Dáng vẻ mặc tạp dề của hắn có phần hơi buồn cười, Từ Dạng đã nhìn thấy hắn mặc tây trang, cũng đã từng thấy hắn mặc quần áo casual nhưng lại chưa từng gặp hắn ăn mặc bình dân như thế, vô cùng mới lạ nhưng cảm giác không ăn rơ quá mãnh liệt, khiến cho Từ Dạng đang xem TV liên tục phân tâm mà quay đầu lại nhìn, nhưng nhìn một hồi thì lại cảm thấy không lễ phép cho lắm, vì thế cậu bắt buộc chính mình quay lại.
Sở Uyên thì thật ra hoàn toàn không ngại ánh mắt của cậu, thời gian học tập dưới trướng của đầu bếp lâu như thế rồi, đối với tài nghệ nấu ăn của mình hắn vẫn rất tự tin, so với hồi trước chỉ làm được một hai loại điểm tâm ngọt thì đã giỏi hơn rất nhiều, sắc và vị đều có thể khiến hắn nở mày nở mặt. Lúc trước khi nấu thử hắn đã đưa cho ông bạn ăn thử, cái tên bạn trời thần kia giống như ôm bom liều chết mà ăn, trước khi cho vào miệng còn cường điệu bảo hắn đi mua một phần bảo hiểm, sợ lỡ ăn ra chuyện gì. Sở Uyên cực kỳ hiền lành mà nhét một cái cánh gà thẳng vào miệng anh ta
Phản ứng cũng không tệ lắm.
Tuy rằng như lời của ông bạn kia nói thì chỉ mới học được một phần mười của ông xã anh ta thôi, tuy nhiên lại luyện tập thêm thì chắc cũng không thua kém gì mấy.
Lần trước sau khi ăn cơm Từ Dạng nấu xong, hắn cũng rất muốn tự tay nấu cho Từ Dạng một bữa ăn ngon, giờ cuối cùng cũng có được cơ hội này.
Sau khi nấu cơm xong, Từ Dạng đang làm ổ trên sofa xem một gameshow, bị mấy điểm gây cười của MC chọc cho mi mắt cong cong, thậm chí không chú ý tiếng động trong phòng bếp đã ngừng từ lúc nào. Chờ đến khi Sở Uyên bưng thức ăn đến bàn trà thì cậu mới phản ứng lại, lập tức đứng lên giúp bưng thức ăn. Sở Uyên bảo cậu: “Dạng Dạng, em không cần động đến cái này, em đi rửa tay trước đi.”
“A, vâng ạ.” Từ Dạng đưa lưng về phía hắn, gật gật đầu, giống như vừa định đứng lên thì giữa đường bẻ cua đi rửa tay vậy.
Chờ cậu bước ra, Sở Uyên đã dọn xong hết chén đũa.
Lần đầu tiên vào lúc ăn cơm không có việc gì để làm, Từ Dạng vô cùng không quen. Sở Uyên bảo cậu ngồi xuống, cậu nhìn nhìn bài trí trên bàn, nói: “Anh chờ em một chút.”
Sở Uyên: “Hửm?”
Hắn quay đầu lại, thấy cậu chạy vào trong bếp, lấy hai cái ly từ trong tủ bát ra, rửa sạch rồi rót hai ly nước, bưng đến bàn, một ly cho Sở Uyên, một ly đặt trong tầm tay của chính mình, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống: “Xong rồi.”
Tựa như tìm được định vị nhân vật của chính mình vậy.
Sở Uyên bật cười, muốn nói gì đó nhưng khi chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, hắn lại không biết nên nói gì mới được, vì thế đành phải ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm đũa lên, nói: “Được rồi, ăn đi.”
“Dạ.”
Từ Dạng gật gật đầu, gắp một con tôm bỏ vào chén Sở Uyên trước: “Anh, anh ăn đi.”
“Dạng Dạng ăn đi.”
