Edit: Ânn
Beta: IW, Sà.
__________
Rồi thật bất ngờ, An Tiểu Bắc sắp phải gặp lại Trình Phóng lần thứ ba. Vậy nên mới nói có một số việc không thể tránh được, thế giới luôn luôn ở những nơi ta không biết, dùng những phương thức ta không hay mà đẩy những thứ chúng ta đang cố trốn tránh đến trước mặt ta.
An Tiểu Bắc không hề biết vì sao mình lại đâm con dao đang cầm trên tay vào người Trình Phóng, chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ được chuyện này sẽ chuyển biến như thế. An Tiểu Bắc cứ ngu ngốc như ba năm trước nhìn Trình Phóng đang chảy máu, Trương Duy Duy cũng nghiêm mặt nhìn An Tiểu Bắc. Trong ánh mắt của Trình Phóng không rõ là ngạc nhiên mừng rỡ, là kinh ngạc hay là không thể tin nổi? Nhưng Trương Duy Duy có thể khẳng định rằng trong mắt Trình Phóng hiện rõ vẻ vui mừng và yên tâm, còn có sự dịu dàng như nước.
Trong 1000 ngày qua, người đàn ông này chưa từng cười với cô như vậy. Bây giờ gặp lại một người đàn ông khác, còn bị người này đâm một nhát dao, vậy mà anh vẫn như trước, nở một nụ cười với cậu, một nụ cười mà lâu nay Trương Duy Duy có muốn cũng không nhận được. Ai nói thế giới này rất công bằng? Luôn có một số việc, một vài thứ mà bạn có ao ước đến thế nào cũng mãi mãi không nhận được, còn những người khác, tuy có mà lại vứt đi như rác.
“Tiểu Bắc, em có khỏe không?” Trình Phóng che đi miệng vết thương của mình, dịu dàng hỏi An Tiểu Bắc.
Sau khi hết khiếp sợ, An Tiểu Bắc nhìn người mình từng yêu, vào lúc này, cậu không biết làm gì ngoài rơi nước mắt.
Trương Duy Duy lại cười rộ lên: “An Tiểu Bắc, cậu giết anh ta rồi! Ha ha! Trình Phóng, anh có nghĩ rằng sẽ có ngày An Tiểu Bắc đâm anh một nhát như vậy không?”
Trương Duy Duy khóc, nhưng trong lời nói vẫn cất lên tiếng cười: “An Tiểu Bắc, cậu giết anh ta rồi, ha ha.”
Lời nói của Trương Duy Duy đã khiến An Tiểu Bắc tức giận, cậu điên cuồng gào lên: “Trình Phóng, là anh phụ tôi! Anh từng nói sẽ bên nhau cả đời, cuối cùng anh chỉ lặng lẽ rời đi. Dựa vào cái gì mà mấy người được hạnh phúc? Trình Phóng, anh từng nói nếu anh phụ tôi anh sẽ chết không tử tế. Ông trời không có mắt, tôi chỉ có thể tự tay trừng phạt anh.”
“Ha ha ha, Trình Phóng, hóa ra anh không nói gì với cậu ta cả. Ha ha, tôi không ngờ anh lại là người dịu dàng đến vậy đấy.” Trương Duy Duy còn kích động hơn cả An Tiểu Bắc.
“Duy Duy, xin cô, tôi xin cô đừng nói gì hết được không?” Trình Phóng đau đớn che đi miệng vết thương, cầu xin cô.
“Ba năm trước anh cũng cầu xin tôi, tôi đã làm theo những gì đã hứa. Bây giờ, tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh.” Trương Duy Duy không đồng ý.
“An Tiểu Bắc, cậu nghĩ ba năm trước cậu đã chạy trốn bằng cách nào? Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao? Nếu như không phải do Trình Phóng thì bây giờ cậu vẫn bị trừng phạt. Cậu cho rằng cậu làm những chuyện đó, tôi sẽ dễ dàng buông tha à? Cậu cho là tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?” Trương Duy Duy đỏ mắt nhìn An Tiểu Bắc.
Ba năm trước.
