Giang Nguyệt Hoàn tự nhiên có thêm một cái đuôi rồng lành lạnh trong tay.

Y còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Tiêu Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đuôi của ngươi có gì tốt mà sờ..."

"Ngươi nói cái gì?" - Sở Cận Lâu thính tai nghe được câu nói nhỏ này, lập tức mất hứng, "Đuôi ta không tốt ở chỗ nào?"

Tiêu Dịch vốn dĩ chỉ lẩm bẩm trong miệng, nghe thấy lời phản bác của hắn thì giống như bị chạm nọc, nhịn không được mà lớn tiếng: "Đương nhiên không sờ được, loài có vảy đều là dị loại!"

"Ngươi nói lại lần nữa xem?!"

"Loài có vảy đều là dị loại! Lông xù mới đáng yêu nhất!"

"Nói hươu nói vượn!"

Trăm triệu lần không ngờ được lần đầu tiên hai người ồn ào ầm ĩ với nhau là bởi vì loại vấn đề ấu trĩ "đuôi ai sờ tốt hơn" này.

Giang Nguyệt Hoàn ở một bên nhìn nhìn, dường như không có ý định ngăn cản. Y nhìn nhị đồ đệ xưa nay cẩn thận điềm đạm cãi nhau đến đỏ mặt, rồi nhìn đại đồ đệ chẳng bao giờ nghe dạy dỗ lại không dùng vũ lực mà lại cố gắng cãi lý, cảm thấy vô cùng mới mẻ thú vị. Nội tâm y gợn lên một ít cảm xúc không biết tên, là loại cảm giác mới lạ mà y chưa bao giờ trải qua trong ba ngàn năm tu đạo vô tình.

Bỗng nhiên, hai kẻ đang cãi nhau ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía người thứ ba bị liên lụy đến vấn đề này.

Thiếu niên dê run rẩy cả người, bị ánh mắt uy hiếp của Sở Cận Lâu và ánh mắt mong đợi của Tiêu Dịch đồng thời nhìn vào, tim đập nhanh mãnh liệt, cảm thấy bản thân không còn sống được bao lâu nữa, chạy trốn tới phái Phù Quang có thể cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Cậu lắp bắp: "Ta... ta thấy... quan trọng là ân nhân thích cái nào hơn."

Vấn đề bị đá lên người Giang Nguyệt Hoàn, trong tay y còn đang nắm cái đuôi của rồng nhỏ, kiên nhẫn chải vuốt lại đám lông rối tung rối mù. Y có lòng trấn an các đồ đệ, nói ra mấy chữ: "Thứ nào cũng có ưu điểm riêng."

Nói xong, cũng không cho bọn họ có cơ hội tranh cãi, y nghiêm túc: "Cần phải trở về."

Sở Cận Lâu được sư tôn sờ đuôi một chốc, tự giác cho rằng người thắng trận tranh cãi này là mình, hắn lắc lắc cái đuôi với Tiêu Dịch, rất giống một con đực theo đuổi bạn đời thành công giễu võ dương oai với con đực thất bại khác.

Tiêu Dịch tức đến mức nghiến răng.

Bởi vì tâm tình của Sở Cận Lâu không tồi, hắn tạm thời không định cắn chết dê nhỏ, dê nhỏ có thể theo chân bọn họ trở lại núi Phù Quang. Trên đường đi, họ gặp phải không ít đệ tử đến xem náo nhiệt, âm thanh thảo luận truyền đến:

"Chưởng môn đem con thụy thú kia về thật à? Nhìn tình huống này, chẳng lẽ ngài muốn thu nhận đồ đệ thứ ba sao?"

"Ba ngàn năm không thu đồ đệ, vừa mới nhận là nhận một lúc ba đứa, Tu Chân Giới chúng ta sẽ phát sinh chuyện lớn gì sao..."

"Còn có chuyện gì lớn hơn chuyện ba thời không dung hợp nữa hả?"

"Mà này, con thụy thú kia là như thế nào vậy, ta lại chưa từng nghe nói đến?"

"Nghe nói là cát dương gì đấy... May mắn ở đâu ta cũng không biết, chỉ nghe nói cậu ta ban đầu thuộc về tông Thoái Quang. Chưởng môn môn phái kia đam mê thu đồ đệ, liên tục thu bảy đồ đệ nam, vẫn còn muốn nhận thêm một đồ đệ nữ. Con dê nhỏ này lớn lên mềm mại, lại có dung mạo nữ tính, bị bọn họ nhận lầm thành nữ, sau khi nhận về thì được bảy vị sư huynh cưng như trứng mỏng, qua một thời gian mới phát hiện ra cậu ta vốn là nam."

