Giang Tuấn đứng thẳng người, quét đôi mắt âm u nhìn quanh một lượt, nhân viên ở gần, kể cả quản lý cũng sợ sệt tản đi. Anh hài lòng, lại tiếp tục ôm lấy Kiều Lệ, rót vào tai cô từng lời ám muội.

- Ở đây nhiều người, nhanh về nơi chỉ có riêng hai chúng ta để làm việc nào, bệnh của anh nặng lắm, chỉ có em mới chữa được thôi.

Nói rồi, còn không cho Kiều Lệ có cơ hội từ chối đã bế cô thẳng ra xe. Lúc về đến nhà Tiểu Vĩ cứ đòi mẹ bế, Giang Tuấn phải ngồi diễn giải với con trai là ba mẹ có việc quan trọng cần giải quyết, trẻ con không được tham gia. Cậu bé không tin nhưng ba cậu cực kỳ kiên nhẫn nói đến khi nào cậu bỏ cuộc mới thôi, Hạ Vĩ chán ghét liếc ba một cái rồi đi tìm ông nội, dáng vẻ ông cụ non này không biết là giống ai nữa.

Lừa được con trai Giang Tuấn liền bế Kiều Lệ lên lầu làm chuyện quan trọng, anh gấp đến mức không kịp đóng cửa phòng, vội vàng bế vợ vào phòng tắm.

Bộ váy công sở nhanh chóng được tuột xuống, Kiều Lệ trở nên hoang sơ nhất trước mặt Giang Tuấn, anh cởi hết đồ, ôm cô vào bồn tắm, nhẹ nhàng kéo mông cô lên cao đặt vào vật to tướng giữa hai chân, ấn nhẹ xuống một cái, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng hai người cùng lúc thoát ra, anh vùi mặt vào trong ngực cô vừa mút vừa nắn, vô cùng mãn nguyện.

Kiều Lệ ở trên không ngừng di chuyển lên xuống làm chủ phút giây hoan ái, Giang Tuấn vừa ngửa cổ vừa cảm thán, cô càng ngày càng biết cách khiến anh phát điên, thế nhưng nhịp điệu của cô khá nhẹ nhàng lại mau bỏ cuộc nên vẫn là anh thay ca tiếp sức.

Giang Tuấn nhấc Kiều Lệ ngồi lên bệ cửa sổ ngang bồn tắm, kéo rộng hai chân cô ra tiếp tục đưa vào, anh di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, tấm lưng trần của cô dán sát vào cửa kính lan hơi nước ra xung quanh, cả căn phòng chìm trong những cảnh ái ân ngọt ngào. Đến hồi cao trào, Giang Tuấn bế thốc Kiều Lệ đu lên người mình, dụ dỗ cô nói lời hư hỏng.

- Kiều Lệ ngoan, em muốn nhanh hơn hay chậm lại?

Kiều Lệ vùi mặt vào vai anh sống chết không chịu trả lời. Giang Tuấn không bỏ cuộc, lại tiếp tục mớm lời để cô say theo.

- Ngoan nào, trả lời anh nghe…

- Giang Tuấn… anh là đồ lưu manh.

Cô siết lấy cổ anh, không khuất phục trước thế lực đen tối, chặn lời phóng đãng của anh bằng môi mình, triền miên dây dưa lưỡi quấn lấy lưỡi. Giang Tuấn bị cô chọc cười nhưng vẫn nhiệt tình hưởng ứng cảm xúc ngại ngùng đáng yêu kia, cô bây giờ và cô năm mười tám tuổi đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng cô ở trạng thái nào cũng làm anh si mê đến không thở nổi.

Từng cú thúc mạnh mẽ đưa hai con người lạc tận chốn bồng lai, tinh túy tích tụ trong người thoải mái phóng thích vào bên trong Kiều Lệ, cô ngửa cổ ra sau thở hổn hển dù người dùng nhiều sức hơn không phải là mình. Giang Tuấn ôm cô vào bồn tắm, lại tiếp tục thêm lần nữa, động tác vồ vập như đói khát tận mấy năm qua.

- Kiều Lệ… anh yêu em, yêu em chết mất…

Tiếng nước chập chờn và tiếng Giang Tuấn nỉ non bên tai không dứt, Kiều Lệ nâng mi mắt đọng hơi sương nhìn anh, nhẹ nhàng đáp lại.

- Em cũng yêu anh, rất rất yêu anh…

******

Kiều Lệ rất để ý đến quá trình lớn lên của Hạ Vĩ, cậu càng lớn ngoại hình càng giống Trương Hạ, cả giọng nói cũng không khác điểm gì, điều này càng khiến cô khẳng định rằng anh ấy thật sự đã tái sinh. Một ngày đẹp trời, cậu con trai tám tuổi tới trước mặt cô nói rằng mình muốn có em gái, Kiều Lệ đã ngây người một lúc lâu mới bấm số gọi cho Giang Tuấn để bàn bạc.

