Ba tháng này Quý đại thiếu gia. đã quen với việc đi đâu cũng được Ninh Tuy ôm vào lòng, kèm theo là những cử chỉ thân mật và hành động trêu chọc khiến người đỏ mặt tim đập, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị bỏ qua một bên không dòm ngó tới, một chút vuốt ve âu yếm cũng không có.
Mặc dù Ninh Tuy ngồi cạnh hắn nhưng Ninh Tuy không ôm hắn cũng không chạm vào hắn, thậm chí không nắm tay hắn nữa, tất cả những gì hắn cảm nhận được là bầu không khí lạnh lẽo, một chút mùi hương trên người Ninh Tuy cũng không có, hắn cảm thấy giống như Ninh Tuy cách xa hắn khoảng 8 thước.
Là cảm thấy cơ thể mình quá năng, khiến vai cậu đau nhức sao?
Dù hiểu được khi vợ nhỏ làm một việc quá nhiều sẽ sinh ra chán, nhưng trong lòng Quý đại thiếu gia như thể đang yêu nhau nồng nhiệt đột nhiên phát hiện ra nửa kia đối với mình thất niên chi dương(1) dường như đã biến mất.
(1) Thất niên chi dương 七年之痒: Xuất phát từ bộ phim "Itchy Seven Years" của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được "thất niên chi dương" thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
Hắn không nhịn được ra sức vươn cổ khiến đầu ngả sang bên trái.
Hắn không tin Ninh Tuy có thể trơ mắt nhìn hắn khó chịu khi bị vẹo cổ.
Trên mặt Quý Úc Trình không chút biểu tình, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vẫn giống như trước, rõ ràng còn đang trong trạng thái thực vật, nhưng tại sao hôm nay cơ thể của người thực vật lại mềm nhũn vậy?
Đã cố định eo hắn rồi, sao đầu hắn còn vẹo sang nữa? Là do bệnh nặng nên xương càng thêm thả lỏng sao?
Ninh Tuy cũng sợ dưới sự lắc lư của xe, qua một lúc đầu hắn sẽ bị trẹo.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của vợ nhỏ đang áp lên má mình, Quý Úc Trình hài lòng, trong lòng cũng dần trở nên phấn chấn.
Tại sao chỉ đỡ đầu hắn, tại sao không dùng ngón tay chạm vào mặt và vuốt tai hắn như ngày thường?
Sự đối đãi đột nhiên trở nên tệ hơn, Quý đại thiếu gia có chút không hài lòng.
Thừa dịp xe xóc nảy, đầu của Quý đại thiếu gia rất tự nhiên mà đung đưa, khuôn mặt vô ý cọ cọ vào lòng bàn tay Ninh Tuy.
Hắn cố ý làm lông mi chậm rãi run lên, tựa như chiếc lông vũ mềm mại trêu chọc lướt nhẹ trên ngón tay đeo nhẫn đang hơi cong của Ninh Tuy.
Mười ngón liền tâm, cảm giác đó lập tức bị phóng đại lên gấp mấy lần. Đầu ngón tay của Ninh Tuy giống như đột ngột có một luồng điện tràn đến, trong nháy mắt xông thẳng vào trái tim cậu.
Trước đây Quý đại thiếu gia giống như một bức tượng ai cũng có thể chơi đùa, lông mi cũng không chớp lấy một cái, từ sau khi lần đầu tiên tỉnh lại rồi lại hôn mê, lông mi bỗng nhiên cử động được.
Hắn động như vậy, Ninh Tuy chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kỳ lạ.
Trong tâm trí đều là hình nộm, mà hình nộm đã trở nên sống động hơn.
Hắn rõ ràng vẫn chưa tỉnh nhưng hơi thở và sự rung động trong lòng bàn tay Ninh Tuy như thể hắn đã tỉnh.
Ninh Tuy nhanh chóng rút tay lại, lấy chiếc gối sau người ra kê xuống sau thắt lưng cho Quý Úc Trình, cũng khiến đầu của Quý Úc Trình bị mắc kẹt luôn.
Tai Quý Úc Trình còn dán trên gối, linh hồn cảm thấy phi thường khó tin.
Cứ như vậy, một người sống và một người thực vật ở trong bầu không khí tĩnh lại, chiếc xe lái về hướng Quý gia.
Bên này, Ninh Thần và Ninh Viễn Minh cũng đang trên đường trở về.
