Vào buổi chiều, Tô Miểu ôm một chồng giấy trách nhiệm an toàn nán lại trước cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Chu Thanh Hoa.
Cả lớp 55 người, chỉ thiếu một tờ chưa thu được.
Nếu chủ nhiệm hỏi, chỉ cần nói rằng Trì Ưng không muốn hợp tác, không giao phiếu, dù sao cũng chẳng thể bắt lỗi cô được.
Cô đứng trước cửa phòng làm việc, bước chân dừng lại, thật lâu vẫn không mở cửa bước vào.
Nếu trốn tránh trách nhiệm, mặc kệ cho chủ nhiệm giải quyết, bản thân lại đứng ngoài cuộc, há chẳng phải giống như trước.
Mặc dù Tô Miểu biết rằng giáo viên chủ nhiệm sẽ không trách cô, nhưng lòng Tô Miểu… không chịu được.
Dựa vào cái gì mà làm lớp trưởng, dựa vào cái gì lại được cộng nhiều điểm như vậy, không phải vì cô được yêu cầu phải tự mình giải quyết vấn đề trong phạm vi khả năng của mình sao.
Huống hồ, cô không muốn trở thành người đi tố giác Trì Ưng.
Tô Miểu lấy một phiếu trách nhiệm an toàn mới, đi đến sân bóng rổ.
Trì Ưng cũng trong số đó, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo hàng lông mày thẳng tắp, làn da màu lúa mì, dưới ánh mặt trời toát ra một luồng khí tiết tố nam không gì sánh được.
Phong cách chơi của anh luôn mạnh mẽ, một số nam sinh đuổi theo chặn anh nhưng anh đã nhanh chóng né được và cách xa họ.
Quay người thực hiện cú ném 3 điểm, vào rồi.
Tô Miểu mua cho anh một chai soda, chuẩn bị đợi anh đánh bóng xong, sẽ nói chuyện đàng hoàng thuyết phục anh ký tên.
Trì Ưng quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang đứng ngoài hàng, ngoan ngoãn chờ đợi, trong tay cầm một chai soda đựng trong gói màu vàng, chính là vị chanh mà anh thường uống.
Đoạn Kiều cảm thấy khí thế thi đấu Trì Ưng chậm lại, lực tấn công cũng không mạnh, bèn đi tới, dùng cùi chỏ đập một cái "bang" vào bộ ngực phập phồng của anh: “Nắng gắt như vậy, cậu cũng để lớp trưởng của chúng ta phơi nắng cùng cậu vậy sao?”
Trì Ưng thích chơi bóng ngoài trời chứ không thích trong nhà, hơn nữa anh cũng thích phơi nắng.
Nhưng các nữ sinh dường như ghét phải tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ngay cả khi trời nhiều mây, họ luôn phải dùng kem chống nắng.
Trì Ưng lạnh lùng liếc nhìn cô.
Làn da của cô trắng lạnh tự nhiên, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt đen láy.
Dưới lớp váy xếp ly màu xám, đôi chân thon dài thẳng tắp, thỉnh thoảng lại hơi khuỵu xuống cho đỡ mỏi khi đứng lâu.
Vờn quả bóng trên tay, anh bước đến trước mặt cô một cách thờ ơ.
Tô Miểu vội đưa chai soda qua cho anh.
Trì Ưng vặn nắp, một hơi uống hết một nửa chai, những giọt nước chảy dọc theo quai hàm xinh đẹp của anh, vùng áo quanh ngực có màu sẫm hơn, hiển nhiên là bị mồ hôi làm ướt.
Hai người dường như khá ăn ý, sau khi tiếp nước, buổi sáng không vui liền qua đi.
“Không nóng à?”
Cô vội lắc đầu: “Không nóng.”
Trì Ưng vươn đầu ngón tay mảnh khảnh, muốn gạt đi một sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, Tô Miểu nhạy cảm quay đầu tránh đi.
Anh rút tay về, hình ảnh bờ sông đêm đó hiện lên trong đầu anh, sắc mặt anh lạnh lùng: “Tôi không thể chạm vào cậu nữa?”
Những lời này... Tô Miểu không biết trả lời như thế nào, cô dừng lại vài giây, cố gắng tìm từ thích hợp.
Nhưng Trì Ưng cũng không tính toán nữa, đưa tay về phía cô: “Đưa đồ cho tôi.”