Anh nghe tin này, chưa kịp hỏi sang câu thứ hai đã vội vàng bác bỏ, Kiều Lệ sinh mổ đứa thứ nhất, thì đứa thứ hai cũng phải tương tự, câu nói ám ảnh của nữ y tá "có thể sẽ không giữ được mẹ hoặc con" cứ quanh quẩn trong đầu anh bao nhiêu năm nay, chuyện gì anh cũng có thể chiều theo ý cô nhưng riêng chuyện này thì không được.

Tối đó Giang Tuấn trở về, Kiều Lệ không nhắc lại vấn đề sinh con nữa, cô vẫn như bình thường đợi anh tắm xong thì sấy tóc cho anh rồi chui vào lòng anh nằm, nhưng đêm nay không như mọi ngày, đêm nay mợ hai nhà họ Giang vô cùng chủ động quyến rũ chồng mình.1

Giang Tuấn cứ đinh ninh cho rằng Kiều Lệ đã đặt vòng tránh thai nên sẽ không có chuyện cô gài bẫy mình, mà khả năng chịu đựng của anh trước vẻ đẹp quyến rũ mê người của cô là ở mức âm, nên anh nào có thể nghĩ nhiều hơn nữa. Cho nên anh cứ đắm say hưởng thụ sự hưng phấn của cô mà chẳng hay mình chính là một chú thỏ già bị vợ yêu tính kế hút cạn tinh túy cất giữ sâu bên trong.1

Một ngày đẹp trời tháng mười, Kiều Lệ tươi cười đưa chiếc que thử thai đã đầy hai vạch đến trước mặt Giang Tuấn suýt chút nữa anh đã lên cơn đau tim co giật, lúc trước anh gài bẫy cô để có Hạ Vĩ, bây giờ cô lại dùng chiêu thức câu dẫn không thể chối từ lợi dụng anh để có con gái, nước đi này của cô quá cao tay, anh đã không thể lường trước được.1

Ông bà Giang sau khi nghe Kiều Lệ nói mình mang thai thì phản ứng cũng không khác Giang Tuấn là mấy, có thêm trẻ con nhà cửa đông đúc thì mới vui nhưng quan trọng là lần sinh đầu tiên của cô không dễ dàng gì. Đối với sự lo lắng của mọi người Kiều Lệ chỉ cười xuề xòa khẳng định là chắc chắn sẽ không sao.

Và rồi, ngày đó đến cô thật sự đã yên ổn sinh ra một bé gái đủ tháng đủ ngày, trắng trắng tròn tròn giống y như Giang Tuấn khiến anh thích đến mê mệt. Nhưng mỗi lần nghĩ tới lời của Triệu Gia Viễn năm nào anh lại thấy lo, lỡ một ngày nào đó, có một thằng nhãi ranh đến cướp con gái của anh đi thì phải làm thế nào đây?1

Ngày cứ thế trôi đi, đã vào giỗ lần thứ 29 của Trương Hạ, cả nhà họ Giang tập trung về Vân Chu trước đêm giao thừa để cúng giỗ cho anh. Hạ Vĩ bây giờ đã mười bảy tuổi, em gái Kiều Ngọc cũng vừa lên tám, chính là cái tuổi giống Kiều Lệ và Trương Hạ năm đó. Cô nhìn hai đứa nhỏ yêu thương nhau vừa vui vừa xúc động, nước mắt không kìm được cứ thế mà rơi ra.

Cuộc đời cô đến nay chính là một vòng lặp, nhưng vòng lặp ấy đã biến đổi theo hướng tích cực đến nỗi cô chưa từng dám mơ. Cứ ngỡ hạnh phúc là thứ gì đó quá đỗi xa vời, ngờ đâu nó xuất hiện rồi chảy qua người từng giây từng phút. Nếu như vẫn còn mang trong mình hận thù găm sâu mấy lớp, thì làm gì có được ngày hôm nay.

Giang Tuấn ôm lấy Kiều Lệ đứng giữa cánh đồng lộng gió, bịt kín hai tai cô ngửa mặt lên trời, pháo hoa rực rỡ từng chùm trút xuống, ánh lên những vệt màu biến đổi trong mắt cô, bao nhiêu năm trôi đi, tiếng nổ của pháo vẫn làm cô sợ, nhưng ánh sáng lộng lẫy ấy đã chẳng còn dọa dẫm được cô nữa. Kiều Lệ quay đầu nhìn về phía Hạ Vĩ, cậu cũng đang nhìn cô bằng đôi mắt sáng trong chẳng khác Trương Hạ một điểm nào.

Năm ấy pháo hoa nở rộ chàng trai mười bảy tuổi nằm trên vũng máu rời khỏi thế gian, hôm nay chàng trai ấy đứng cạnh cô mỉm cười, nối tiếp thời son trẻ sẽ là tuổi mười tám, mười chín,... và bước tiếp chặng đường đời đã bỏ lỡ nhiều năm qua...1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play