Không biết cậu thanh niên đã nói cái gì, cô gái bỗng dưng rũ mi mắt xuống cười khẽ, gương mặt vốn đã đẹp động lòng người, sau khi nở nụ cười, đặc biệt là dưới ánh mặt trời, gương mặt của cô càng trở nên sinh động hẳn lên, hàng lông mi dày đen nhánh giống như cánh bướm mỏng manh phản chiếu dưới da thịt trắng nõn, mí mắt toát ra một cảm giác duyên dáng lạ thường hấp dẫn ánh mắt người khác.
Thanh niên cúi đầu, nhỏ tiếng thì thầm ở bên tai Tống Khuynh Thành, động tác thân mật, lộ ra cảm giác mập mờ làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Tống Khuynh Thành nghe xong liền tươi cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn đối phương vừa chăm chú vừa hứng thú.
Úc Đình Xuyên dừng lại không quá lâu.
Điện thoại di động trong túi quần rung lên, anh thu hồi tầm mắt từ cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra nhìn, vừa đi về phía cửa vừa nhận điện thoại.
! !
"Thứ năm tới thời tiết không tệ, rất thích hợp để lướt sóng.
"
Thanh niên uống một ngụm bia nhỏ, biết được người đẹp mà mình tình cờ gặp này cũng thích lướt sóng, vì vậy không nhịn được ném cành ô liu: "Nếu cô muốn gia nhập, đến lúc đó tôi liên lạc với cô, cô sẽ ra biển cùng với chúng tôi.
”
Ánh mắt Tống Khuynh Thành còn nhìn chăm chú về phía cánh cửa, khi nghe được lời của thanh niên, cô bèn chậm rãi thu hồi ánh mắt và nhẹ nhàng mỉm cười với thanh niên, nụ cười đã hơi cụt hứng chứ không còn quyến rũ mê người như vừa rồi: "Gần đây tôi không có thời gian rảnh rỗi.
”
Cô nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Thanh niên không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, an ta lại không đành lòng buông tha cuộc gặp gỡ người đẹp này, vì vậy lập tức ngăn cản đường đi của Tống Khuynh Thành và nhượng bộ nói: "Vậy khi nào cô rảnh, chúng ta hẹn lại dịp khác được không?”
Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: "Đã không cần thiết nữa rồi.
”
"! " Thanh niên không hiểu.
"Xem như tôi mời anh chai bia này.
"
Tống Khuynh Thành đặt một tờ tiền 100 tệ lên bàn bên cạnh, mang theo chai bia, sau đó đi về phía cửa.
! !
Úc Đình Xuyên nhận điện thoại xong cũng không vội vàng trở về sân bóng.
Anh châm một điếu thuốc, một tay đút túi đứng dưới bóng cây bên cạnh bậc thang, nhìn ra phong cảnh xa xa, nhàn nhã mang theo vài nét lười biếng.
Một lát sau, tiếng hỗn loạn từ sau lưng, khóe mắt Úc Đình Xuyên liếc qua một cách lạnh nhạt.
Tống Khuynh Thành vừa tránh thoát được bàn tay quấy rầy của người đàn ông liền vội vàng đi xuống mấy bậc thang, lại nhìn thấy Úc Đình Xuyên chậm rãi dừng lại cách mình vài bước chân, hiển nhiên cô không ngờ anh vẫn còn ở cửa câu lạc bộ, hơn nữa khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không có một chút gợn sóng của người đàn ông, trái tim của cô không khỏi đập hụt một nhịp.
Thế nhưng ngay sau đó, Úc Đình Xuyên liền dời tầm mắt đi và tiếp tục nhìn cảnh trên sân bóng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc hoảng hốt.
Bởi vì một phút ngẩn người này, Tống Khuynh Thành bị thanh niên đuổi theo phía sau nắm chặt cổ tay: "Đừng đi, vừa rồi không phải đang trò chuyện rất vui sao.
”
Giọng điệu của thanh niên hơi ngả ngớn, vừa rồi còn biểu hiện khiêm tốn lễ phép, chỉ là muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, ai ngờ lại bị đùa giỡn một trận.
Anh ta cảm giác được Tống Khuynh Thành đang khẽ giãy dụa, nhưng anh ta chẳng những không buông ra mà còn tăng thêm sức lực trên tay: "Tôi có mấy người bạn chơi bóng ở bên kia, cùng đi qua làm quen đi.
”
Nói xong, anh ta liền muốn dẫn người đến chỗ nào đó trên sân bóng.
Tống Khuynh Thành càng giãy dụa, cô nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi không có hứng thú với bạn bè của anh, buông tôi ra.
”
Thanh niên thấy cô không biết điều như vậy nên cũng không còn kiên nhẫn nữa: "Cô cũng ra đây chơi rồi mà còn tỏ vẻ cao quý gì nữa, còn không phải là đứa mê trai đã giang chân ra cho đàn ông chơi rồi sao!”
Lời nói tục tĩu đến như vậy, đổi lại là cô gái bình thường thì không khóc cũng cảm thấy tức giận và xấu hổ.
Thế nhưng Tống Khuynh Thành nghe xong, gương mặt không đỏ, hơi thở không gấp, cô chỉ cười nhạt rồi nói: "Tôi cũng khá nhớ nhung đàn ông đấy, nhưng chưa đói khát đến mức phải làm với hàng nhái.
”
Sắc mặt thanh niên vô cùng kém, nhất thời không để ý liền bị Tống Khuynh Thành đẩy tay ra.
Khi thấy Tống Khuynh Thành sắp xuống bậc thang, lửa giận của anh ta bùng lên, nhào tới hung hăng đẩy Tống Khuynh Thành từ phía sau.
Sự cố bất ngờ xảy ra không kịp đề phòng ——
Mặc dù Tống Khuynh Thành mang giày bằng nhưng bị đẩy như vậy, dưới chân vẫn không cẩn thận mà đạp hụt một cái, bả vai của cô đột nhiên đụng phải một bức tường ấm áp, kiên cố nhưng dẻo dai, mùi thuốc lá tươi mát đập vào mặt, xâm nhập vào hô hấp của cô.
Cảnh tượng cô lăn xuống đất không hề xảy ra.
Trên vòng eo mềm mại của Tống Khuynh Thành, có thêm một bàn tay người đàn ông với xương khớp rõ ràng.
Dường như đối phương không dùng bao nhiêu sức lực đã cứu được cô.
------ Ngoài lề------
Giải thích nghiêm túc: Văn viết thiên về thực tế, bao gồm cả thiết lập nhân vật, Lão Tủu cố gắng đến gần hiện thực nhưng cũng cao hơn hiện thực một chút.
Về phần anh Úc từ chối những ám chỉ của Khuynh Thành, là bởi vì tam quan anh Úc tương đối chính trực, anh cảm thấy Khuynh Thành còn quá nhỏ tuổi nên không hy vọng cô lầm đường lạc lối.
(̄ ↗) Nhưng mọi người đều yên tâm, cứ trêu chọc như vậy thì nhà cũ cũng sẽ bốc lửa khỏi dập!
Ví dụ như, Khuynh Thành ngã một cái, lại đụng phải anh Úc, nhất định là cố ý; lại ví dụ như, cô cố ý cười đùa với người đàn ông khác chính là khiến cho anh Úc ghen tuông.
.