Vì để phá vỡ cuộc hôn nhân giữa Trình Phóng và Trương Duy Duy, An Tiểu Bắc không chỉ trói cô mà còn làm nhục cô. Trình Phóng đến đó trước nhưng lại không báo cảnh sát, chỉ dùng 10% cổ phần của gia đình và một cuộc hôn nhân để thuyết phục Trương Duy Duy, nhưng lại không thành công.
Sau khi đưa Trương Duy Duy đến bệnh viện của gia đình, cuộc đàm phán rơi vào thế giằng co. Mãi đến một tháng sau, Trương Duy Duy mới phát hiện mình mang thai, cha Trương cho rằng đó là lý do Trình Phóng yêu cầu bọn họ nhanh chóng kết hôn. Lúc đó, Trình Phóng đã chuyển giao toàn bộ 16% cổ phần của gia đình mà anh đang nắm trong tay sang cho Trương Duy Duy. Bọn họ nhanh chóng kết hôn, Trình Phóng giữ lại được đứa con của An Tiểu Bắc, còn tương lai của An Tiểu Bắc sẽ được đánh đổi bằng tất cả tiền tài và cuộc đời của anh.
“An Tiểu Bắc, cậu đã được Trình Phóng bảo vệ thật tốt từ lâu rồi, cậu đâu biết nỗi khổ nhân gian là gì. Cậu làm tổn thương nhiều người như vậy nhưng vẫn bình yên sống cuộc sống của riêng cậu. Dựa vào cái gì? Cậu có tư cách gì để được hạnh phúc?” Trương Duy Duy oán hận nhìn người cha của đứa con mình.
“Ba năm qua, Trình Phóng chưa từng nhìn tôi. Trong mắt anh ta chỉ có đứa trẻ kia, chỉ có đứa con của cậu. Anh ta nhìn con cậu rồi nhớ đến cậu, anh ta yêu cậu, bảo vệ cậu và con. Trong mắt anh ta, tôi đơn giản chỉ là mẹ của đứa trẻ kia, đơn giản chỉ là một người mẹ mang thai hộ. Hai người đã sỉ nhục tôi như vậy, anh ta hạnh phúc vì đã bảo vệ được cậu, nhưng cậu nào biết, chỉ có mình tôi sống trong vực thẳm của nỗi đau.” Trương Duy Duy càng nói càng mệt mỏi.
“Các người yêu nhau thì cứ yêu nhau đi, sao lại kéo tôi vào làm gì. Tại sao tôi lại phải trả giá cho cuộc sống và tương lai của các người? Dựa vào cái gì mà các người được hạnh phúc, còn tôi phải gánh mọi bất hạnh?” Trương Duy Duy nhìn gương mặt tái nhợt vì mất nhiều máu của Trình Phóng nhưng không hề có niềm vui của thành công.
“Rõ ràng tôi có thể có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, tại sao lúc cậu yêu anh ta lại đến trêu chọc tôi? Là các người phá hủy cuộc sống của tôi! Tôi không cho phép!” Trương Duy Duy tiếp tục nói.
“Vậy là tất cả những chuyện này đều do cô sắp xếp đúng không? Trình Phóng cố ý muốn tránh tôi, anh ấy vốn không có khả năng xuất hiện ở đây. Là cô cố ý đúng không? Cô cố ý để anh ấy xuất hiện, cố ý dẫn anh ấy đến trước mặt tôi. Cô đang đợi tôi, muốn tôi giết anh ấy đúng không? Vậy mà tôi lại ngu ngốc, cầm dao đâm vào ngực người tôi yêu nhất thế gian này. Trình Phóng nói đúng, đến bây giờ tôi vẫn là một kẻ ngốc. Tôi không biết gì cũng không thể làm gì cả. Từ đầu đến cuối, người làm rối tung mọi chuyện là tôi, người làm tổn thương cô và anh ấy cũng là tôi. Cô hận tôi đi, cô điện thoại báo cảnh sát đi, cô tống tôi vào tù luôn đi.” Lúc này An Tiểu Bắc mới biết được mọi chuyện, chán nản ngồi xuống bên cạnh Trình Phóng.
