"Ừ để anh xách cái hành lý của em lên xe cái đã! Mà thợ sửa xe cũng kì, trời gió chỉ như gì thôi mà cũng không tới sửa cho người ta."

Tôi kéo hành lý của cô ấy tới chổ xe sau đó tôi nâng lên nó lên xe của mình, không biết trong hành lý Hoàng Dung để gì mà sao nó nặng vãi tôi dùng hết sức mới nâng nó lên nỗi. Gió càng lúc càng mạnh hơn, không biết có phải là bão hay không mà gió nỗi lên kinh khủng vậy không biết. Thấy Hoàng Dung vẫn đứng chỗ đó nên tôi chạy tới dẫn cô ấy đi, hầy chỉ tại hồi nãy tôi để xe ở ngoài xa xa một chút để chạy tới hù cô ấy làm cho cô ấy bất ngờ nên bây giờ phải đi tới khó nhọc như vậy đấy, không biết gió mạnh như thế này chở cô ấy về được không nữa! Thôi thì cứ thử đi không được thì ghé tạm vào một chỗ nào đó để tránh chứ biết làm sao bây giờ. Khi đã dẫn cô ấy tới xe tôi hỏi cô ấy!

"Em ngồi phía sau ôm hành lý được không? Hay là để anh để cái hành lý ngoài trước?"

Cô ấy trả lời nhưng giọng nói nhỏ quá trúng gió lại to nữa nên tôi chẳng nghe được gì hết đành phải kêu cô ấy nói lại rồi đưa cái tai của mình vào sát miệng của cô ấy nên mới nghe được cô ấy nói gì, cô ấy nói là.

"Gió mạnh em sợ lắm, em không ôm hành lý được đâu! Anh Hạo Thiên để nó ra trước dùm em nhé!"

Hic, điều mà tôi cần là đây này, để hành lý ra ngoài trước có gì khi sợ quá Hoàng Dung sẽ ôm tôi lại ha ha cảm giác này thật sự rất là tuyệt vời, tôi đã làm được điều như thế này với Tiểu Tuyết rồi! Giờ là cơ hội để tôi áp dụng với Hoàng Dung thường thì cái chiêu này con trai hay áp dụng với con gái và xác suất thành công của nó rất cao chắc khoảng hơn 80 phần trăm.

Xe ô tô của cô ấy vẫn để đó cô ấy chỉ bấm nút cho khóa xe lại thôi. Khi đi với tôi cô ấy sẽ được tôi chỡ trên chiếc xe moto này, trời thì cứ gió hoài tôi bắt đầu leo lên chiếc xe rồi rồ ga chờ sẵn khi cô ấy đã leo lên tôi liền chạy một cái vèo, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.. Hoàng Dung khi ấy giật mình cô ấy ngã về phía trước một cái nhưng rồi sau đó không còn ngã về phía trước nữa, hai tay của cô ấy để ở ngoài thanh vịn phía sau chẳng chịu ôm tôi lại! Ôi trời buồn dữ vậy ta! Hu hu.. cô ấy còn nói với tôi một câu "chạy nhanh nữa đi anh Hạo Thiên" ôi mẹ ơi bó tay với Hoàng Dung luôn rồi.

Cô ấy nói với tôi cô ấy đam mê tốc độ từ nhỏ nên cho dù có ai chở cô ấy đi với tốc độ nào thì cô ấy cũng chẳng bao giờ cảm thấy sợ cả còn có cảm giác mà cô ấy gọi là "đã" nữa, tôi gặp thánh thiệt rồi! Ôi, lần đầu tiên trong đời tôi thấy có một cô gái xinh đẹp lại đam mê tốc độ như vậy đấy.. trời cứ gió hoài gió miết làm cho chiếc xe moto của tôi chạy cũng không nỗi nữa, gió cứ muốn bay tung con người của mình lên vậy, tôi bảo cô ấy lấy tay vịn thật chặt vào cô ấy cười cười và hai chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện rôm rả, hồi nãy cô ấy cứ nói rí rí chẳng nghe được gì không giờ bây giờ cô ấy lại nói to đến như vậy! Tuy nói to nhưng không mất đi được giọng nói dễ thương ngày nào, nói chuyện với cô ấy vui hơn Tiểu Tuyết nhiều, cô ấy lại rất hài hước nữa, đang chạy giữa đường thì bỗng dưng cô ấy chỉ tay kêu tôi:

"Có con chó chạy ra giữa đường nơi anh chạy tới kìa!"

Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa to lại vừa tỏ ra vẻ sợ hãi làm cho tôi cũng tin là có con chó thật tôi liền nhanh chóng lách xe qua bên trái xém chút nữa đã bị té thế mà ở ngoài sau cô ấy cười quá trời luôn, tôi sợ đến nỗi muốn rớt tim ra ngoài ấy thế mà cô ấy lại cười, ôi bó tay, bó tay.. lúc đó tôi cũng chưa biết là cô ấy gạt tôi đâu, tôi quay mặt ra sau hỏi cô ấy.