Sở Uyên không vội vã ăn, trong lúc cậu gắp cho hắn, hắn cũng cùng lúc gắp một cái cánh gà bỏ vào trong chén cho câu. Hai người gần như gắp thức ăn cho đối phương cùng một lúc, cùng là trăm miệng một lời nói câu “Ăn đi” kia, khi nhận ra thì tức khắc đều bật cười.
“Em ăn thử trước đi.” Sở Uyên nhịn cười. “Xem thử có ngon không.”
Từ Dạng không khách sáo nữa, gắp cánh gà lên cắn một miếng trước.
Sở Uyên quan sát phản ứng của cậu, thấy cậu không lộ ra biểu cảm không thể nuốt trôi thì áp lực trong lòng cũng tiêu bớt một nữa, chờ cho Từ Dạng ăn hết một cái cánh gà rồi, hắn mới lên tiếng hỏi: “Sao? Có ngon không?”
Từ Dạng đáp: “Ngon ạ!”
Cảm giác lo lắng trong lòng Sở Uyên hoàn toàn biến mất.
Dạng Dạng nói là ngon.
Cậu bạn nhỏ chưa bao giờ biết nói dối, nếu cậu nói là ngon, vậy nhất định là ngon, không phải là vì an ủi hắn.
Nỗ lực của rất nhiều ngày qua đạt được sự khẳng định mà hắn muốn nghe nhất, tâm trạng Sở Uyên cực kỳ nhẹ nhàng, vừa gắp thức ăn cho Từ Dạng vừa nói: “Ngon là tốt rồi, vậy em ăn nhiều một chút đi.”
Thấy chén mình sắp sửa bị đắp thành một ngọn núi nhỏ, Từ Dạng vội vàng ngăn cản hành vi tiếp tục gắp thức ăn vào chén mình của hắn, nói: “Anh, anh cũng ăn đi chứ, đừng có gắp cho em mãi thế.” Nói rồi, cậu đẩy chiếc đĩa đựng cánh gà về phía Sở Uyên.
“Ừ.” Sở Uyên cố gắng ngăn cản thần kinh vô cùng sống động của mình, tuy rằng có phần tiếc nuối vì không thể tiếp tục đút ăn nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Từ Dạng, tự gắp một miếng cánh gà lên ăn.
Xét thấy lượng cơm của hai người đến tột cùng cũng không lớn là bao, hắn chỉ nấu ba món, một phần cánh gà chiên coca, một phần cà chua xào trứng, còn có một phần tôm muối tiêu, đều là những món cơm nhà, đơn giản mà lại ngon miệng, phối với cơm tẻ, hai người ăn vừa đủ, đến cuối cùng khi ăn xong thậm chí còn có phần no căng.
Ăn xong, Từ Dạng chủ động xin đi rửa chén nhưng lại bị Sở Uyên lấy lý do trong nhà có máy rửa chén mà mạnh mẽ cản lại.
Sở Uyên kéo cậu, lấy giấy ăn lau đi nước sốt chẳng biết dính lên khóe miệng cậu từ khi nào, nói: “Đồ vật dùng cho đúng tác dụng của nó chứ Dạng Dạng, rửa chén là công việc của máy rửa chén.”
Mãi đến khi hắn duỗi tay ra, Từ Dạng mới biết được miệng mình dính đồ, cậu có hơi xấu hổ, ngoan ngoãn đứng chờ hắn lau xong, cả người trực tiếp đỏ bừng thành một quả táo vừa mới ăn xong, khó khăn nói: “Vậy em phải làm gì bây giờ?”
Sở Uyên thu dọn chén đũa, bỏ hết tất cả vào máy rửa chén, như trút được gánh nặng mà cởi tạp dề rồi lập tức ôm lấy Từ Dạng chân tay luống cuống đứng ở một bên, dắt cậu rời khỏi phòng bếp, đến bên cạnh cầu thang nói: “Em ấy à, em phụ trách chơi thật vui vẻ.”
Đến trước cửa một căn phòng, hắn hỏi Từ Dạng: “Có thích xem phim không?”