Chuyện tối nay quá kinh hãi, trong xe của bọn họ cũng là một mảnh chết lặng.
Ninh Thần liếc nhìn Ninh Viễn Minh ngồi ở trên ghế phụ, sắc mặt Ninh Viễn Minh vẫn lúc xanh lúc trắng, rũ mặt không biết đang nghĩ cái gì, trong mắt tràn đầy u ám.
"Trước khi đi tiệc tối, chẳng phải em nói quen biết Phương sao?" Ninh Thần cầm vô lăng nhịn không được hỏi. Nói y như thật, hắn còn tin là thật.
Ninh Viễn Minh: "...."
Lời nói của Ninh Thần vô ý sát thêm một liều muối vào trái tim y.
Ninh Viễn Minh tựa hồ có chút tinh thần hoảng hốt, giống như chịu đựng quá nhiều nên Ninh Thần không truy hỏi đến cùng, chỉ cho rằng người em trai này đã nói dối để cầu xin hắn đưa mình cùng tham gia tiệc tối.
Qua một lúc, Ninh Viễn Minh nhìn dòng xe phía trước, không khỏi nghiến răng: "Chẳng lẽ Ninh Tuy làm giả thân phận kia?"
Ninh Thần cau mày: "Đừng nói nhảm, sao Chủ ban(2) Phương có thể nhầm lẫn được?"
(2) Chủ ban 主办: Người chịu trách nhiệm chính, người đứng ra tổ chức.
Tâm trạng hắn cũng không khá hơn Ninh Viễn Minh là mấy, lúc này hắn vô cùng phiền não, còn có chút hối hận, nếu như sớm biết Ninh Tuy được thừa kế tài sản, ngày đó hắn sẽ ôm Ninh Tuy và chấp nhận Ninh Tuy vào nhà.
Hai người với cảm xúc lẫn lộn trở về nhà.
.........
Xe của Ninh Tuy và Quý Úc Trình cuối cùng cũng đến nhà cũ Quý gia.
Khi Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình xuống xe, vô thức nhìn người tuyết trong khu vườn bên ngoài biệt thự.
Đáng tiếc, đã tan chảy rồi.
Cơ thể của Quý Úc trình vẫn đang trong trạng thái hồi phục, 009 không còn chiếu hình ảnh cho hắn mọi lúc nữa.
Mặc dù hắn không nhìn thấy biểu cảm của Ninh Tuy nhưng đầu của hắn đang tựa vào cổ Ninh Tuy, dựa theo hướng quay cổ của Ninh Tuy cũng có thể đoán được Ninh Tuy đang nhìn người tuyết.
Xem ra vợ nhỏ rất thích mấy thứ đó, đợi cơ thể tốt hơn sẽ đắp lại cho cậu lần nữa.
Sau này mỗi trận tuyết đầu tiên của đông đều sẽ có một đống người tuyết, Quý Úc Trình yên lặng suy nghĩ.
Ninh Tuy và quản gia ôm Quý Úc Trình trở lại trên giường.
Lúc Ninh Tuy ăn cơm cùng lão gia tử và quản gia, 009 nói với Quý Úc Trình chuyện xảy ra vào buổi tiệc tối hôm nay.
Năng lượng của hệ thống sẽ theo tình trạng cơ thể của vật chủ mà thay đổi ở một mức độ nhất định, hai ngày này Quý Úc Trình đã đi qua cánh cổng địa ngục một lần, 009 tự nhiên không còn nhiều tinh thần cổ vũ như trước, cũng không bám theo Quý đại thường xuyên nữa.
Chuyện trong tiệc tối, nó nghe được khi người khác nói cho lão gia tử.
Phản ứng của Quý Úc Trình giống hệt lão gia tử, trong lòng sinh ra một chút vui mừng.
Thì ra vợ nhỏ được kế thừa một khoản tài sản, như vậy thì không thiếu tiền, càng thêm rõ ràng em ấy vì mình mà nguyện ý ở lại bên cạnh mình hay sao?
009: "....."
Quý đại thiếu gia nằm trên giường, tâm tình phiền muộn khi ở trên xe không được vợ nhỏ ôm vào trong lòng lập tức bị quét sạch.
Có vẻ như khi trên đường trở về vợ nhỏ quá mệt nên mới không chăm sóc mình.