Lòng bàn tay rộng, đầu ngón tay thon dài, hình dáng trông rất mạnh mẽ, đường chỉ tay sâu và tinh tế.
Tô Miểu nhanh chóng đưa mẫu đơn và bút gel.
Trì Ưng không làm khó cô nữa, nhanh chóng ký vào đơn.
Ngòi bút hành thư một cách mạnh mẽ, chữ Ưng mang vẻ tràn đầy sức sống.
Thông tin chi tiết trên biểu mẫu vẫn chưa được viết, nhưng chỉ cần anh ký tên, sẽ dễ dàng hơn rồi.
Tô Miểu vui vẻ cầm bút, dựa theo thông tin lúc sáng điền lại nội dung thông tin cơ bản.
Lúc viết nơi đến vào tuần lễ vàng, Trì Ưng đột nhiên nói: “Không đi Hồng Nhai Động.”
“Ồ, được.”
Tô Miểu gạch bỏ ba từ Hồng Nhai Động, đợi anh nói ra nơi anh đi.
Trì Ưng suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Núi Ca Lạc.”
Cô điền vào chỗ này như anh đã nói, cột dưới cùng là dành cho người bạn đồng hành.
“Người đồng hành viết ai?”
Trì Ưng dùng ngón tay mở nắp xylitol, lấy ra một viên kẹo cao su và ném vào miệng——
“Viết tên cậu.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, lại thấy thiếu niên đang nhai kẹo cao su, hơi nhướng mày híp mắt, “Đại sứ du lịch, ngày 1 tháng 10 dành một ngày cùng tôi leo núi.”
…
Vào buổi tối, Tô Thanh Dao nhìn thấy Tô Miểu từ trong tủ lấy ra một bộ áo nỉ đã lâu không mặc, tò mò hỏi: “Con lấy bộ này làm gì, đã bao lâu rồi chưa mặc lại.”
“Ngày mai phải ra ngoài chơi, nên mặc nhẹ nhàng một chút.”
“Ngày mai? Đi đâu chơi chứ?”
“Núi Ca Lạc.”
“Con điên à! Quốc khánh 1 tháng 10, con đi khu du lịch? Không sợ bị ép thành dầu khô à?”
Tô Miểu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngày 1 tháng 10 phải đến danh lam thắng cảnh đỏ để được giáo dục lòng yêu nước, hơn nữa, leo núi cũng có thể rèn luyện thân thể.”
“Khi còn nhỏ trường học của con tổ chức du xuân, không phải là con cũng được giáo dục lòng yêu nước.” Tô Thanh Dao khoanh tay đứng ở cửa, nhìn con gái từ trong ngăn tủ tìm ra một đôi giày thể thao màu trắng, “Hình như năm đầu cấp ba cũng đi rồi phải không?”
“Con đi xem phong cảnh, thư thả tâm hồn không được sao.”
“Tư thục Gia kỳ là nhà tù gì vậy, nhốt không cho con ra ngoài xả hơi hít thở không khí, lúc nào gấp chả được, lại phải chọn ngày ngày lễ mà ra ngoài chứ.”
“Bình thường cuối tuần bài tập nhiều, thường xuyên có bài tập, làm sao có thời gian ra ngoài chơi chứ, các học sinh nhất định chỉ có thể chọn ngày nghỉ.”
“Được, được, được, con thì lý do thật nhiều, đến lúc bị chen chúc khóc rồi, đừng trách mẹ đây không nhắc nhở con.”
“Không có đâu mà.”
Tô Miểu không muốn nghe Tô Thanh Dao cằn nhằn, vì vậy cô đẩy bà ấy ra ngoài và nằm trên giường xem điện thoại một lúc.
Trong dòng thời gian QQ, cô vô tình nhìn thấy bức ảnh tiệc sinh nhật của Đoạn Kiều ở Hồng Nhai Động.
Trong bức ảnh, thiếu niên mũm mĩm đang cầm switch và cười rạng rỡ, với dòng chữ——
“Quá cảm động rồi, cảm ơn anh Trì, tôi yêu cậu một ngàn năm moa moa moa!”
Thời điểm đăng, tình cờ là ngày Lộ Hưng Bắc đưa cô đến Hồng Nhai Động ngắm sông.
Mơ hồ, dường như cô hiểu tại sao Trì Ưng lại khó chịu.