"Đúng là nhìn hơi khó phân biệt nam nữ thật... nhưng mà loài dê này, chỉ có dê đực mới mọc sừng, vậy mà cũng nhận lầm được sao?"

"Lỡ đâu lúc đó chưa mọc sừng?"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, không biết từ đâu đồn tới, nói máu cát dương có thể trị bệnh cứu người, ăn nội đan của cát dương rất có ích lợi... tóm lại càng lan truyền càng thái quá, khiến cho nhiều người mơ ước, ai cũng muốn có được cậu ta. Tông Thoái Quang không chịu nổi áp lực, hơn nữa giới tính cậu ta bị bại lộ, cậu ta liền bị trục xuất khỏi môn phái, một mình lưu lạc bên ngoài."

"Được thu nhận rồi lại bị vứt bỏ, đúng là thảm thật."

"Này không phải giống với lời đồn về rồng ở thời không của chúng ta sao?"

"Cũng giống, nghe nói ở thời không của bọn họ không có rồng. Tuy rằng lúc nào cũng có người nói mình chính mắt nhìn thấy rồng, nhưng chưa bao giờ có bằng chứng chứng minh rồng thực sự tồn tại. Bọn họ luôn thích theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt, ba người nói thôi là giả cũng thành thật, vốn dĩ cát dương cũng không có tác dụng như thế, nhưng đồn nhiều thì sẽ trở thành thật."

Giang Nguyệt Hoàn nghe các đệ tử nói chuyện phiếm, biểu cảm không có gì thay đổi, tay dắt thiêu niên lại gấp gáp hơn một chút, thẳng đường mang cậu về Hàm Lộ Cư, hai đứa đồ đệ kia cũng theo tới.

Có lẽ là bởi vì có "công hiệu" tương tự, Sở Cận Lâu hiếm khi mà không làm khó dễ thiếu niên nữa, đứng khoanh tay dựa vào cửa.

Giang Nguyệt Hoàn ngồi xuống trước án thư, vẫy tay với thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"

Thiếu niên đi đến trước mặt y, móng dê đạp lên mặt đất phát ra tiếng "lộc cộc" nhỏ. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, rốt cuộc ngừng khóc thút thít, đôi mắt to vô cùng sáng trong, nhỏ nhẹ nói: "Tô... Tô Dương."

"Tô Dương," - Giang Nguyệt Hoàn lặp lại cái tên này một lần, "Ngươi biết ta là ai sao?"

Tô Dương gật đầu.

"Ngươi chạy trốn tới phái Phù Quang, là có tâm hay vô tình?"

Tô Dương nhìn thoáng qua Sở Cận Lâu, lại thoáng nhìn qua Tiêu Dịch, cậu cắn môi dưới như hạ quyết tâm, lấy hết can đảm ra mà nói: "Sư tôn cũ đã nói cho ta rằng quá nhiều người muốn tranh đoạt ta, ông ấy không bảo vệ được ta, nếu ta muốn sống thì hãy đến đại phái đệ nhất Tu Chân Giới là phái Phù Quang, tìm gặp người đứng đầu Tu Chân Giới là Tiên Tôn Lãm Nguyệt, chỉ có Tiên Tôn mới có thể bảo vệ ta. Nếu vận khí của ta tốt, có thể sống sót đến được phái Phù Quang, thì ta sẽ cầu xin Tiên Tôn thu nhận ta. Nếu Tiên Tôn nhân từ, chịu để ta ở lại, cho ta trở thành đệ tử của phái Phù Quang, có lẽ ta có thể bảo toàn mạng sống."

"Suốt đường chạy trốn đều có người muốn đuổi giết ta, ta rất mệt mỏi, trật chân cũng không dám dừng, cánh tay bị tên bắn trúng cũng không dám dừng lại. Rõ ràng ta chưa từng gây thù chuốc oán với họ, chưa từng làm chuyện xấu, tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy."

Cậu nói xong lại rơi lệ, lúc này còn khóc to hơn, thậm chí bắt đầu nức nở: "Ta muốn sống, cầu xin Tiên Tôn thu nhận ta, cái gì ta cũng có thể làm. Ta có thể quét rác, bưng trà, đổ nước, hoặc giúp Tiên Tôn chăn nuôi linh thú, trồng hoa dọn cỏ... Nếu Tiên Tôn không định thu nhận ta, ta sẽ... ta sẽ ngoan ngoãn chết ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không làm bẩn một ngọn cỏ cây của phái Phù Quang... hu hu..."