Nghĩ như vậy, Quý đại thiếu gia lại dàn dào mong đợi nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, chờ vợ nhỏ lên lầu, hôm nay còn chưa tắm rửa.
Dưới lầu, Ninh Tuy uống một bát canh bốc khói để xua đi cái lạnh lẽo trong cơ thể.
Điện thoại cậu lúc này đã sắp nổ tung rồi, có mấy phóng viên và những người thuộc mọi tầng lớp muốn gọi điện tạo mối quan hệ.
Cậu lấy điện thoại trực tiếp tắt nguồn.
Lão gia tử ở trong thương trường nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa đã sớm tu luyện thành cao thủ, có thể đoán được tại sao trước đây Ninh Tuy không định tiết lộ thân phận mà chờ đến thời điểm này mới công khai?
80% là nhìn thấy cảnh hùng hổ của Quý Dật và Quý Vân nên muốn thêm một phần sức lực cho Quý Úc Trình và lão đầu đây mà.
Trong lòng lão gia tử có chút cảm động.
Nếu như lúc đầu khi Ninh Tuy gả qua, ông chỉ coi trọng tử vi bát tự của Ninh Tuy, thì bây giờ ông thực sự coi trọng con người của Ninh Tuy.
Có một người như vậy làm vợ Úc Trình, Úc Trình còn điều gì bất mãn?
Suy nghĩ một lát, lão gia tử đột nhiên nói: "Tiểu Tuy, nếu Úc Trình tỉnh lại rồi muốn ly hôn với con, con liền đánh gãy chân nó đi!"
Ninh Tuy húp canh thiếu chút nữa bị nghẹn: "..... Cảm, cảm ơn ông nội."
Ninh Tuy uống canh xong ôm bát vào trong bếp rồi lên lầu.
Hai ngày này Quý đại thiếu gia ở trong bệnh viện không được tắm rửa cẩn thận, toàn thân nồng nặc mùi thuốc khử trùng, nhất định rất khó chịu, đến lúc phải đi tắm rồi.
Nếu là trước đây, Ninh Tuy nhất định sẽ vui vẻ chạy tới tắm cho hắn, vừa giàu lại vừa đẹp trai, ai mà không thích?
Trò chơi mà Ninh Tuy mong muốn nhất trong cô nhi viện khi còn nhỏ là mặc quần áo cho búp bê mỗi tuần một lần.
Nhưng bây giờ Quý Úc Trình có thể tỉnh dậy bất cứ khi nào...... Vừa nghĩ đến cảnh tượng hai người đang trong trạng thái trần truồng trong bồn tắm, Quý Úc Trình mở mắt ra lạnh lùng nhìn cậu, Ninh Tuy liền có chút xấu hổ.
Cậu lưỡng lự đứng trước cửa.
Trong phòng ngủ, Quý Úc Trình ở trên giường vẫn luôn không ngừng vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, vành tai ửng hồng chờ vợ nhỏ đi vào.
Nghe thấy Ninh Tuy đi tới trước cửa, tim hắn bắt đầu bịch bịch đập nhanh.
Có thể tưởng tượng ra cảnh vợ nhỏ chạy vào ôm ngang hắn đi vào bồn tắm, hận không thể lột bộ đồ bệnh viện trên người hắn ra phát sinh ra..... Vợ nhỏ cư nhiên vẫn đi đi lại lại ngoài cửa.
Hắn: "......?"
Quản gia vừa đem khăn tắm tới, Ninh Tuy liền kéo quản gia lại.
Quản gia: "Làm sao vậy thiếu phu nhân?"
Ninh Tuy ho khan, chỉ vào bên trong: "Hôm nay, chú tắm được không?"
Quản gia: "......?"
Cái gì?! Người thực vật trên giường giống như bị tia sét giữa trời xanh đánh xuống.
Quản gia sửng sốt đang định đồng ý nhưng Ninh Tuy lại nhìn thấy vẻ mệt mỏi dưới đáy mắt quản gia, chợt nhớ ra tối qua mình đã ngủ mười tiếng, quản gia vẫn liên tục chạy qua chạy ra giữa bệnh viện và Quý gia, chăm sóc Quý lão gia tử lại sắp xếp người bảo vệ Quý Úc Trình, hiện tại chắc đã kiệt sức.
Cậu vội nói: "Đùa thôi, đã dọa chú rồi, vẫn để cháu tắm đi."
