Tôi để xe ở chổ đó rồi đi tới chổ Tiểu Tuyết. Bất chợt Tiểu Tuyết quay đầu lại và cô ấy nhìn thấy tôi, niềm vui bất ngờ khuôn mặt của cô ấy hồng hào hẵn lên cuối cùng cũng đã nở nụ cười! Không chần chừ cô ấy chạy tới như một chiến binh ôm vào tôi vừa khóc vừa cười và vừa nói.

"Anh Hạo Thiên Tiểu Tuyết nhớ anh lắm! Cuối cùng Tiểu Tuyết cũng đã gặp được anh rồi!"

Sau những câu nói ấy Tiểu Tuyết khóc như mưa nỗi buồn của cô ấy được giải tỏa ra bằng những giọt nước mắt, tôi từ từ và nhẹ nhàng nói với cô ấy những lời để cô ấy nín khóc lần này thật sự là cô ấy khóc tất nhiều, phải lâu lắm tôi mới có thể dỗ cho cô ấy nín. Sau nhiều tháng không gặp lại cô ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với tôi cô ấy bảo tôi chở đến vườn hoa đẹp nhất ở đây để có một không gian tuyệt vời.. tôi làm theo lời cô ấy nói bởi có lẽ lần gặp này là lần gặp cuối cùng giữa tôi với cô ấy để rồi sau này sẽ không bao giờ còn gặp lại nữa.. tôi chở cô ấy đi cô ấy ở ngoài sau ôm chặt vào tôi như hồi lúc trước vậy nhưng lần này tôi không còn có cái cảm giác kia nữa lúc này tôi sợ Hoàng Dung sẽ nhìn thấy nhưng cũng không giám kêu Tiểu Tuyết buông tay ra vì chỉ còn lần này nữa thì tôi sẽ không gặp lại cô ấy nữa, bao nhiêu ước nguyện, bao nhiêu khát khao và những điều chưa làm được cho cô ấy sẽ được giải quyết toàn bộ vào ngày hôm nay..

Chở cô ấy đến vườn hoa, cô ấy bước chân xuống đã chạy một hơi tới những bụi hoa bồ công anh bứt những bông hoa rồi cài lên mái tóc mình.. hôm nay cô ấy vẫn mặc một bộ váy màu trắng đúng chất của Tiểu Tuyết, cô ấy vẫn bình thường vẫn nói chuyên bình thường cầu mong hôm nay cô ấy không bị nổi cơn lên như lúc trước, cô ấy chạy tới hỏi tôi.

"Anh Hạo Thiên! Nhìn em đẹp không nè!"

Tôi gật gù cái đầu rồi nói với cô ấy.

"Ừ, đẹp lắm! Tiểu Tuyết luôn luôn là cô bé xinh xắn nhất mà!"

Cô ấy cười, nụ cười này là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy kể từ khi tôi gặp cô ấy. Sau đó cô ấy nắm tay tôi lại rồi nói: "Đi theo em."

Cô ấy dắt tôi đi, tôi cũng miễn cưỡng bước đi rồi cô ấy chạy tôi cũng miễn cưỡng chạy theo. Ngày hôm nay tôi sẽ làm theo bất cứ những gì cô ấy nói miễn là cô ấy được vui và sẽ không làm cho cô ấy đau buồn nữa. Có lẽ chuyện tôi đang quen Hoàng Dung sẽ không đem ra nói cho cô ấy biết tránh chô cô ấy khỏi phải đau khổ, tôi nhất định sẽ biến mất khỏi nơi đây để cho cô ấy không bao giờ gặp được nữa và dần dần sẽ quên tôi đi. Suy nghĩ về những điều như thế nên tôi chẳng thấy gì là đẹp khi được đi vào một rừng hoa được gọi là đẹp nhất ở nơi đây. Cuối cùng cô ấy dẫn tôi đến chỗ những cây bông bằng lăng tím rồi nói với tôi rằng.

"Nơi này là nơi mà em thích nhất mỗi khi em nhớ về anh, em cứ ngỡ rằng kiếp này không còn cơ hội để gặp lại anh nữa. Mỗi khi em đến đây em đều luôn cầu nguyện với những cây hoa bằng lăng này cho em được gặp anh thêm một lần nữa và cuối cùng điều ước nguyện của em đã trở thành hiện thực. Giờ này anh đang đứng bên cạnh em và em rất hạnh phúc vì điều đó."

