Hơn mười giờ đêm, Tống Khuynh Thành ngồi trên tàu hoả đi từ Nam Thành đến Cáp Nhĩ Tân.

Đêm ở Nam Thành luôn không thấy sao, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời.

Tàu hoả màu xanh lá cây từ trạm nhanh chóng chạy trên đường ray.
Khi đi tàu từ Nam Thành đến Cáp Nhĩ Tân đã gần 21 giờ.
Tống Khuynh Thành mua vé ghế cứng, ngồi cùng với năm người đàn ông cao to, cho dù có người cởi giày da ra đặt chân lên bàn trà nhỏ, cô cũng không cảm thấy khó chịu, vì cô đã từng trải qua cảnh tồi tệ hơn.
Đến trưa hôm sau, hành khách ngồi xung quanh cô bắt đầu quọ quậy.
Lúc đói, Tống Khuynh Thành mua một hộp cơm trên tàu.
Nhân viên tàu hỏa là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thấy Tống Khuynh Thành có gương mặt thanh tú, làn da lại trắng, trong lòng đột nhiên có thiện cảm, chủ động hỏi: "Cô gái nhỏ ra ngoài một mình, định đến Bắc Kinh chơi sao?"
“Em đến Cáp Nhĩ Tân." Tống Khuynh Thành mỉm cười với cô ta.
Nhân viên tàu đưa hộp cơm đến: "Chị thấy em giống như còn đang đi học đúng không? Tới đó du lịch à?”

Tống Khuynh Thành nói: "Em đi tìm người.”
“Tìm bạn trai à?” Nhân viên tàu hiểu ra.

Tống Khuynh Thành mỉm cười, không phủ nhận.
***
Cơm hộp trên tàu hoả cũng không ngon lắm, Tống Khuynh Thành ăn cũng không có khẩu vị, ăn chưa được mấy miếng liền buông đũa xuống, dọn dẹp rồi đứng dậy đi vứt rác.
Sau khi rửa tay, cô không lập tức trở lại chỗ ngồi.
Tống Khuynh Thành đứng bên cửa xe lửa, lấy điện thoại di động ra, kéo xuống cuối danh bạ, nhìn chằm chằm số điện thoại của Úc Đình Xuyên, im lặng một lúc lâu, giống như sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đánh một dòng tin nhắn gửi qua: "Là tôi.”
Cô nhìn vào tin nhắn văn bản được gửi thành công, cảm thấy còn thiếu gì đó, lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi đã lấy được ví tiền ở chỗ trưởng ca."
Hai mươi phút sau, điện thoại di động mới rung lên.
Tống Khuynh Thành siết chặt điện thoại di động trong tay, mở tin nhắn chưa đọc, Úc Đình Xuyên chỉ trả lời bốn chữ: "Lấy được thì tốt”
Ngay cả dấu chấm câu kết thúc cũng không có.
Bốn chữ này càng giống như kết thúc cuộc đối thoại.
Bây giờ tâm trạng của cô giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ sự thấp thỏm ban đầu rồi chuyển sang mất mát, không hiểu sao loại mất mát này lại vô cùng chân thật.
Tống Khuynh Thành gọi điện thoại, bên kia vang lên bốn năm tiếng mới được kết nối, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Úc Đình Xuyên: "Alo?”
“......”
Úc Đình Xuyên hỏi: "Có việc gì à?”
Trái tim của Tống Khuynh Thành đập nhanh hơn, một lát sau mới nói: "Không có.” Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Không có gì thì không thể gọi cho anh sao?"

Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.
Tống Khuynh Thành tự nói tiếp: "Anh đang bận à? Tôi có làm phiền anh không?”
Úc Đình Xuyên chưa kịp mở miệng, một giọng nữ tao nhã khác vang lên trong điện thoại: "Tổng giám đốc Úc, người của Vạn Cơ đến, chờ ngài đi qua gọi món ăn.”
Tống Khuynh Thành không nghe rõ Úc Đình Xuyên nói gì với đối phương, nhưng không bao lâu sau giọng nói của Úc Đình Xuyên truyền đến từ tai nghe: "Không có việc gì thì ngoan ngoãn đi học, nửa năm sau sẽ rất bận rộn.

Bên tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Anh vừa dứt lời, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh báo máy bận.
"..." Tống Khuynh Thành vẫn còn cầm điện thoại di động.
Cô bỗng nhiên cảm thấy cụm từ “dò kim đáy biển” không nên chỉ dùng để miêu tả trái tim phụ nữ, mà phải dùng cho cả suy nghĩ của người đàn ông trưởng thành.
Có một số người, mấy ngày trước còn nắm tay cô trong xe, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với cô.
Tống Khuynh Thành không nhịn được nghĩ, có phải đàn ông đều như vậy hay không, chỉ có ba phút nhiệt tình thôi sao? Sau giây phút xúc động sẽ khôi phục lại dáng vẻ ‘nghiêm túc’, hoặc là dời sự chú ý sang người phụ nữ khác sao?