Quản gia vỗ vỗ ngực: "Thật sự bị cậu sợ sợ rồi, thiếu phu nhân."
Quý Úc Trình: "....."
Quý Úc Trình bình tĩnh ở trong đầu hỏi: "Tắm cho tao là chuyện rất mệt mỏi sao?"
"Bình tĩnh, ký chủ." 009 cảm nhận được phiền muộn trong lòng Quý đại thiếu gia, vội nói: "Vợ nhỏ của canh cũng nói là đùa giỡn thôi, yên tâm đi, cậu ta còn hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, cậu ta sẽ không giao cho người khác tắm cho anh đâu."
Ninh Tuy mở cửa đi vào phòng, vẫn như thường lệ xả đầy nước vào bồn tắm, thử nhiệt độ nước rồi đến bên giường ôm người trên giường lên, sau đó cởi quần áo trên người xuống.
Cởi quần áo cho người thực vật, cậu làm suốt ba tháng đã sớm thành thói quen.
Nhưng bây giờ bức tượng đẹp trên giường sẽ tỉnh dậy bất cứ khi nào, chuyện này đã thay đổi cảm giác và tính chất trong cậu, trở thành việc cậu cởi quần áo cho Quý Úc Trình.
Ninh Tuy lần lượt cởi cúc áo từ trên xuống dưới, đường nhìn rơi vào làn da trắng nõn của Quý đại thiếu gia, cảm giác trong lòng cậu hoàn toàn khác trước kia.
Mặc dù trước đây Ninh Tuy có chút xấu hổ nhưng trong đầu vẫn tương đối đơn giản, ngoại trừ sờ soạng kiếm tiền, cũng không có bất cứ suy nghĩ quá phận nào đối với Quý Úc Trình.
Nhưng lúc này......
Ngón tay cậu lướt trên lồng ngực Quý Úc Trình, nhận ra đây là một người sống từng đi qua ngã vào lòng mình.
Thậm chí cậu bắt đầu suy nghĩ đến khi Quý Úc Trình mở mắt ra nhìn về phía cậu, trên mặt sẽ có biểu cảm thế nào..... Nhiệt độ và xúc giác trên ngực Quý Úc Trình bắt đầu khiến cơ thể cậu cũng có chút hơi nóng.
Thật sự quá gay go rồi.
Vẫn là tắm nhanh thôi, nếu không tắm được một nửa người sẽ tỉnh dậy mất, mình chỉ có thể một đêm rời khỏi trái đất chuyển đến sống nơi khác.
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy thuần thục cởi quần áo trên người xuống cho Quý đại thiếu gia.
Quý Úc Trình nằm trong lòng Ninh Tuy không biết trong lòng Ninh Tuy đãng nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tốc độ vợ nhỏ cởi quần áo cho mình rất gấp gáp, giống như nóng lòng muốn nhìn thấy cơ thể của hắn, trái tim lạnh băng của hắn mới nhẹ nhàng chuyển biến tốt.
Ninh Tuy tốn sức lực ôm Quý Úc Trình, đặt hắn vào bồn tắm.
Vừa cầu nguyện Quý đại thiếu gia nhất định không được tỉnh dậy khi cậu đang tắm cho hắn, vừa cởi áo khoác bước vào trong bồn.
Cậu vặn khăn cẩn thận lau từng tấc da thịt trên người Quý Úc Trình.
Vì để kết thúc phân đoạn này sớm hơn, động tác của cậu trở nên nhanh hơn.
Ban đầu Quý Úc Trình còn tràn đầy vui sướng, vành tai ửng đỏ khi được vợ nhỏ tắm cho nhưng rất nhanh liền thấy không đúng — sao hôm nay vợ nhỏ tắm vội quá vậy?
Trước đây vợ nhỏ không giống những người khác, hình như rất hưởng thụ khi tắm cho hắn, mỗi lần đều tắm chậm lì lì tận nửa tiếng, từng chút từng chút bao phủ khắp người hắn, làm hắn mẫn cảm đến mức ra sức kiềm chế dục vọng trong người.
Nhưng lần này sau khi từ bệnh viện trở về, cách vợ nhỏ tắm cho hắn không khác quản gia và hộ công lúc trước, biến thành chỉ đơn giản kỳ cọ cơ thể cho hắn.
Không chỉ như vậy, tiếp xúc da thịt cũng ít hơn.