Lần trước anh giúp cô đánh Lộ Hưng Bắc như côn đồ dưới thang cuốn Hoàng Quan, ngày hôm đó, có lẽ anh đã nhìn thấy cô và Lộ Hưng Bắc cùng nhau ngắm sông.
Trì Ưng trước giờ không thích xen vào việc của người khác, có lẽ cảm thấy rằng Tô Miểu đang nói dối anh.
Cô cảm thấy khó chịu, theo bản năng muốn giải thích, nhưng cho dù cô có giải thích như thế nào... thì cũng sẽ rất kỳ lạ.
Tô Miểu mở hộp thoại C trong WeChat, chụp màn hình ảnh sinh nhật của Đoạn Kiều, do dự gửi đi——
“Hôm đó, tôi cũng ở Hồng Nhai Động.”
Trì Ưng vẫn không thèm để ý đến cô, mãi cho đến 11 giờ đêm, Tô Miểu ôm điện thoại sắp ngủ rồi, mới bị tin nhắn của anh làm bừng tỉnh.
C: “Thấy rồi.”
Quả nhiên.
Tô Miểu ngồi dậy, định gõ trả lời: “Lộ Hưng bắc sắp đi rồi, tôi và anh ta chỉ nói chuyện một chút thôi.”
Gõ xong, lập tức xóa đi, rồi nhập lại từ đầu: “Lộ Hưng Bắc nói là lần cuối cùng, sau này sẽ không đến tìm tôi nữa.”
Không được.
Tô Miểu trằn trọc nằm trên giường, cảm thấy mình thật sự rất ngốc, giải thích thế nào, cũng khó tránh khỏi lộ ra cảm xúc lẽ ra nên giấu đi.
Ngay lúc cô không biết phải làm sao, không ngờ Trì Ưng lại gửi đến một tin nhắn: “Tôi là lớp phó của cậu.”
Tô Miểu: “Hả?”
C: “Không phải bạn trai cậu, không cần phải vặn óc giải thích với tôi.”
Cái tên con trai này... thông minh đến mức như thể anh ta có camera trong điện thoại của cô.
Đầu ngón tay Tô Miểu khựng lại vài giây, không biết nên trả lời như thế nào, đành gửi một biểu tượng cảm xúc [mỉm cười].
Trì Ưng cũng trả cô y vậy: biểu tượng cảm xúc [mỉm cười].
Cô di chuyển đầu ngón tay lên, nhìn câu nói trước đó, nhỏ giọng nhẩm: “Tôi là lớp phó của cậu.”
Tôi là…
Lớp phó của cậu.
*
Sáng sớm, Tô Miểu dậy sớm, gội đầu và mặc một chiếc áo hoodie thể thao màu trắng.
Ngồi trước bàn trang điểm của Tô Thanh Dao, cô vẽ chân mày bằng bút chì kẻ lông mày của mẹ.
Tô Thanh Dao để nước vào chiếc cặp sách nhỏ của cô, còn bỏ thêm một ít bánh mỳ kiểu Pháp và vài quả quýt dễ bóc bằng tay, nhìn bộ dạng đỏm dáng của con gái, bà hỏi: “Đi chơi với con trai hả.”
“Không, không phải.”
“Giả vờ cái gì chứ, vừa nhìn đã biết rồi.” Bà tựa người bên cửa, đắc ý nói, “Thời đại này… nam sinh hẹn hò lại hẹn đến núi Ca Lạc, còn vào ngày Quốc Khánh 1 tháng 10, có phải là đầu óc cậu ta có vấn đề không.”
“Không phải! Mẹ đừng nói cậu ấy như vậy.”
"Ái chà, bảo vệ ghê đấy.”
Tô Miểu còn muốn giải thích, nhưng mẹ cô đã tản ra ban công tắm nắng.
Cô thu dọn đồ đạc và ra ngoài sớm, bắt xe buýt đến tuyến đường sắt số 1 gần nhất, gặp Trì Ưng ở lối vào ga đường sắt Lưỡng Lộ Khẩu.
Trì Ưng ăn mặc rất giản dị, chiếc áo khoác thể thao màu trắng và chiếc quần dài màu đen tôn lên đôi chân thon thả của anh.
Anh uể oải dựa vào lan can, nhìn dòng người qua lại, cùng chiếc pod trên tai.
