Sáng hôm sau, Tống Khuynh Thành rửa mặt xong xuống tầng thì người giúp việc cũng đã dọn xong canh thừa thịt nguội ở trên bàn ăn."Dậy rồi sao?" Lục Tích Sơn đi ra từ phòng sách ở tầng một, ông quay đầu căn dặn người giúp việc đang ở trong nhà ăn: "Làm thêm một phần bữa sáng nữa đi."Lời còn chưa dứt, một giọng nữ khác đã vang lên: "Dì Lương, đi lên búi tóc giúp tôi."Cát Văn Quyên đứng ở lầu hai, mặc bộ đồ công sở, lạnh lùng liếc Tống Khuynh Thành một cái, nói xong quay người trở về phòng.Là chủ của một gia đình, Lục Tích Sơn thấy vậy liẻn có chút không vui, Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Cháu đã hẹn với bạn học đi ra ngoài chơi nên sẽ không ăn sáng."Lục Tích Sơn nói: "Muốn đi ra ngoài sao? Vậy để lái xe đưa cháu đi."Tống Khuynh Thành đi tới cửa trước chỗ thay giày, nói: "Không cần, cũng không quá xa đâu ạ."Tống Khuynh Thành vừa rời đi, Lục Tích Sơn bóp mi tâm, sau đó quay người lên tầng.
Bên trong phòng ngủ chính, Cát Văn Quyên đang vẽ lông mày, ông ta nhìn gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ của vợ qua gương, nói với giọng trách cứ: "Khuynh Thành vẫn còn con nít, bà không thể bao dung quan tâm nhiều hơn một chút sao?”"Bộp!" Cát Văn Quyên đập mạnh bút vẽ lông mày xuống bàn trang điểm.Bà ta ngước mắt nhìn về phía ông chồng có tính cách nhu nhược của mình: "Nó đâu phải là chui từ trong bụng tôi ra! Lục Tích Sơn, ông đừng quên, nó không phải là con của người anh yểu mệnh kia của ông, mẹ ruột của nó không cần nó, huống chi tôi với nó không quen không biết, còn phải coi nó như tổ tông mà sống cung phụng trong nhà sao?""Nhưng bà không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Mới mở miệng đã kẹp đao giấu kiếm rồi!"Cát Văn Quyên cười lạnh: "Tôi không phải là ông, nhặt được cây cỏ dại còn coi như bảo bối.
Đừng cho là tôi không biết, vì để nhét con nhỏ tai họa này vào trường cấp ba Nguyên Duy, mà ông đã phải đưa bao nhiêu quà và mời bao nhiêu bữa cơm.
Buổi tối hôm qua có phải là nó lại xòe tay đòi tiền của ông không? Còn bà ngoại đã sắp vào quan tài của nó cũng dựa vào ông nuôi chứ gì."Gân xanh trên trán Lục Tích Sơn nổi đầy lên, bày rõ dấu hiệu muốn bùng phát thì Cát Văn Quyên lại một lần nữa cầm lấy bút vẽ lông mày, chậm rãi ung dung mở miệng: "Chỗ tổng giám đốc Lưu tôi đã dùng lời lấp liếm cho qua, dù ông ta không muốn đi so đo với một đứa bé nhưng hiện tại công ty chúng ta cần số tiền lớn để quay vòng tài chính, nếu tổng giám đốc Lưu đột nhiên đổi chủ ý, kết quả ra sao, ông hiểu rõ hơn tôi đấy."Nghĩ đến công ty đang lâm vào nguy cơ, Lục Tích Sơn lựa chọn im lặng.*Sau khi đi ra khỏi nhà họ Lục, Tống Khuynh Thành ngồi xe buýt đến bệnh viện nhân dân số một thành phố.Sau khi xuống xe, cô mua chút hoa quả gần đó rồi mới đi vào khu nội trú.Thang máy dừng ở tầng sáu, khoa động mạch tim.Còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, Tống Khuynh Thành đã nhìn thấy bà cụ nằm ở trên giường bệnh tạm thời ngoài hành lang, hộ lý thì đang gác chân, cắn hạt dưa ngồi nói chuyện phiếm với người nhà của bệnh nhân giường bên cạnh."Bà ngoại!" Tống Khuynh Thành lập tức đỏ cả vành mắt, bước nhanh đi đến bên giường: "Sao bà lại nằm ở đây?"Hộ lý là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, eo tròn như bánh mì, vừa phun vỏ hạt dưa vừa nói: "Còn sao chăng gì nữa! Bệnh viện đâu phải là cơ quan từ thiện, các người đóng tiền trễ thì sao có thể để các người tiếp tục chiếm phòng được.