“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc. Đây không phải là lỗi của em, em không nên tự trách mình. Đứa bé rất dễ thương, sau này em phải chăm sóc nó thật tốt. Anh nợ em cả đời này, có lẽ mãi mãi cũng không thể trả hết, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ yêu một mình em.” Trình Phóng nắm tay An Tiểu Bắc.
“Duy Duy, chuyện đã qua nhiều năm rồi, đứa bé cũng đã hai tuổi, cô đừng sống trong quá khứ nữa được không? Tôi nợ cô cái gì, tôi sẽ dùng cả đời này để trả. Chỉ xin cô đừng trách Tiểu Bắc nữa được không? Cho dù cô muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cô, chỉ cần cô buông tha cho Tiểu Bắc, cũng như buông tha cho chính mình.” Trình Phóng thở dài: “Tất cả đều là do tôi, hai người không có tội.”
“Duy Duy, tôi biết cô không yêu tôi, ba năm trước cô cũng không yêu tôi. Tôi biết, cô chỉ muốn trả thù tôi, bây giờ cô làm được rồi. Tôi sẽ trả lại sự tự do cho cô, chỉ mong cô để đứa bé lại cho tôi, tất cả những gì tôi có được trong bao nhiêu năm qua và cả trong tương lai đều sẽ giao hết cho cô. Cô có thể tiếp tục sống cuộc sống mà cô muốn, cô vẫn còn trẻ, đừng để thù hận làm tổn thương mình, đừng để nó phá hủy cả đời mình.”
Trình Phóng còn muốn nói gì đó nữa, nhưng vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê bất tỉnh. An Tiểu Bắc luống cuống tay chân, muốn gọi xe cấp cứu.
“Cậu ngu à? Gọi xe cứu thương thì cậu sẽ giải thích tình hình bây giờ như thế nào? Cậu muốn ngồi tù à?” Trương Duy Duy đá An Tiểu Bắc ra rồi gọi đến bệnh viện của gia đình.
Hai tháng sau.
Trương Duy Duy để lại đơn ly hôn, mang tất cả tiền của Trình Phóng và đứa bé đi. Còn để lại một bức thư.
“An Tiểu Bắc, tôi mang cả tiền và đứa bé đi rồi, tôi sẽ không để lại cho cậu thứ gì đâu. Cậu đã yêu Trình Phóng đến như vậy, vậy thì tặng cho cậu người đàn ông ngu xuẩn này đó. Các người cứ bên nhau, hành hạ nhau cả đời còn lại đi. Tôi còn cuộc sống tốt đẹp của riêng mình, tuyệt đối sẽ không hủy hoại nó vì hai kẻ cặn bã như mấy người đâu. Chờ đứa bé lớn lên, nếu nó không ngại, tôi sẽ nói cho nó biết về hai người. Đến lúc đó ba người có gặp được nhau không thì cũng tùy duyên! Mà tôi hy vọng sẽ vĩnh viễn không gặp lại các người! Tôi không thể chúc phúc cho hai người, chỉ hy vọng hai người đừng gieo họa cho người khác nữa.”
Không nói gì nhiều, nhưng dường như đã khôi phục lại sự kiêu ngạo trước đây của cô, Trình Phóng an tâm mỉm cười.
Đứng bên cạnh, An Tiểu Bắc nghĩ đến đứa trẻ mà cậu chỉ được nhìn mặt một lần từ phía xa, có lẽ cả đời này cậu sẽ không được nhìn thấy nó nữa. May mắn thay, người mà cậu yêu nhất đang ở bên cạnh. Bọn họ sẽ không chia xa nữa, cho dù thế giới sụp đổ cũng sẽ không. Dùng cả đời để đổi tất nhiên lấy lại được cả đời, dùng mạng để đổi, thứ lấy lại cũng phải là mạng. Những gì cậu nợ Trương Duy Duy, Trình Phóng đã trả lại rồi, từ nay về sau, cậu chỉ nợ Trình Phóng mà thôi. Cậu sẽ dùng cả đời này để trả lại, nếu không đủ thì cả kiếp sau cũng giao hết cho anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT