Cố Gia Chi đạp giày cao gót, thướt tha đi tới bên cạnh Úc Đình Xuyên.Đèn bên hành lang sáng lên ánh sáng màu cam.Úc Đình Xuyên dời tầm mắt, nhìn Cố Gia Chi: "Chào hỏi ông nội xong rồi?""Ừ." Cố Gia Chi cong mắt, dựa vào hàng rào có dây leo quấn lấy nhau, liếc nhìn nơi nơi là hoa hồng xinh đẹp cách đó không xa, suy nghĩ rồi mới nói ra quyết định của mình: "Tối hôm qua em đã nói với anh em, lần này trở về sẽ không định đi nữa, sau này đặt trọng tâm công việc ở trong nước."Nói xong, Cố Gia Chi quay đầu nhìn về phía Úc Đình Xuyên ở bên cạnh, muốn được nghe anh đáp lại.Úc Đình Xuyên đút tay trái có đeo đồng hồ sang trọng vào trong túi quần, anh nói: "Xuống tầng đi, người đã đến gần đông đủ rồi."Trong lòng Cố Gia Chi thất vọng, nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mắt, áo sơ mi quần tây, người cao ngất, dằn tình cảm tích lũy nhiều năm xuống đáy lòng, giống như một vò rượu ngon năm xưa, càng lâu càng đậm, càng đậm càng say lòng người.
Nhưng từ nhỏ được giáo dục đã không cho phép cô ta có lời nói và việc làm khác thường, nên chỉ có thể lộ ra nụ cười đoan trang: "Được."Nhà ăn tầng một, hai, ba người giúp việc đang bận rộn quanh chiếc bàn dài.Cố Gia Chi kéo Úc Đình Xuyên, lanh mắt chú ý tới Úc Tinh ở góc phòng, liếc Tống Khuynh Thành bên cạnh Úc Tinh, thấy hai người mặc đồng phục học sinh giống nhau, nói ra suy đoán của mình: "Đó là bạn cùng lớp của Tinh Tinh à?"Úc Đình Xuyên cũng nhìn về phía bên kia phòng, đúng lúc bắt được cảnh tượng Tống Khuynh Thành mỉm cười."Có vẻ tính cách rất trầm lặng." Cố Gia Chi lại nói...."Đang nhìn chúng ta, không biết nói gì." Úc Tinh vừa cho một quả nho vào miệng, vừa để ý Cố Gia Chi trên hành lang.Cố Gia Chi đi xuống cầu thang, đi đến phòng khách một mình.Úc Tinh lập tức dời tầm mắt đến Tống Khuynh Thành.Tống Khuynh Thành nhìn về phía cầu thang.Nhưng không thấy Úc Đình Xuyên.Chỉ một cái chớp mắt đã không biết đi đâu.Vừa mới ở vườn hồng, gần như ngay sau khi thấy Cố Gia Chi, cô đã rời đi.Không bao lâu sau, gia chủ nhà họ Úc, Úc Lâm Giang trở vào từ bên ngoài.Úc Lâm Giang hơn năm, sáu mươi tuổi, mặc âu phục thẳng thớm, trừ tóc hoa râm, thì không nhìn ra được là người đã bước vào tuổi sáu mươi.
Úc Lâm Giang khẽ nhíu mày, có hơi nghiêm túc.Tống Khuynh Thành thờ ơ nhìn vòng quanh một vòng, thấy Úc Tinh có ba người cô, lại không thấy người chú khác."Chú nhỏ mình học ở nước ngoài." Úc Tinh dừng một chút, tiến lên, bổ sung bên tai Khuynh Thành: "Chú nhỏ lớn hơn mình ba tuổi."Vô tình thám thính chuyện nhà nhà họ Úc, Tống Khuynh Thành cầm chén sứ nhấp một hớp nước, đổi đề tài: "Mẹ cậu không về nhà?"Úc Tinh vui vẻ ăn nho: "Chắc ở bệnh viện chăm bố mình."...Quả như lời Úc Tinh, tiệc tối đến gần bảy giờ mới bắt đầu.Chờ những người khác vào tiệc, Tống Khuynh Thành bị Úc Tinh kéo đến cuối bàn ngồi xuống.Úc Đình Xuyên vốn biến mất đã xuất hiện lần nữa.
Anh kéo ghế ra cho Cố Gia Chi, rồi ngồi ở bên trái dưới Úc Lâm Giang.
Tống Khuynh Thành ngồi ở cuối bên phải bàn ăn.
Cô giương mắt nhìn, chỉ có thể thấy được mặt bên của người đàn ông, chớp mắt một cái, cô dời tầm mắt của mình.Vì có trẻ con nên không khí bàn ăn sôi động hơn hẳn.Úc Tinh thỉnh thoảng thì thầm với Tống Khuynh Thành mấy câu, thỉnh thoảng nhận xét về các món ăn, có lúc phàn nàn về một người anh họ quá gấu.Bữa tiệc gia đình đến gần hồi cuối, Úc Đình Xuyên đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại."Chú hai đúng là bận bịu hơn chúng ta." Dượng Tư của Úc Tinh cười nói.Úc Minh Huệ khoan thai nói: "Chú hai quản lý công ty lớn, dĩ nhiên không thể so sánh với người điều hành một xí nghiệp nhỏ như anh rồi."Sắc mặt dượng Tư của Úc Tinh trở nên lúng túng.Cô Tư của Úc Tinh cúi đầu đút con ăn cơm, tựa như không nghe thấy Úc Minh Huệ chế giễu chồng."Chị Ba, có phải gần đây chị lại đến Hoành Điếm nữa không?" Cô Năm của Úc Tinh hỏi Úc Minh Huệ.Úc Minh Huệ không trả lời, quay đầu nói với Úc Lâm Giang: "Bố, gần đây có một đạo diễn tìm con, nói con khá thích hợp với vai nữ hai, con đã xem kịch bản thấy nó rất hay, bố xem...!Hằng Viễn chúng ta có thể đầu tư vào không?""Cô ba, giáo viên chúng cháu nói lần trước cô diễn rất tốt, cái liếc mắt của cô khiến cô giáo hận không thể quật chết cô."Cậu con trai năm tuổi của Úc Minh Dung giương cái miệng nhỏ nhắn không có răng cửa, nói lanh lảnh."Biến đi!" Úc Minh Huệ vô cùng khó chịu.Lúc này, Tống Khuynh Thành để đũa xuống, thấp giọng nói với Úc Tinh: "Mình đi toilet."Úc Tinh hỏi: "Cần mình đi cùng cậu không?"Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Không cần."...Đi từ phòng vệ sinh ra, Tống Khuynh Thành không lập tức trở về nhà ăn, mà là thong thả đi ra khỏi tòa nhà nhỏ kiểu phương tây.Màn đêm bên ngoài mờ ảo, cô chậm rãi bước xuống bậc thang.Quả nhiên, ở dưới tàng cây bên cạnh tòa nhà kiểu phương Tây, có một chùm sáng lập lòe.Úc Đình Xuyên đang nghe điện thoại, trong tay châm một điếu thuốc lá, thỉnh thoảng cất lên giọng nói trầm và êm dịu.
Không chờ Tống Khuynh Thành đến gần, người đàn ông đã quay lại, cô rõ ràng có cảm giác khi Úc Đình Xuyên nhìn thấy mình thì tốc độ nói chuyện dừng lại, mặc dù anh đã khôi phục như thường rất nhanh.-----Chính xác là Úc Lâm Giang là ông nội Cố Tinh, ông cụ Úc là ông cố của Úc Tinh nhé..