, ghen tuông gì gì đó đều bị anh ném ra sau đầu. Trong mắt anh hiện tại chỉ còn mỗi bảo bối của mình mà thôi. Cậu muốn dạy anh tu luyện thì tu luyện vậy.
Nge nói người tu đạo tuổi thọ hoàn toàn hơn hẳn người bình thường. Anh không muốn đến lúc mình chết bỏ lại cậu một mình cô cô linh linh trên thế giới này. Vốn không muốn ép cậu nhưng cậu đã chủ động muốn dạy anh thì anh nhận vậy. Đỡ mất một khoảng thời gian và công sức tìm kiếm biện pháp tu tiên.
Nội tâm anh sóng biển cuồn cuộn, mặt ngoài vẫn lạnh như băng. Kỹ thuật mặt than quả là max cấp rồi.
Trí Thăng lúc này hoàn toàn té vào sương mù, khí chướng mù mịt khiến não hắn không đủ sức vận động a. Tu luyện? Tu luyện cái đếch gì? Không thể giao tiếp bằng tiếng người được sao? Hắn chỉ là người thường thôi có được không? Tư duy của mấy tên biến thái hắn theo không kịp a!
Hoàn toàn bỏ qua tên cấp dưới đang thổ tào mình. Thiên Hàn ôm cậu vào lòng quăng luôn cái cục nho nhỏ kia qua một bên. Tinh Vũ vẫn đang hứng thú với bộ đồ mới của mình hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ghét bỏ của anh.
Minh Thiên cứ mơ mơ màng màng mà bị ôm vào lòng sức kháng cự của cậu đối với anh bây giờ là zero rồi. Thi thoảng lại nghe tiếng tang thi va đập với xe, vui tai dễ sợ.
Chạy tới ngã tư, hoàn toàn kẹt xe luôn. Anh và mọi người đều bước xuống xe giết tang thì. Cậu cũng theo đuôi anh, Tinh Vũ cũng theo đuôi cậu. Nhìn từ xa Thiên Hàn hệt như con gà mái dẫn theo bầy con vậy.
(Thiên Hàn "..."
Rút súng ra chỉa thẳng vào tác giả, mặt như tác giả thiếu hắn mấy trăm vạn vậy! Huhu)
Vì đám tang thi hành động chậm chạp nên những người từng là binh đặc chủng như các anh đây giải quyết quả thực rất nhẹ nhàng. Chỉ là máu văng hết lên người, bao thối mà thôi.
Từ dùng dị năng chuyển qua dùng súng, từ dùng súng sang dùng dao. Mọi người cực kì linh hoạt đánh nát đầu tang thi, óc trắng bay tứ tung như một làn mưa tuyết. (Mị: Ai mắc ói điểm danh, tưởng tượng xong run hết người)
Cha mẹ của Hoắc Vũ, Tĩnh Lâm cũng muốn tiếp con trai mình, giúp nó tiết kiệm một phần sức lực nên cũng tham gia bắn giết tang thi. Chỉ có Vũ Liên uất ức cắn móng tay đẹp của mình.
Tại sao ả phải động tay động chân với mấy thứ quái vật ghê tởm này. Không chỉ dơ tay còn dơ đồ của ả, giày cao gót cũng không được đi chỉ vì sợ tiếng động thu hút tang thi. Tại sao ả phải sống khốn khổ như vậy cơ chứ. Chỉ cần ả bò lên được giường của Hàn ca, thì các ngươi chờ xem. Ta cho các ngươi đẹp mặt!
Ả cứ lết lết lại gần chỗ của Thiên Hàn đang chém lũ tang thi. Thân hình anh linh hoạt né đi móng vuốt của chúng, mặc kệ chúng thét gào tức giận. Anh bổ một nhát khiến đầu nó chẻ làm hai, hệt như bổ dừa. Máu và óc cũng dính lên áo và mặt anh, trông như tula giáng thế, đầy sát khí, thị huyết. (Mị: Cái dừa màu trắng luôn đó man! Hãy vừa ăn vừa tưởng tượng cho ngon miệng hén)
Cảnh này không khỏi làm Vũ Liên si mê nhưng khi nhìn qua phía sau anh, Minh Thiên đang nắm tay Tinh Vũ và chụp một con tang thi đang giãy dụa cho nhóc xem thì hận ý liên tục trào ra lấp đầy hai mắt ả.
Ả không nhanh không chậm tiến lại gần hai người, thừa diệp Minh Thiên đang tách não con tang thi ra thành từng miếng nhỏ. Ả nén cơn buồn nôn nhìn hành động đầy "ngây thơ" của cậu, rồi nhanh chóng đẩy mạnh cậu vào giữa đám tang thi.
Tinh Vũ bị biến cố này làm sợ ngây người, thấy Minh Thiên bị đẩy vào giữa đám ăn thịt người kia nhóc xém bật khóc mà lao vào ôm cậu. Nhóc sẽ bảo vệ cậu bằng cả tính mạng của mình.
Bên này, Vũ Lạc luôn luôn chú ý hành động của Vũ Liên liền tức đến muốn thổ huyết "TIỆN NHÂN!"
"TIỂU THIẾU GIA!"
"Tiểu thiếu gia!"
"Tiểu thiếu gia!"
"..."
Những người xung quanh chứng kiến toàn bộ cảnh này đều bị dọa sợ đến ngừng hô hấp. Nhanh chóng phản ứng chi viện đến bên chỗ thiếu gia cùng tiểu thiếu gia. Tuy chỉ mới tiếp xúc nửa tháng nhưng họ hiểu rất rõ tình cảm mà thiếu gia đã đặt cho tiểu thiếu gia.
Thiên Hàn chứng kiến hết toàn bộ, ánh mắt anh trừng to như muốn nứt ra, tràn đầy tơ máu cùng với huyết và óc dính trên mặt trong cực kì dọa người. Anh cùng Đông Khởi đang gần đó ngay lập tức lao về phía hai người nhưng lại không kịp.
Vũ Liên bị giật mình vì tiếng mắng mỏ của Vũ Lạc nhưng ả không hối hận. Mà tràn đầy vui vẻ nhìn cậu và Tinh Vũ bị vây trong đám tang thi. Ả nhếch môi nở nụ cười châm biếm, muốn giành Hàn ca với ả, chỉ bằng thứ như cậu sao? Nhưng khi ả nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Hàn thì ả chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như bị tử thần nhìn thẳng vào. Trong thoáng chốc ả hối hận rồi.
Khi Thiên Hàn cảm thấy như tim đã hóa thành tro vì nhức nhối. Nhìn Minh Thiên của anh vì ngây thơ không biết đề phòng mà bị đẩy vào đám tang thi dơ bẩn kia.
Nhìn cảnh tượng cậu bị té ngã cạnh một con tang thi xấu xí, thối rửa đến đáng sợ kia tim anh cứ như ngừng đập vì sợ hãi. Cho dù anh từng bao lần ngang qua cửa sinh tử cũng chưa từng sợ hãi thế này. Nhưng rồi cảnh tiếp theo lại khiến cho anh xém nhồi máu cơ tim luôn.
* * *
Quần áo của Tinh Vũ giống vầy đây