"Ủa! Hồi nãy khi anh lách xe qua bên trái để tránh con chó sao mà lúc đó em cười dữ vậy.. Mà lạ ta? Sao anh nhìn mà chẳng thấy con chó nào hết vậy?"

Cô ấy lúc này lại cười to hơn, cười đến nỗi mà không có câu nào để tả nữa rồi cô ấy trả lời với tôi.

"Hi hi, đâu có con chó nào đâu, em gạt anh anh á!"

Ôi giời ơi! Tôi phải biết nễ Hoàng Dung luôn, nói láo mà hay quá trời quá đất, nói láo mà tôi phải tin 100 phần trăm luôn! Công nhận "hay", bái phục, bái phục..

"Trời ơi! Anh đau đầu với em luôn á.. hic!"

Hi hi, là những gì cô ấy đã cười với tôi trong suốt cả chặng đường, trời vẫn gió to như thế, những hạt mưa lại bắt đầu rơi xuống nhưng chỉ là những hạt mưa nhỏ nên chẳng ướt át gì cả may mà sắp tới nhà Hoàng Dung vừa vào nhà Hoàng Dung xong thì ông trời đổ một trận mưa xuống kinh hoàng nhờ thế mà tôi được ăn nhờ ở đậu nhà Hoàng Dung. Nhà cô rất rộng nhưng lại không có người giúp việc tôi cũng cảm thấy lạ! Cô ấy bảo tôi ngồi trên ghế rồi cô ấy xuống bếp tự tay nấu cho tôi vài món ăn sở trường của cô ấy. Ôi chao, món ăn của cô ấy nấu ngon ơi là ngon ăn rồi lại cứ muốn ăn nữa, ăn nữa! Ăn đến nỗi mà cái bụng tôi bự to lên như cái thùng phi luôn, nói quá lên thôi chứ bụng mà bự như cái thùng phi thì tôi chết từ lâu rồi. À mà hồi lâu lúc ở nhà thằng Bảo Hoàng Dung đã trổ tài nấu ăn một lần sao lần đó tôi ăn không thấy ngon nhỉ có lẻ tại lúc đó tôi đang bực mình với lại tôi ghen Hoàng Dung cứ nhìn Thiên Bảo hoài nên chắc vì thế mà tôi ăn không có cảm giác ngon miệng, còn hiện giờ chỉ có tôi và cô ấy và cô ấy chỉ nấu riêng cho mình tôi ăn thôi nên tôi có cảm giác ngon miệng là đúng rồi. Thằng Lâm Xung không biết biến đi đâu mất, gọi điện cũng không bắt máy làm cho Hoàng Dung đứng ngồi không yên.

Cha của Hoàng Dung là trung tướng bận rất nhiều công việc nên thời gian về nhà chẳng được bao nhiêu.. cũng ít gọi điện về nhà, còn mẹ Hoàng Dung đã mất từ lâu từ nhỏ Hoàng Dung đã thiếu tình thương của cha lẫn mẹ người mà thương Hoàng Dung là anh hai của cô ấy, anh hai của cô ấy từ nhỏ đã chăm sóc cô ấy bảo vệ cô ấy, thương cô ấy cho cô ấy cả tình thương của cha lẫn mẹ. Chưa bao giờ cô ấy gọi thằng Lâm Xung mà thằng Lâm Xung không bắt máy cả nhưng hôm nay thì khác.. lâm Xung tắt máy cả ngày Hoàng Dung không thể nào mà gọi được trời lại mưa to gió lớn như thế này Hoàng Dung lo cho anh hai của mình lắm! Cô ấy đứng ngồi không yên và cô ấy bật khóc! Tôi sực nghĩ ra bạn gái của thằng Lâm Xung, biết đâu chừng thằng Xung hiện giờ đang ở nhà bạn gái nó thì sao! Nên tôi liền nói cô ấy.

"Ờ! Mà Hoàng Dung, em có số điện thoại của bạn gái thằng Xung không, em gọi xem thử xem thằng Xung hiện giờ có ở đó không?"

Hoàng Dung vui hẳn lên rồi cô ấy nói.

"Ừ! Em quên mất chứ! Cảm ơn anh đã nhắc cho em nhở nha!"

Cô ấy liền lập tức gọi đến số của bạn gái Lâm Xung và nhận được câu trả lời rằng: "Ừ, anh Lâm Xung đang ở đây này em! Em đừng lo gì nhé!"

Đó là câu trả lời của bạn gái thằng Xung. Tuy đã nói như vậy rồi nhưng Hoàng Dung vẫn chưa an tâm cho lắm thế là thằng Xung lấy điện thoại tứ tay bạn gái rồi nói lên một tiếng.

"A lô! Em gái anh đấy à, em yên tâm, anh đang ở nhà của Lương Xuân! Hôm nay điện thoại của anh hai bị hư nên chắc em gọi không được nên lo lắng cho anh lắm phải không? Mà anh cũng quên mượn điện thoại của Xuân để gọi cho em nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play