Tống Khuynh Thành vô thức nhắm mắt lại, mùi thuốc lá tươi nồng đậm trong khoang miệng như muốn hòa vào trong máu của cô.
Thậm chí cô còn cảm giác được cột sống đều run rẩy vì nụ hôn quá sâu.
Mấy ngày nay, giữa cô và Úc Đình Xuyên có bầu không khí như xa cách nhưng thực tế lại đang dậy sóng, trong khoảnh khắc Úc Đình Xuyên cúi đầu hôn cô, tất cả đều tan thành mây khói, trở nên không còn quan trọng!
Bàn tay đặt dưới thắt lưng cô của Úc Đình Xuyên càng lúc càng dùng sức, dường như muốn bóp nát cô, cơ thể của hai người cũng càng ngày càng dán chặt với nhau, Tống Khuynh Thành ngửa đầu, sự đau nhức truyền đến từ sau gáy, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Sau gáy cô bị tay trái đeo đồng hồ cao quý của Úc Đình Xuyên nâng lên.
Dưới sự dây dưa kịch liệt, Tống Khuynh Thành nhanh chóng nhận ra sự khác thường ở bụng dưới, mặc dù trước kia chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, cô cũng biết cái gì đang chống đỡ mình, cô cảm thấy vui vẻ khi thực hiện được trò đùa dai, nhưng kèm theo đó cũng có sự mơ hồ thấp thỏm và căng thẳng.
Không thể đoán trước những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng giây sau!
Tiếng chó sủa vang dội truyền đến từ ven đường, đánh thức người đàn ông đang say đắm trong biển tình.
Tống Khuynh Thành cảm thấy thắt lưng được buông lỏng, tất cả động tác dừng trong chốc lát, cô mở đôi mắt mê ly nhìn lại, Úc Đình Xuyên đã chậm rãi buông cô ra.
Bên ngoài khu chung cư, ánh trăng sáng rực rỡ chiếu xuống từ cành lá.
Úc Đình Xuyên rất bình tĩnh kéo dài khoảng cách với cô.
Tiếng côn trùng truyền đến từ trong bụi cỏ ven đường.
Úc Đình Xuyên không nói lời nào cũng không nhìn cô, anh lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi quần, sau đó châm lửa lên điếu thuốc.
Khói trắng mịn quanh quẩn giữa hai người.
Tống Khuynh Thành cứ đứng bên cạnh như vậy, tim cô còn chưa trở lại bình thường, cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng sự im lặng như vậy khiến đầu óc cô trở nên hơi trống rỗng, luống cuống, cả người cô lùi về phía sau, tựa vào gương chiếu hậu của chiếc xe Mercedes, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang yên lặng hút thuốc.
Trong thời gian một điếu thuốc, sắc mặt Úc Đình Xuyên đã trở nên bình thường.
Anh nâng cằm Tống Khuynh Thành lên, chỉ vào trong khu chung cư, bình tĩnh mở miệng: "Trở vào đi.
”
Chuyện ví tiền tựa như đã bị lãng quên!
Tống Khuynh Thành nhìn lại anh, nhìn ra sự nhẫn nhịn của anh, cũng nhìn ra sự vô tình của anh, có một số chuyện như lặng lẽ trở lại lúc ban đầu.
Lúc Úc Đình Xuyên giương mắt nhìn lại, cô đi tới, chủ động nâng hai tay ôm lấy cổ anh, đồng thời nhắm hai mắt lại, vững vàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Tống Khuynh Thành học theo dáng vẻ anh hôn mình, cố gắng kiễng cao thân thể, hơi vụng về vươn đầu lưỡi ra, cạy mở đôi môi mím chặt của người đàn ông, trong hơi thở có mùi sữa nhàn nhạt.
Ánh mắt Úc Đình Xuyên sâu thẳm, chịu không nổi trêu chọc như vậy, liền đồng thời ôm lấy cô đặt ở trên xe.
Tống Khuynh Thành phà hơi nóng vào tai anh: "Đến chỗ của tôi.
”
Cho dù cô còn nhỏ tuổi đến mấy thì cũng đã trưởng thành, thậm chí có thể gọi là phụ nữ, khi cô nói ra bốn chữ này, không cách nào làm cho người ta đơn thuần nghĩ là đi uống trà hoặc nói chuyện phiếm.
Trái lại câu này gợi ý quá lộ liễu.
Úc Đình Xuyên nhỏ tiếng hỏi cô: "Em có biết mình đang nói cái gì không?”
"Vâng!" Tống Khuynh Thành hơi nhắm mắt lại, hôn lên khóe miệng, cằm của anh, cũng giống như đang lẩm bẩm mở miệng: "Tôi biết, tôi luôn biết.
" Cô dừng một chút rồi lại nói: "Trong phòng cho thuê không có đàn ông nào khác.
”
Vừa dứt lời, đôi môi của cô đã bịt kín.
.