Lợi dụng cơ hội hai người đang nói chuyện, tôi lén nhìn qua cô bé Hoàng Dung xem thử giờ cô bé đang làm gì thì tôi thấy được mắt của cô bé giờ đang nhìn ra ngoài biển, nhìn dễ thương quá đi mất, nhìn mà cứ muốn nhìn mãi, nhìn mãi..
Bốn chúng tôi gọi nước để uống chứ không gọi đồ ăn, tôi hỏi Tiểu Tuyết sao không gọi đồ ăn thì Tiểu Tuyết nói chưa có đói, nhìn bãi biển hôm nay thật đẹp! Phong cảnh đẹp như thế này rất thích hợp cho việc chụp ảnh làm kỉ niệm thế là chúng tôi chạy lại ra biển để chụp vài tấm ảnh. Tôi, Tiểu Tuyết và Hoàng Dung có chụp chung với nhau một tấm, tôi khôn nên chen vào đứng giữa hai cô gái xinh đẹp tôi đưa hai tay của mình lên vát vào vai của hai cô bé! Ôi trời ơi sướng quá đi mất.. tuy là lần đầu tiên gặp nhưng cô bé Hoàng Dung vẫn cho tôi vát vai mà không tỏ ra khó chịu hay sợ hãi, hầy, đừng nói là cô bé cũng thích tôi á nha! He he.
Chụp xong vài tấm ảnh Tiểu tuyết nũng nịu với tôi đòi tôi phải cùng chơi một trò chơi với cô ấy còn Lâm Xung và Hoàng Dung thì về lại chỗ cũ để nghĩ mát, lúc này tôi cũng chẳng muốn chơi với Tiểu Tuyết trò chơi ấy nữa giờ này tôi chỉ đang mơ tưởng về Hoàng Dung thôi! Hoàng Dung vừa hiền hậu, nết na nhất là không có tính trẻ con như Tiểu Tuyết, Hoàng Dung đích thực là mẫu người mà tôi muốn tìm. Thế nhưng hiện tại có Tiểu Tuyết ở đây nên tôi cũng chẳng giám nói gì với Hoàng dung cả.. Tiểu Tuyết cũng là một cô bé tốt, rất hồn nhiên và trong sáng nhưng lại hay nhõng nhẽo nhiều lúc tôi cũng bực mình với Tiểu Tuyết về sự nhõng nhẽo ấy! Giống như trong tình huống này vậy, thế mà mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt buồn cười của Tiểu Tuyết tôi lại cảm thấy nao lòng đến nỗi không thể từ chối được.. tôi dại gái quá phải không?
Tiểu Tuyết đòi tôi phải cùng chơi với cô ấy trò đưa mặt xuống nước để thở xem thử ai thở lâu hơn. Trò chơi mà Tiểu Tuyết bắt tôi phải chơi thật là trẻ con hết sức biết, Tiểu Tuyết kêu tôi lấy điện thoại ra để bấm giờ xem thử Tiểu Tuyết có thể nín thở dưới nước được bao lâu nhìn thấy Tiểu Tuyết vui như vậy tôi cũng chẳng biết phải làm gì đành phải chiều theo cô ấy thôi, Tiểu tuyết lúc này nói với tôi.
"Anh Hạo thiên, anh đã bấm giờ chưa?"
Tôi trả lời: "Chưa? Bây giờ anh đang vào để tìm chức năng bấm giờ, em chờ một chút nha!"
"Được rồi! Anh tìm thấy chỗ bấm giờ rồi, em chuẩn bị đi rồi anh bắt đầu bấm."
Tiểu Tuyết liền ngồi xuống rồi kêu tôi bấm giờ sau đó Tiểu Tuyết úp mặt xuống nước, hầy, nhìn Tiểu Tuyết trẻ con quá đi mất. Tiểu Tuyết nín thở dưới nước thật sự cũng rất lâu, đồng hồ đã trôi qua hai phút mà không thấy Tiểu Tuyết có vấn đề gì sau đó trôi qua phút thứ ba cũng không thấy Tiểu Tuyết đứng dậy, tôi ngạc nhiên nói với Tiểu Tuyết.
"Tiểu Tuyết giỏi thật, nín thở dưới nước tới tận ba phút mà vẫn không có vấn đề gì! Anh Hạo Thiên chắc là thua em mất thôi!".
ngôn tình hàiTiểu Tuyết bất ngờ đứng dậy nhưng nhìn khuôn mặt của Tiểu Tuyết khác lắm không giống như khuôn mặt của lúc nãy, giờ nhìn Tiểu Tuyết giống như một người khác vậy! Tiểu Tuyết cứ đứng đơ đơ như người mất hồn, sau một vài giây Tiểu Tuyết bỗng dưng cười lên rồi nói.
"Anh Hạo Thiên! Giờ tới lượt anh rồi đó!"
Tôi cũng phải chơi trò này sao trời! Hồi nhỏ thì cũng chơi trò này hơi nhiều nhưng giờ lớn rồi ai mà chơi nữa, chán thật! Nếu không chơi Tiểu Tuyết giận thì khỗ.. vậy là tôi cuối mặt xuống nước, ở trên thì Tiểu Tuyết cầm cái điện thoại bấm giây, tôi bắt đầu thở dưới nước cảm giác ngột ngột khó chịu! Chưa đầy một phút mà đã chịu không nỗi nữa rồi tôi định đứng dậy không chơi nữa thì có một bàn tay đè lên đầu tôi và ghì đầu tôi xuống nước khiến tôi không thể nào thở nỗi! Cứ tưỡng chừng như tôi đã chết vào lúc đó, trong khi sự sống chỉ còn trong gan tất tôi cố gắn dùng hết khả năng của mình để vùng dậy và cuối cùng tôi đã thành công tôi đã đẫy được người mà ghì đầu đầu tôi xuống nước đó ra, khi đẫy được xong tôi đứng dậy và thở như chưa từng thở. Lúc này Lâm Xung và Hoàng Dung chạy tới.. khi đã bình tỉnh lại được tôi nhìn lại thì thấy Tiểu Tuyết đang nằm ở dưới đất và bị trày sướt khá nhiều, thằng Lâm Xung lúc này lên tiếng hỏi tôi.