Tô Miểu phát hiện chiếc áo len trắng mà mình mặc và áo khoác thể thao của anh trông... hơi giống phong cách đồ đôi của cặp tình nhân.
Ngập ngừng vài giây.
Trì Ưng cũng nhìn thấy cô, đưa tay vẫy vẫy cô.
Cô gái nhanh chóng bước đến.
Anh không để ý quần áo của cô, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy sự khác thường của cô gái nhỏ, anh vươn tay nhéo quai hàm cô, kéo lại gần.
“Ưm… Trì Ưng!”
Đôi mắt đen của Trì Ưng quét qua đôi lông mày hơi cong của cô, mỉm cười: “Vẽ lông mày à?”
Tô Miểu: “…”
Không phải nói trai thẳng không nhìn ra được con gái trang điểm sao?
Sao anh vừa nhìn đã nhận ra!
Tô Miểu né tránh ra khỏi bàn tay anh, ánh mắt nhìn về một bên: “Có phải vẽ không đẹp không, không được tự nhiên.”
“Đúng vậy.”
Hai má cô hơi bừng nóng, cô mím môi.
Vừa nói, Trì Ưng vừa từ trong túi lấy ra một cây bút, rất tự nhiên nói: “Đây, đưa tôi sửa cho vài nét.”
Cô để mặc thiếu niên nâng quai hàm, nhắm mắt lại.
Vài giây sau, thiếu niên nở một nụ cười quái đản, dùng bút gel gõ nhẹ lên trán cô: “Cậu thật sự nhờ tôi vẽ lông mày cho cậu à.”
Nhìn thấy bút gel trong tay anh, Tô Miểu lập tức hiểu, tên này chẳng qua là trêu chọc cô mà thôi!
Hai gò má cô lập tức đỏ bừng: “Trì Ưng, vô vị quá đó!”
Khóe miệng thiếu niên nở một nụ cười, nhét bút gel vào túi bên cạnh cặp sách của Tô Miểu, sau đó cầm lấy cặp sách của cô ném vào máy kiểm tra an ninh——
“Lớp trưởng của chúng ta… sao lại ngốc vậy chứ?”
*
Hai người bắt chuyến tàu số 1 đến trước cổng khu danh lam thắng cảnh núi Ca Lạc.
Tô Miểu phát hiện sau khi qua máy kiểm tra an ninh, cặp sách bằng vải bạt của cô vẫn luôn được đeo trên vai trái của Trì Ưng.
Cặp sách đựng đầy nước và vài quả quýt, hơi nặng, dường như anh cũng không có ý định trả lại cặp sách cho cô.
Có rất nhiều khách du lịch trong danh lam thắng cảnh, nhưng không đến mức như Tô Miểu tưởng tượng.
Chắc hẳn nhiều bạn trẻ du lịch nước ngoài đến Thành phố C đều tìm đến những điểm thu hút người nổi tiếng trên Internet để check in, mấy chỗ kinh điển đỏ này nọ... cũng tạm được.
Tô Miểu đi bộ theo Trì Ưng suốt quãng đường đi lên, phát hiện ra rằng anh không hề có hứng thú với những danh lam thắng cảnh như này, chỉ leo núi đơn thuần, cứ đi mãi về phía trước.
Tô Miểu nhìn theo bóng lưng của anh, cố gắng hết sức để đuổi kịp, nhưng không biết vì sao hôm nay cô hơi yếu, bụng luôn nhói nhói khó chịu.
Trì Ưng đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu lại đợi cô, Tô Miểu cũng cảm thấy rất xấu hổ, dường như làm chậm tiến độ leo núi của anh.
“Cậu đi trước, đừng đợi tôi.”
Trước nay Trì Ưng làm gì cũng một thân một mình, vận động leo núi chinh phục đỉnh núi như thế này, anh đã quen một mình.
Bây giờ phía sau lại có một cái đuôi nhỏ, lúc này mới sực nhớ đến, là chính anh chủ động rủ cô đi chơi, lẽ ra không nên bỏ mặc cô.
Thiếu niên bước xuống bậc thang, đến bên cô, cùng cô chậm rãi đi lên: “Mỗi học kỳ ở trường tư thục Gia kỳ có hai lần kiểm tra thể chất, nếu cậu không đạt tiêu chuẩn về thể dục, thì dù cậu có bao nhiêu bài kiểm tra văn hóa cũng đừng nghĩ đến việc sẽ có điểm trung bình cao.”