Cảm giác đau lòng khi nghe được những lời cô ấy nói, tôi thật sự đã hại cuộc đời cô ấy rồi. Tôi ước gì chưa bao giờ gặp cô ấy để cô ấy khỏi phải buồn và đau khổ như thế.. kiếp này tôi thật sự đã thương Hoàng Dung. Cô ấy mới chính là người mà tôi muốn ở bên cạnh suốt cả cuộc đời vì thế nên tôi phải rời xa Tiểu Tuyết dù cho Tiểu Tuyết có buồn hay đau khổ cỡ nào tôi cũng quyết định rời xa cô ấy. Đau khổ một lần rồi sẽ dần dần quên đi mãi mãi. Tôi không biết phải nói với Tiểu Tuyết gì nữa tôi đành im lặng. Cô ấy lại tiếp tục nói với tôi.

"Xin lỗi! Em không nên nói với anh về những điều như thế."

Cô ấy nói thế nhưng tôi vẫn im lặng thật sự bây giờ tôi cũng chẳng biết phải nói gì với cô ấy nữa. Cô ấy không hề có lỗi gì mà người có lỗi mới chính là tôi, bao nhiêu lỗi lầm đều do tôi gây ra cho cô ấy. Tôi mới là người xin lỗi cô ấy mới phải. Cuộc đời của mỗi con người đều phải trãi qua cuộc tình nào đó khiến cho con người ta phải đau khổ tôi chính là người làm cho cô ấy đau khổ.

Tôi có lỗi với cô ấy nhiều lắm nhưng tôi phải làm sao để cô ấy được vui đây. Tôi không thể ở bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời được vì người tôi chọn là Hoàng Dung rồi. Con người đến được với nhau là do duyên phận, nếu như kiếp sau còn cơ hội gặp lại Tiểu Tuyết tôi nhất định sẽ ở bên cạnh Tiểu Tuyết suốt đời. Nhưng lúc đó Tiểu Tuyết không chịu tôi thì sao? Híc. Đến khi đó rồi tính.. lúc này Tiểu Tuyết không còn được vui như lúc nãy nữa bởi vì cô ấy nói gì tôi cũng chẳng trả lời với cô ấy cả, tuy vậy sau một hồi cô ấy bỗng dưng vui tươi trở lại rồi cô ấy hỏi tôi.

"Anh Hạo Thiên hôm nay có đem theo máy ảnh không?"

Tôi liền trả lời: "Không. Mà chi vậy Tiểu Tuyết?"

Cô ấy cười rồi nói: "Dạ! Em chỉ muốn được chụp hình với anh lưu lại những cảnh đẹp này, em sợ sau này không còn cơ hội để gặp lại anh nữa!"

Sao cô ấy lại biết như thế nhỉ? Có lẽ cô ấy đang suy nghĩ về những điều đó, những điều sẽ xảy ra trong tương lai và có lẽ cô ấy chỉ suy nghĩ như vậy và sợ điều đó sẽ đến thôi nhưng thật ra thì điều đó sẽ đến thật.

Điều ước của cô ấy tôi không biết phải thực hiện sao nữa hôm nay tôi không có đem theo máy ảnh, điện thoại thì tôi đang dùng cái cùi bắp làm sao mà chụp hình được, Tiểu Tuyết thì càng không dùng điện thoại. Đang loay hoay không biết phải làm sao thì bất chợt tôi thấy một đôi trai gái đang chụp ảnh cùng nhau, họ đang chụp hình ở vườn hoa mai thế là tôi chạy qua đó mượn máy chụp hình của họ qua vườn hoa bằng lăng chụp hình cho Tiểu Tuyết, cặp đôi đó cũng muốn chụp hình chung với tụi tôi nên tôi dẫn họ qua luôn. Tôi và Tiểu Tuyết chụp chung với nhau được năm tấm, trông tiểu Tuyết rất vui. Cặp đôi kia khen chúng tôi đẹp đôi nhưng tôi chỉ miễn cưỡng cười lại thôi, sau khi họ đi tôi dẫn Tiểu Tuyết đến chỗ cục đá và ngồi xuống đó nghỉ ngơi, khu vườn này rất là mát mẻ tại có rất nhiều cây cổ thụ to được trồng xen kẻ ở nơi đây, tôi và Tiểu Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng cũng chẳng biết phải nói về chuyện gì không hiểu sao giờ tôi lại ít nói chuyện với Tiểu Tuyết đến thế, trước kia mỗi khi gặp Tiểu Tuyết tôi đều có nhiều chuyện để nói với cô ấy còn giờ thì một chuyện để nói cũng không có nữa. Tôi thì ngồi im lặng còn Tiểu Tuyết thì ngồi cười một mình, nụ cười hạnh phúc của cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng:

"Hôm nay em vui lắm, có lẽ cũng là ngày mà em cảm thấy được hạnh phúc nhất kể từ ngày được gặp anh tới giờ, em cảm ơn anh vì có anh trong cuộc đời em mới biết được hạnh phúc là gì, mới biết được yêu thương một người là như thế nào. Cảm ơn anh vì tất cả!"

