Tống Khuynh Thành nhẹ ngước lên, vừa khéo đối diện với đôi mắt Úc Đình Xuyên, sau đó cô cụp mi mắt, chậm rãi mở miệng: "Tôi biết.
"Lúc nói lời này, tay trái dưới cằm buông xuống, và như vô tình đụng vào chân dài của người đàn ông.
Tay của cô rất đẹp.
Ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ, không có chút tì vết.
Tầm mắt Tống Khuynh Thành nhìn xuống tấm chăn đắp trên quần tây, lòng bàn tay nắm chặt để sát vào bên đùi của người đàn ông, cả người bất giác cảm thấy căng thẳng, lông mi cô run rẩy: "Nhưng lại có chút cảm xúc, khiến người ta không kìm lòng được.
"Giọng cô gái nhỏ nhẹ, trong đêm đen lộ ra vẻ yếu đuối nhu mì.
Không khí trong phòng khách trở nên có chút khác thường.
Chỉ là một lát sau, Úc Đình Xuyên mở miệng: "Tôi nói rồi, tuổi em còn nhỏ, rất nhiều chuyện sẽ không lựa chọn chính xác được.
"Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe vào trong tai Tống Khuynh Thành, như có vẻ tuyệt tình.
Cô nhẹ giọng nói: "Tôi biết mình muốn cái gì.
""Vậy em muốn cái gì?""! " Tống Khuynh Thành im lặng.
Bởi vì bị ép hỏi, trên mặt lộ ra nước mắt rưng rưng muốn khóc.
Úc Đình Xuyên nhìn gương mặt cô quật cường, không tiếp tục nói gì nữa, vừa định ngăn tay đang đi quá giới hạn, thì Tống Khuynh Thành đã trước một bước rút về.
Cô đứng dậy rời khỏi phòng khách, mà không nhìn anh một cái.
Không giống chạy trối chết.
Trái lại giống như là giận dỗi bởi vì tranh luận với anh.
Nhìn bóng lưng cô biến mất ở trên hành lang, Úc Đình Xuyên chậm rãi thu tầm mắt lại, cầm hộp thuốc trên bàn trà lấy ra một điếu thuốc, hút một hơi, sau đó chậm rãi phun ra, khói thuốc mịt mờ, mơ hồ lộ ra biểu tình giữa lông mày anh!.
Trở về phòng, Tống Khuynh Thành ngơ ngác dựa lưng vào trên cửa, tâm trạng giống sắc trời đen tối ngoài cửa sổ.
Cô rất rõ ràng mình muốn là cái gì.
Ngoại trừ tiền, thì chỉ có tiền.
Nhưng mà đáp án này, chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
Nằm lại trên giường, Tống Khuynh Thành hoàn toàn mất ngủ.
Cô nhìn chằm chằm chân trời vừa sáng, lúc đến sáu giờ, cô lại đứng dậy đi toilet.
Mới ra khỏi toilet, bên kia cầu thang đã xuất hiện một bóng người cao lớn, Tống Khuynh Thành lần theo tiếng bước chân nhìn qua, là Úc Đình Xuyên mặc đồ thể thao vừa mới chạy bộ về, hai tay bỏ vào túi đi lên tầng.
Cảm ứng được ánh mắt của cô, Úc Đình Xuyên ngừng bước chân lại, ngước đôi mắt thâm thúy nhìn sang.
Bốn mắt đối diện, bầu không khí trong nháy mắt ngưng trệ.
Một giây sau, Tống Khuynh Thành dời mắt, về phòng của Úc Tinh!.
Hơn mười giờ sáng, Úc Tinh tỉnh dậy.
Ở trên giường mơ mơ màng màng trở mình, không đụng phải người, cô ấy quay đầu, nhìn thấy Tống Khuynh Thành đang ngồi ở trước bàn học đọc sách ôn tập, tóc dài giống như rong biển khoác trên vai, lúc cúi đầu có vài sợi tóc rơi xuống, bởi vì che mắt, nên cô vén ra sau tai, lộ ra nửa bên sườn mặt, ánh mặt trời từ bệ cửa sổ xuyên thấu vào chiếu lên da cô trắng nõn gần như trong suốt.
Nghe thấy động tĩnh, Tống Khuynh Thành nhìn qua: "Tỉnh rồi?""Sao cậu dậy sớm thế?" Úc Tinh vừa ngáp vừa từ từ bò dậy.
Tống Khuynh Thành tiếp tục xem sách, trả lời: "Chỉ là buổi tối ngủ sớm, với lại mình không giống cậu, hay ngủ nướng.
"Đợi đến lúc Úc Tinh rửa mặt xong, thì hai người cùng nhau thay quần áo.
Chiều cao Úc Tinh và Tống Khuynh Thành không sai biệt lắm, chỉ là Úc Tinh hơi đẫy đà, váy cô ấy mặc lên người Tống Khuynh Thành có hơi rộng, nhưng hết cách rồi, cô chỉ có thể mượn váy cô ấy mặc.
Lúc cởi váy ngủ, Úc Tinh chú ý tới chỗ khác thường ở bụng Tống Khuynh Thành: "Sao ở đây lại có vết sẹo vậy?"Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Trước đây từng mổ ruột thừa.
".