"Mày có bị sao không?"
Tôi trả lời: "Xém chút nữa là đi xuống dưới rồi!"
Tôi giờ cũng chưa biết là ai đã ghì đầu tôi xuống nước nữa, thấy Tiểu Tuyết đau đớn nằm dưới đất miệng cứ gọi anh Hạo Thiên, anh Hạo Thiên nên tôi không thể nào mà không quan tâm cho được! Tôi liền chạy tới chỗ Tiểu Tuyết nắm tay Tiểu Tuyết lại và hỏi nguyên nhân.
"Tiểu Tuyết! Em bị sao vậy? Sao em lại bị té và trầy sước như thế này vậy?"
Tiểu Tuyết ngồi dậy khóc lóc và nói: "Em cũng không biết nữa!"
Thằng Lâm Xung lúc này cũng đi tới chỗ tôi và Tiểu Tuyết rồi nó nói: "Không biết, không biết cái gì.. làm cho thằng Hạo Thiên xém chút nữa chết đuối mà nói là không biết à! Bé này đừng có giả vờ nữa? Nhìn mà thấy gai con mắt."
Tôi sững sờ trước những câu nói của thằng Lâm Xung khi nó nói về Tiểu Tuyết, thật sự tôi không thể tin nỗi rằng Tiểu Tuyết chính là người mà đã định dìm tôi đến chết. Ở dưới nước tôi chỉ nghĩ là có một người thứ ba nào đó đã ghì đầu tôi xuống nước và làm cho Tiểu Tuyết bị trầy xước như thế này, thật sự là tôi không thể tưởng tượng nổi khi Tiểu Tuyết lại chính là người đã làm như vậy với tôi. Tôi nhìn Tiểu Tuyết với vẻ mặt lạnh lùng, còn Tiểu Tuyết thì cứ chối cãi.
"Anh Lâm xung nói gì kì vậy. Tiểu Tuyết đã làm gì mà anh Lâm Xung lại nói như vậy với Tiểu Tuyết?"
Tiểu Tuyết cứ khóc lóc không chịu nhận, thấy vậy tôi mới hỏi lại thằng Lâm Xung.
"Chính mắt mày đã nhìn thấy Tiểu Tuyết dìm tôi xuống nước phải không? Hay là có một người khác rồi mày nhìn nhầm."
Thằng Lâm Xung với vẻ mặt bực mình rồi trả lời lại với tôi.
"Mày không tin tao à? Tao nói láo mày làm gì cơ chứ? Hồi nãy ở ngoài chỗ đó chỉ có mày và con bé Tiểu Tuyết này thì làm sao mà có người thứ ba nào dìm đầu mày xuống nước được cơ chứ! Chính mắt tao và em tao nhìn thấy Tiểu Tuyết dìm đầu mày xuống nước, mày không tin thì hỏi thử em tao đi!"
Tôi nhìn sang Hoàng Dung và hỏi cô ấy, cô ấy cũng gật đầu vậy là điều mà tôi không thể tưởng tượng được đó chính là sự thật rồi!
Tôi nhìn sang Tiểu Tuyết với vẻ mặt giận dữ rồi tôi quát Tiểu tuyết thật lớn.
"Sao em lại làm như vậy với anh? Có phải là em bị khùng không?"
Tiểu Tuyết giờ vẫn chối cãi nói là không làm điều đó với tôi và khóc rất nhiều nhưng giờ thì tôi không còn tin Tiểu Tuyết nữa. Quả thật tôi thật sự sợ hãi về những gì vừa xảy ra hồi nãy đối với tôi, xém chút nữa là tôi không còn sống trên đời này nữa rồi! Sao mà không sợ được cơ chứ. Tôi tức giận bỏ đi, Tiểu Tuyết nói.
"Anh Hạo thiên! Anh đừng bỏ lại Tiểu Tuyết ở đây mà! Thật sự là em không biết là em đã làm gì nữa! Nhưng chắc chắn là em sẽ không ác đến nỗi mà dìm anh xuống biển đâu.. tại vì Tiểu Tuyết thương anh Hạo Thiên mà, hic.. hic.."
Giờ này tôi không thể tin nỗi những gì mà Tiểu Tuyết đang nói nữa, tôi thật sự đã mất lòng tin vào Tiểu Tuyết rồi, Tiểu Tuyết giờ nói dối mà lại còn độc ác nữa tôi sẽ không tha thứ cho Tiểu Tuyết về chuyện mà Tiểu Tuyết mới vừa làm với tôi đâu. Tiểu Tuyết cứ ôm chặt chân tôi lại không chịu buông, tôi không thể chịu nỗi với Tiểu tuyết nữa rồi thế là tôi lấy chân hất Tiểu tuyết ra cho Tiểu Tuyết té rồi đi một hơi không thèm nhìn lại nữa mặc cho Tiểu Tuyết cứ kêu tôi tha thiết.
"Anh Hạo Thiên! Anh Hạo Thiên!"