Cô gái nhỏ, thừa dịp hôm nay cô ở đây, tôi nói trước với cô một tiếng là làm hết mấy ngày tiếp theo thôi, tháng sau tôi không tới nữa đâu."Tống Khuynh Thành không để ý tới bà ta, chỉ ngồi xổm ở bên cạnh giường nhìn bà cụ có thần sắc không tốt."Buổi sáng y tá có thông báo, thuốc bà ngoại của cô đang dùng là loại đắt tiền, nếu như ngày mai lại không nộp viện phí, thì những thuốc thí dụ như cái thuốc tiêm vào dịch tên Levosimendan[1] gì đó đều phải dừng hết."[1]Levosimendan: là một chất gây nhạy cảm canxi được sử dụng trong quản lý suy tim sung huyết mất bù cấp tính.
Nó được bán trên thị trường dưới tên thương mại SimdaxBà cụ đeo ống dưỡng khí ở mũi đang ngủ thì tỉnh dậy, nhìn thấy cháu gái ngoại liền rất vui, nhưng do cuống họng quá khô không phát ra được giọng nói, nên chỉ có thể đưa tay sờ gương mặt của cô.Tống Khuynh Thành nhanh chóng nắm chặt bàn tay khô gầy đang truyền dịch của bà cụ, nhẹ giọng hỏi: "Bà ngoại, cháu đánh thức bà sao?"Bà ngoại chớp mí mắt, lắc đầu."Bà ngủ tiếp đi." Trong lòng Tống Khuynh Thành cay cay.
Ở chính giữa trần hành lang có máy lạnh nên khi đứng dậy cô để tay bà cụ vào lại trong chăn, rồi sau đó quay đầu nói với điều dưỡng: "Tôi đi tìm bác sĩ Phạm hỏi chút chuyện."......Bác sĩ Phạm đã gặp qua Tống Khuynh Thành vài lần, biết cô là người thân của bà cụ nằm giường số 4 phòng 6021."Trong thẻ của bà ngoại cháu từ hôm qua đã thiếu tiền viện phí rồi." Bác sĩ Phạm di con chuột, tra xét tình hình liên quan trên máy tính: "Chúng tôi cũng không còn cách nào, cháu cũng thấy rồi đấy, bên trong khoa đã không còn đủ giường để nằm, đến nỗi hai bên hành lang đều là giường bệnh."Tống Khuynh Thành nắm chặt quai ba lô trong tay: "Bác sĩ Phạm, bà ngoại cháu lớn tuổi, nằm ở trên hành lang rất không tiện…"Bác sĩ Phạm đánh gãy lời nói của cô: "Nếu không thì gia đình đổi bệnh viện cho bà cụ đi, ví dụ như bệnh viện trên thị trấn, tiền phí tương đối rẻ."Đi ra khỏi văn phòng, Tống Khuynh Thành ngồi trên ghế hành lang, vùi mặt vào giữa hai tay, thở dài mệt mỏi.Cô không biết đã có vấn đề gì nữa.
Rõ ràng hôm qua Lục Tích Sơn nói đã đóng năm 50 ngàn tệ rồi mà.Nghĩ đến bà ngoại nằm ở trên hành lang, khoé mắt của Tống Khuynh Thành lại nóng ướt, cô cầm di động, không biết nên gọi điện thoại cho ai, ngoại trừ Lục Tích Sơn thì không ai có thể lập tức xuất nhiều tiền như vậy.Qua rất lâu sau, cửa phòng làm việc của bác sĩ đột nhiên mở ra.Tống Khuynh Thành ngước mắt lên.Bác sĩ Phạm nhìn thấy cô gái còn ở ngoài cửa chưa đi, thì lập tức nói: "Tôi đang định đi tìm cháu đây, phòng tài vụ mới gọi điện thoại cho tôi, nói là tối hôm qua đã có người giúp bà ngoại cháu đóng tiền viện phí hai tháng rồi, là do bên phòng ấy sơ suất, mà đúng lúc tôi có một bệnh nhân sắp xuất viện, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp đưa bà cụ vào trong ngay.”Quay lại phòng bệnh, thấy hộ lý đã bày ra một gương mặt mỉm cười, không đề cập tới chuyện nghỉ nữa.Tống Khuynh Thành không có so đo với bà ta, người coi trọng tiền bạc cũng không gì đáng trách.Bà cụ truyền dịch xong đang tựa vào đầu giường, nhìn thấy cháu gái ngoại trở về, trên mặt liền hiện vẻ từ ái.Bà ngoại trước kia là giáo viên ở nông thôn, tiền lương ít nhiều gì cũng đủ nuôi sống hai bà cháu, thế nhưng bảy, tám năm trước bệnh thở khò khè của bà lại nặng thêm, sau đó tim cũng xảy ra vấn đề, các bệnh nặng bệnh nhẹ khác theo nhau mà đến, mặc dù trình độ chữa bệnh của Nam Thành tiên tiến hơn so với thị trấn nhỏ nhưng bảo hiểm y tế không thể sử dụng trái khu vực được, mỗi tháng hơn hai ngàn tiền hưu còn chưa đủ tiêm một lần thuốc Levosimendan..