Lúc trước vợ nhỏ đều ôm hắn hận không thể dán da thịt mình lên người mình, nhưng vào lúc này lại để hắn dựa vào bồn tắm, chỉ ngồi xổm bên cạnh bồn tắm vươn tay qua tắm giúp hắn.
Thậm chí còn không đưa tay đỡ mặt hắn hay chạm vào mặt hắn nữa!
Sự bất mãn và tủi thân trong lòng Quý Úc Trình đạt đến cực điểm, nhưng không thể mở mắt tỉnh dậy ngay lập tức.
Bởi vì cả quãng đường vợ nhỏ không chạm vào hắn nên 60% lượng pin khi còn ở bệnh viên cho đến về nhà không tăng thêm được vạch nào.
Chịu đựng nhẫn nhịn nhưng thật sự nhịn không được.
Hắn dứt khoát dùng lực trên lưng hướng về phía Ninh Tuy.
Ninh Tuy đang kỳ đùi cho lão công thực vật nhà mình, nửa người trên của lão công thực vật đột nhiên mềm nhũn nghiêng về phía mình, làm nước trong bồn tắm bắn tứ tung.
Ninh Tuy bất ngờ giật mình, sợ hắn va đầu liền vội vàng dùng hai tay đỡ lấy hắn.
Tuy nhiên cơ thể của Quý Úc Trình đã thô bạo nhanh chóng như gió ngả vào lòng cậu, dưới cằm đặt trên bả vai cậu.
Đầu của Quý Úc Trình nghiêng sang một bên, cánh môi gần như có chút thô lỗ lướt qua vành tai cậu, hôn rải rác trên sụn tai, hai phiến môi của Quý Úc Trình đúng lúc chạm vào nhau.
Cảm giác ẩm ướt từ trên tai truyền đến, vừa nhu vừa mềm.
Ninh Tuy bị hành động của người thực vật làm cho hoảng sợ, theo bản năng co rúm người lại.
Nhưng càng rụt đầu của Quý Úc Trình càng nghiêng về phía cổ cậu, môi trực tiếp dán xâm nhập vào sau tai cậu.
Hơi thở có chút gấp gáp của người thực vật phả vào tai cậu, nóng cực kỳ, chóp mũi lạnh lẽo áp lên mặt cậu, theo động tác chống đỡ của hai cánh tay mà phát sinh ra đung đưa giống như đang chậm rãi dao động trên khuôn mặt cậu, do dự chiếm cứ từng tấc da trên mặt cậu.
Vành tai là nơi mẫn cảm của Ninh Tuy, eo cậu lập tức nhũn ra.
Dòng điện làm nổ tung từng lỗ chân lông trên người Ninh Tuy, cậu kinh hoàng đến mức toàn thân có chút nóng bừng.
Cậu theo bản năng muốn đẩy người thực vật ra nhưng lại sợ đẩy ra sẽ làm lưng của người thực vật đau, chỉ có thể dùng hai tay đỡ lấy ngực Quý Úc Trình, bất động.
Vài giây sau, nhịp tim của Ninh Tuy dần hồi phục trở lại.
Cậu vô thực quay mặt nhìn Quý đại thiếu gia ghé bên cổ, gần như nghi ngờ Quý đại thiếu gia đã tỉnh rồi.
Nhưng vẫn chưa tỉnh!
Quý Úc Trình nhắm chặt hai mắt, nào có dấu hiệu tỉnh lại.
Bị một người thực vật không có ý thức hôn và chạm khiến toàn thân mềm nhũn, Ninh Tuy chỉ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cậu nhìn phòng tắm một lượt, cũng may bên ngoài không người, mà Quý Úc Trình vẫn chưa tỉnh lại cho nên không ai biết.
Ninh Tuy nuốt nước bọt sợ nếu đặt người thực vật về chỗ cũ, tình huống ban nãy sẽ xảy ra lần nữa, sau cùng trực tiếp giữ nguyên tư thế ôm người vào lòng vội vàng kỳ lưng cho hắn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chân Ninh Tuy có chút mềm, tựa như có một con nai nhào đến trong ngực khiến hai má cậu nóng bừng.
Đem Quý Úc Trình đặt lên giường, bản thân cậu lại đi tắm nước lạnh, sau đó cuối cùng mới bình tĩnh lại chút.
.... Ở bệnh viện hai ngày không được tiếp xúc thân mật, cuối cùng cũng nếm được chút mùi vị của vợ nhỏ, tâm trạng của người thực vật trên giường tốt hơn rồi.