Từ Dạng gật đầu không chút do dự: “Thích ạ, nhưng đã lâu em không xem rồi.” Bởi vì phải học tập.
Sở Uyên hiểu nguyên nhân đằng sau đó, vô cùng săn sóc mà không hỏi thêm gì nhiều, chỉ mở cửa ra, nói: “Thích là được, vậy chúng ta cùng xem phim.”
Cửa mở ra, bên trong rõ ràng là một rạp chiếu phim gia đình có đầy đủ hết mọi thiết bị, đối diện với cửa phòng thậm chí còn có một cái ban công, bên cạnh có một tấm rèn dày dùng để che sáng, bên ngoài còn có hai chiếc ghế nằm, đối mặt với biển rộng, có thể ngắm biển, ngắm bình minh và hoàng hôn, còn có thể ngắm sao.
Giờ cũng không còn sớm nửa, mặt trời đã lặn một nửa rồi, lại ngắm thì hiển nhiên không thực tế, Sở Uyên nói: “Lát nữa xem phim trước, chờ xem xong thì chúng ta ra ngoài ngắm sao, được không?”
Từ Dạng không có dị nghị gì.
Vừa rồi lúc Sở Uyên dắt Từ Dạng lên tầng tham quan phòng đã cố ý chừa căn phòng này lại, dự định để cho cậu bất ngờ, dựa theo phản ứng của Từ Dạng mà nói thì mục đích này hẳn là đã đạt được rồi.
Hắn nắm tay Từ Dạng vào phòng, trước tiên dùng điều khiển từ xa đóng cửa và rèm lại, trong phòng lập tức tối đi rất nhiều. Dựa vào nguồn sáng duy nhất bên cạnh sofa, hắn để cho Từ Dạng chọn một bộ phim điện ảnh mà cậu thích xem.
Từ Dạng chọn một bộ phim điện ảnh siêu anh hùng, là bộ phim chiếu trong học kỳ này khi cậu bế quan, lúc đó cậu chưa kịp xem, giờ đúng lúc có thể xem bù.
Một bộ phim hơn hai tiếng đồng hồ, Từ Dạng xem cực kỳ nghiêm túc, đi theo sự thay đổi tâm lý của nhân vật chính, biểu tình còn phong phú hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần, khi thì mỉm cười, khi thì trên mặt lộ vẻ lo lắng, khi thì thoáng lộ vẻ tức giận.
Sở Uyên còn chưa thấy cậu tức giận bao giờ, cảm thấy thật mới mẻ, ánh mắt cũng công khai mà từ màn hình chuyển dời đến mặt Từ Dạng, mà người nọ thì lại không hề nhận ra, đang cùng với nhân vật chính trên màn hình cảm thấy phẫn nộ vì hành vi ác liệt của nhân vật phản diện.
Trong mắt tràn đầy biểu cảm hung dữ, mày cũng nhíu chặt, cái biểu cảm nhìn thế nào là tức giận thế nấy đặt trên mặt Từ Dạng lại chỉ có thể khiến cho người ta thấy đáng yêu.
Sở Uyên càng xem lại càng muốn nhìn, gần như bộ phim này đang muốn nói điều gì cũng không muốn biết.
Mà Từ Dạng thì lại đang phồng má, giống như đúng là thế mà phụ họa với nhân vật chính trách cứ nhân vật phản diện, bỗng nhiên quay đầu lại nói với Sở Uyên: “Hắn ta thật là xấu xa!”
Sở Uyên nhịn cười đáp: “Đúng là rất xấu xa.”
Từ Dạng: “Rõ ràng là lỗi của hắn ta mà còn muốn trách người khác.”
Sở Uyên trả lời không hề có tâm chút nào: “Đúng thế, đúng là lỗi của hắn.”
Từ Dạng dường như đã nhận ra gì đó, nghi ngờ hỏi: “Anh? Anh có đang xem phim không vậy?”
Sở Uyên thầm nghĩ, phim có cái gì đẹp mà xem.
Hắn trả lời cậu: “Anh đang nhìn em.”