Sở Cận Lâu càng nghe, đôi mắt càng mở to, nhìn dê nhỏ đang khóc sướt mướt này một cách khó tin. Bé con này chính là "trà xanh" trong miệng sư thúc!

Đầu tiên chính là tỏ vẻ đáng thương để lấy lòng thương hại, sau đó tự hạ thấp bản thân mình, miêu tả bản thân vừa tội nghiệp vừa oan ức, hèn mọn đến trần trụi, rồi lại bộc lộ bản thân có thể làm bất cứ thứ gì để giữ mạng, cuối cùng là một câu "Tiên Tôn không thu nhận ta thì ta cũng sẽ không hề oán hận một lời, ta sẽ ngoan ngoãn biến khuất mắt Tiên Tôn".

Quả thực điều có thể nói cậu đều đã nói hết, còn đi kèm nước mắt cực kỳ chân thật kia, khiến người ta chỉ có thể cảm thán "con dê nhỏ này đáng thương quá, lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm đuổi nó đi đây"!

Trên đời này sao lại có thể loại vật nhỏ tồi tệ như vậy?!

Sư tôn tuyệt đối sẽ không bị nó lừa!

Sở Cận Lâu căng thẳng nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn, thầm chờ mong sư tôn luôn bình tĩnh lý trí của hắn sẽ không rơi vào bẫy của con dê nhỏ này. Ai ngờ giây tiếp theo, Giang Nguyệt Hoàn nhẹ nhàng thở dài, vỗ nhẹ mu bàn tay của Tô Dương: "Bổn tọa sẽ không đuổi ngươi đi, nếu ngươi đã vì gặp riêng ta mà tìm đến, vậy thì ở lại đi. Ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?"

Sở Cận Lâu: "?!"

Hắn lập tức vọt tới trước mặt Giang Nguyệt Hoàn: "Sư tôn, người không thể nhận nó!"

Giang Nguyệt Hoàn hơi nhíu mày, giương mắt nhìn hắn: "Vì sao?"

Sở Cận Lâu chưa kịp nói tiếp, Tô Dương đã sụt sịt mở miệng trước: "Tiên Tôn, ta không dám hy vọng xa vời rằng có thể bái ngài làm sư phụ, hơn nữa rồng... rồng hẳn là không thích ta, ta không thể tạo thêm rắc rối cho Tiên Tôn, chỉ cầu xin ngài cho ta làm đệ tử ngoại môn, ta sẽ chăm chỉ làm việc."

Sở Cận Lâu tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy con dê nhỏ sặc mùi trà xanh này còn đáng ghét hơn tên phế vật kia một vạn lần, hắn gằn ra một chữ trong cổ họng: "Ngươi..."

"Cận Lâu," - Giang Nguyệt Hoàn hơi không vui, y cho rằng sau khi trải qua chuyện của Tiêu Dịch, rồng nhỏ thế nào cũng phải hiểu chuyện hơn một chút, không ngờ hắn vẫn là loại thái độ này, "Ngươi muốn để vi sư phạt ngươi về động U Đàm, thực hiện nốt phần phạt cấm túc chưa làm xong sao?"

Sở Cận Lâu lập tức câm miệng.

Hắn trơ mắt nhìn sư tôn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật có tính chất giống nhẫn ngọc ban chỉ của hắn và Linh Giới của Tiêu Dịch, rồi kéo tay Tô Dương qua, đặt nhẫn lên lòng bàn tay cậu, ôn hòa nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của ta."

Tô Dương có chút sợ hãi mà nhìn Sở Cận Lâu, tựa hồ muốn từ chối, muốn rút tay của mình lại: "Tiên Tôn, ta..."

Giang Nguyệt Hoàn khăng khăng cho cậu: "Nhận."

Tô Dương đành phải nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng chớp khô nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong xứng với khuôn mặt thanh thoát tinh xảo, vô cùng khiến người ta yêu thương: "Đa tạ Tiên Tôn."

Sở Cận Lâu nổi trận lôi đình, cảm thấy bản thân ở nơi này thêm một giây đồng hồ thôi cũng không chịu nổi, quay đầu muốn đi.

"Đứng lại," - Giang Nguyệt Hoàn chuyển tầm mắt hướng về phía hắn, ra lệnh, "Cận Lâu, lại đây cho ta."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng nhỏ: Tức chết ta rồi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play