Về phần người cũ kỹ kia thì vứt bỏ như đôi giày rách…
***
6:48 tối, tàu chạy vào ga Cáp Nhĩ Tân.
Tống Khuynh Thành không có hành lý, xuống xe theo những hành khách khác, hai ngày một đêm không được ngủ, cả người cô cảm thấy hơi choáng váng, hai chân vừa mới xuống sân ga đã bị người từ phía sau đụng mạnh một cái, còn chưa thấy rõ dáng vẻ thì đối phương đã vội vàng lướt qua cô hoà vào dòng người, không còn thấy bóng dáng.
Khi ở cổng kiểm tra vé, Tống Khuynh Thành phát hiện ví tiền của mình bị trộm.
Túi nhỏ mở rộng, đầu khóa kéo vẫn còn nhẹ nhàng lắc lư.
Đối mặt với ánh mắt đồng tình của người khác, cô giơ điện thoại di động đang cầm lên rồi đung đưa về phía nhân viên soát vé: "Có thể dùng Alipay để mua thêm vé không?”
***
Khi Tống Khuynh Thành đi ra khỏi nhà ga đã là bảy giờ hơn.
Buổi tối ở Cáp Nhĩ Tân đến muộn hơn ở phía Nam, chắc là do vừa mới mưa nên mặt đường vẫn còn ướt.
Ven đường có không ít tài xế taxi dù(*), vừa mời khách vừa hút thuốc.
黑车司机 - Taxi dù: Loại taxi không có đăng ký kinh doanh với cơ quan chức năng có thẩm quyền, tức là không có giấy phép kinh doanh taxi.

giống như xe ôm ở VN, đi lòng vòng trên phố và hỏi bạn muốn đi đâu, bạn sẽ phải mặc cả trước giá giống như đi xe ôm.
Tống Khuynh Thành tùy tiện tìm một chỗ, lấy tay lau sạch sẽ, sau đó ngồi trên mặt đất, cô mặc áo thun ngắn tay nên lúc bị gió thổi nổi da gà cả cánh tay.
Một lúc lâu sau, Tống Khuynh Thành mới lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Cô bấm số đó một lần nữa.
Tiếng tít vang lên vài tiếng, đối phương không nghe máy nhưng cũng không cúp máy.
Tống Khuynh Thành tắt điện thoại, vài phút sau lại nhắn tin qua: "Tôi vừa bị móc túi, bây giờ cả người không còn xu nào.

Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nếu không muốn tôi về nhà với người lạ thì lập tức tới đón tôi.”
Giọng điệu cứng rắn, còn mang theo chút tùy hứng cố ý gây sự...
Cô nghĩ rằng đối phương xem nhẹ nhưng chưa đầy một phút, màn hình điện thoại di động hiện lên một dòng tin ngắn.
Người đàn ông hỏi: "Bây giờ đang ở đâu?"
Tống Khuynh Thành nhìn điện thoại di động, tâm trạng ban đầu chìm xuống đáy cốc bắt đầu dần dần hồi phục, cô chậm rãi gõ ra ba chữ, sau đó nhấn nút gửi.
Một vài sự chờ đợi khiến lòng người không khỏi sinh ra nôn nóng.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc Cayenne màu đen dừng cách đó không xa.
Ánh mắt của Tống Khuynh Thành nhìn về phía chiếc xe kia, trong lòng suy đoán, chậm rãi đứng lên, sau đó cứ như vậy nhìn cửa xe mở ra, nhìn Úc Đình Xuyên xuống xe, lại nhìn anh đóng cửa xe rồi đi về phía mình.
Úc Đình Xuyên giống như vừa mới đi ra khỏi một bữa tiệc nào đó, anh ăn mặc rất trang trọng, đây cũng là lần đầu tiên Tống Khuynh Thành thấy anh thắt cà vạt, bộ âu phục tím được cắt may vừa vặn cùng với áo sơ mi trắng, trong túi tây trang bên trái là khăn túi màu sáng gấp thành tam giác, không giống như trước kia mang đến cảm giác mạnh mẽ cho người khác, cử chỉ toát ra vài phần tao nhã ổn trọng.

Úc Đình Xuyên đi đến trước mặt cô, nói câu đầu tiên là: "Em đến Cáp Nhĩ Tân để làm gì?"

Tống Khuynh Thành nhìn anh hơi nhíu mày, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ lên, cô đi tới đưa hai tay ôm lấy thắt lưng Úc Đình Xuyên, buồn bã nói: "Nhớ anh cho nên mới đến.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play