Hắn hài lòng nhắm mắt đợi vợ nhỏ tắm xong sẽ đến chui vào lòng mình nằm như thường lệ.
Ninh Tuy sấy khô tóc xong bước ra khỏi phòng tắm, đi tới đắp chăn cẩn thận cho Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình vẫn mặt vô biểu tình, khuôn mặt tuấn tú vừa mới tắm xong có chút ửng hồng, không còn tái nhợt như ban ngày.
Vốn dĩ vô thức nghĩ leo lên giường ngủ bên cạnh hắn, nhưng tay nhấc chăn của Ninh Tuy hơi dừng lại.
Cậu xoay người đi về phía chiếc giường khác.
Quý đại thiếu gia nằm trên giường: "......"
Ngay khi Quý Úc Trình cho rằng Ninh Tuy chỉ đến đó lấy đồ rồi sẽ quay lại, nhưng Ninh Tuy tắt đèn leo lên chiếc giường khác trực tiếp ngủ thiếp đi.
Quý Úc Trình ngạc nhiên lắng nghe: "....."
009 sợ bị ký chủ mắng vì vấn đề lượng pin, nên nhanh chóng chủ động xoa dịu, vội nói: "Ký chủ, đây hình như là chiếc giường mà em trai anh đưa vào vào ngày đầu tiên kết hôn."
Quý Úc Trình ở trong lòng thầm mắng em trai ngốc vạn lần.
Nhưng rốt cuộc vợ nhỏ bị làm sao vậy?
Buổi tối khi còn ở trong xe không để mình dựa lên vai cậu, còn có thể giải thích được....
Nhưng bây giờ cư nhiên còn muốn chia giường với mình?!
Cảm tình đối với mình giống như đã bị đảo ngược mạnh mẽ từ 500% xuống còn 200%.
Lẽ nào những lời mình dùng để đuổi Quý Vân và Quý Dật khiến cậu giảm bớt ấn tượng rồi sao?
009 có thể cảm nhận được tâm trạng uể oải của ký chủ nhà nó, phân tích: "Chẳng lẽ vợ nhỏ của anh không thích được anh bảo vệ, chỉ thích kiểu cao lãnh, nhu nhược, có thể bị cậu ta khống chế, bị cậu ta chơi đùa đến khóc? Anh trở nên ngầu cậu ta liền thấy chán."
Quý Úc Trình: "....."
Sắc mặt Quý Úc Trình trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: "Thu lại ba chữ cuối cùng."
009 nghe lời: "Anh trở nên ngầu cậu ta liền đổ anh."
Quý Úc Trình: "......."
Quý đại thiếu gia tâm tình chán nản, nằm trên giường cảm thấy chăn bông chưa từng lạnh lẽo như lúc này, nằm một mình trên chiếc giường trống trải chưa bao giờ bức bối đến thế.
Nghe tiếng thở đều bên cạnh, hắn dùng sức nhướng mi chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng lượng pin ở góc bên phải chỉ ở mức 60%.
Bên giường kia, Ninh Tuy cũng chưa ngủ.
Cậu gối đầu lên cạnh tay, ôm gối trong ngực cố gắng coi chiếc gối là Quý Úc Trình, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, không tài nào ngủ được.
Ninh Tuy đã quen với việc ôm lão công thực vật vào trong lòng, ngửi mùi hương thảo dược trên người hắn, vuốt ve làn da ấm áp, cảm nhận tiếng tim đập đều đặn có lực của hắn, như thể cho dù trời có sập thì hắn vẫn yên tĩnh nằm ngủ nơi đó.
Nửa đêm mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của hắn dưới ánh trăng, sau đó vui sướng ngủ tiếp.....
Trong lòng đột nhiên thiếu đi cái gì đó, Ninh Tuy chỉ cảm thấy trống rỗng.
Chắc Quý Úc Trình không tỉnh lại nhanh như vậy đâu nhỉ?
Ít nhất thì đêm nay sẽ không đột nhiên mở mắt đúng không?
Mình đến ngủ một đêm, một đêm thôi, chắc không sao đâu?
Ninh Tuy chịu không nổi cảm giác mệt mỏi không cách nào vào giấc ngủ được, vén chân lên đứng dậy cầm gối đầu trở lại trên giường Quý Úc Trình.