Ôi! Những câu nói làm cho tim tôi đau nhói, tôi không thể nào tin nỗi hôm nay Tiểu Tuyết có thể nói ra được những câu làm cho tôi phải đau đớn như thế này. Có lẽ Tiểu Tuyết đã trưởng thành thật rồi. Có thể nói ra được những lời lẽ như thế này thì chỉ có những người đã trưởng thành mới nói ra được thôi, tôi quá bất ngờ và không biết phải trả lời như thế nào với co ấy nữa hôm nay tôi chỉ toàn im lặng với những câu nói của cô ấy thôi, Tiểu Tuyết bây giờ đã thay đổi nhiều hơn trước rồi không còn là cô bé ngây thơ hồn nhiên mà là cô bé trưởng thành hơn, hiểu biết hơn.. tôi không thể im lặng với cô ấy mãi được phải tìm ra câu nào đó để trả lời cô ấy thôi thế là tôi ấp úng và nói ra được một câu.

"Em được vui là tốt rồi, sao em lại cảm ơn anh cơ chứ! Anh chỉ đem lại nỗi buồn cho em mà thôi! Anh.."

Nói tới chữ anh thì Tiểu Tuyết lấy tay bịt miệng tôi lại không cho tôi nói thêm nữa, cô ấy nói rằng.

"Em biết là anh sẽ nói ra câu gì tiếp theo nên xin anh đừng nói ra với em câu đó được không? Em muốn hôm nay chỉ có anh và em thôi nên em hi vọng anh sẽ không nhắc tên của người khác ra.. hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất và em không muốn phải buồn về điều gì cả!"

Một lần nữa câu nói ấy làm cho tôi bất ngờ tôi định nói về Hoàng Dung, định nói ra cho Tiểu Tuyết nghe hết nhưng ngờ đâu cô ấy lại có thể biết được tôi sẽ nói ra tên của Hoàng Dung, chẳng lẽ Tiểu Tuyết đã biết hết mọi chuyện rồi. Sau khi nói xong những điều như vậy Tiểu Tuyết đã bật khóc nhưng rồi cô ấy nhanh chóng lấy tay của mình lau nước mắt đi rồi cười nhạt nhạt nói với tôi.

"Thôi chúng ta quay về thôi anh Hạo Thiên! Hôm nay được ở bên cạnh anh như thế này đã là đủ lắm rồi! Chỉ cần nhiêu đây thôi là em đã hạnh phúc lắm rồi!"

Tôi nhìn chầm chầm vào cô ấy và một Tiểu Tuyết rất khác xuất hiện trước mắt tôi, Tiểu Tuyết hồn nhiên ngay thơ của trước kia đã biến mất thật rồi. Tôi làm theo cô ấy nói dẫn cô ấy ra khỏi vườn hoa và chở c6 ấy về nhà, trên đường đi về cô ấy không còn ôm chặt tôi lại như hồi chở cô ấy vào vườn hoa nữa, nhìn qua gương tôi thấy khuôn mặt của cô ấy buồn lắm, tôi và cô ấy cũng chẳng nói chuyện gì nữa chỉ im lặng và im lặng. Khi đã chạy tới nhà cô ấy bước xuống xe và nói với tôi rằng:

"Anh có thể cho e được ôm anh vào lòng thêm một lần nữa được không?"

Tôi đồng ý và bước xuống xe, tôi đi tới và ôm cô ấy lại! Cô ấy chẳng nói gì cả chỉ ôm tôi trong im lặng, ôm được khoảng một phúc thì cô ấy nói với tôi:

"Nhiêu đây đã là đủ lắm rồi!"

Cô ấy thả tôi ra và tiếp tục nói: "Thôi anh Hạo Thiên đi về đi! Cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa em đi chơi, cảm ơn anh rất nhiều!"

Tôi nói với cô ấy: "Ừ! Vậy anh Hạo Thiên về nha! Tạm biệt em!"

Cô ấy lại trả lời, khuôn mặt của cô ấy trở nên rất buồn: "Dạ! Tạm biệt anh!"

Tôi quay lưng lại rồi leo lên xe chạy đi tôi chạy chầm chậm nhìn vào gương chiếu hậu tôi vẫn thấy cô ấy đứng đó nhìn tôi nhưng bất ngờ tôi thấy trong gương cô ấy ngã xuống dưới đất giống như là bị ngất xỉu vậy, tôi dừng xe lại và quay đầu ra phía sau nhìn về phía cô ấy thì thấy cô ấy đang ngất xỉu là thật. Tôi định chạy tới thì thấy thằng Bảo chạy ra ẳm cô ấy vào nhà, có thằng Bảo là tôi yên tâm rồi tôi không nên vào nhà Tiểu Tuyết nữa. Đó có lẽ là điều tốt nhất cho cả hai, rồi Tiểu Tuyết cũng sẽ tỉnh lại thôi. Thế là tôi liền chạy về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play