Bên này Quý Úc Trình đang suy nghĩ lung tung, trong đầu đã nghĩ đến việc liệu vợ nhỏ có chán hắn hay không, sau đó liền cảm giác vợ nhỏ chui vào trong chăn của mình.
"......." Tâm tình mù mờ cứ như vậy đột nhiên bị xua tan.
Quý Úc Trình đột nhiên cảm thấy sao mình giống chú săn lông vàng nhận được chút ngọt liền thấy vui vẻ.
Hắn xấu hổ chậm rãi di chuyển đầu nghiêng về phía vợ nhỏ.
Ừm, hài lòng thỏa dạ.
Tuy nhiên lúc này, vợ nhỏ ở trong lòng bỗng chạm vào người hắn, nhàn nhạt thở ra một hơi.
Quý Úc Trình: "........"
Trong bóng tối, tiếng thở khe khẽ này rất rõ ràng, tựa hồ cực kỳ phiền muộn.
Tại sao còn thở dài? Cơ bụng của mình sờ không thích vậy sao?
Mấy ngày nay phát sốt chỉ còn hơi thở thoi thóp, quả thật mình đã gầy đi rất nhiều, nhưng không đến mức khiến vợ nhỏ thất vọng vì chút thay đổi trên cơ thể của mình chứ?
Lòng dạ Quý đại thiếu gia lập tức bách trảo nạo tâm(3), cực kỳ muốn biết vợ nhỏ đang thở dài điều gì, có phải không thích mình chỗ nào không.
(3) Bách trải nạo tâm 百爪挠心: Chỉ tình cảm rắc rối phức tạp, tâm thần bất ổn hoặc thập phần lo lắng, giống như bị trăm móng vuốt cào xé tâm hồn.
Ninh Tuy đang vòng tay qua eo Quý Úc Trình, ghé đầu vào bên gò má hắn, định chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh biến mất từ lâu của 008.
"A Tuy, em, sao em thở dài?"
Ninh Tuy có chút khó hiểu, tại sao nửa đêm cái hệ thống nhỏ này vẫn còn ở bên cạnh mình nữa, hơn nữa cảm giác âm thành này có chút giống với lão công thực vật nhà mình.....
Nhưng 001 nói âm thanh của hệ thống đều bị trộn lẫn với âm thanh con người, thấy giống cũng rất bình thường.
Quan trọng nhất là tối hôm trước từng nghe Quý Úc Trình nói chuyện, toàn thân toát ra khí lạnh, âm thanh lạnh lẽo, cho dù nghĩ thế nào cũng không thể nào đặt chung một chỗ với "nói lắp" được.
Ninh Tuy hơi ngẩng đầu: "Sao cậu lại ở đây?"
008 không trả lời.
Ninh Tuy nghiêng đầu trở lại, nghĩ thầm hệ thống đáng thương này chắc vẫn đang tìm ký chủ, vì vậy cậu lại thở dài.
Cậu nói với 008: "Búp bê mà cậu thích nhân đột nhiên sống lại rồi, còn biết nói chuyện, khi đó cậu cũng sẽ thở dài thôi."
Không thể tùy tiện kiếm tiền được cũng thôi đi, quan trọng nhất là không thể trắng trợn chạm vào.
Mọi người đều thích những con búp bê làm bằng thủ công chính là thích cảm giác ôm vào lòng, búp bê xinh đẹp sống lại sẽ chạy với đôi chân dài, còn có ý gì.
Quý Úc Trình: "....."
Trong đầu hắn 009 đang định nói ra câu tiếp theo cũng đột nhiên ngẩn ra: "......"
Nửa đêm, không khí im lặng một hai giây.
009 không biết tại sao rét run, ở trong đầu Quý Úc Trình hét lên: "A a a a a tui đã nói cậu ta nhất định chỉ động tâm với trạng thái thực vật của anh rồi mà!"
Quý Úc Trình: "........"
Quý Úc Trình: "Câm miệng!"
Quý đại thiếu gia cả đêm không ngủ, cố gắng bình tĩnh trầm tư với một vấn đề.
Ý gì?
Ý của vợ nhỏ là, chỉ thích khi hắn nằm, hắn sống liền không thích nữa?
Có phải vợ nhỏ chỉ thích người thực vật thôi không.
————
Mất điện nên tui vi vu vào nam chơi, đầu óc vẫn còn chóng mặt quá trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT