Kinh Triệu phủ doãn cao hơn Tri phủ địa phương nửa bậc, cấp bậc là tòng tam phẩm bằng với Thị lang Hình bộ. Nhưng Kinh Triệu phủ doãn là chính một phủ, còn Thị lang Hình bộ lại chỉ là chức phó, vì vậy đều ngồi ở ghế đầu tại đây, Phùng Thai ngồi bên trái, Vương Nghiên ngồi bên phải.

Phùng Thai mặt mày lạnh tanh, còn Vương Nghiên thì lại cười tủm tỉm. Tạ Phú đi vào phòng chào hỏi, Phùng Thai lạnh lùng nói: “Đêm qua các người đến Diêu phủ, mà không cả phát hiện ra trong phủ có người khác, lại còn có người ở đây trông chừng, đến khi bản phủ tới mới phát hiện có kẻ khác. Làm ăn kiểu đấy mà cũng đòi điều tra vụ án, có xứng với mũ mão trên đầu hay không? Lần trước là do ngươi sơ sẩy, suýt nữa thành sai lầm lớn. May nhờ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ giáng ngươi xuống chức Huyện thừa, không ngờ còn chưa thấm giáo huấn nhỉ?!”.

Tạ Phú quỳ xuống đất xưng tội. Vương Nghiên nói: “Lão Phùng ơi, đây cũng không phải lỗi của bọn họ. Tối qua ta tới nơi này sợ quấy rối việc điều tra của các người nên vẫn nán lại phòng chờ ở hậu viện thôi, họ có nhìn thấy đâu mà”, rồi lại nói với Tạ Phú: “Mau dậy đi, đứng lên nào”.

Phùng Thai nói: “Đã đi điều tra thì phải kiểm tra từng tí một, không được bỏ sót khoảnh vuông nào, đây là bọn họ thất trách”.

Vương Nghiên lại cười nói: “Lúc đó tối lửa tắt đèn, đêm hôm khuya khoắt rồi, có kiểm tra từng tí một cũng không nhìn rõ mà”.

Phùng Thai nói: “Thế thì việc gì phải đêm hôm mò đến, đã đến rồi thì chỗ nào cũng phải lục hết”.

Tạ Phú quỳ tại chỗ: “Là hạ quan sai rồi, tội đáng chết vạn lần, xin đại nhân trách phạt”.

Phùng Thai hơi nhíu mắt nhìn Tạ Phú: “Bản phủ tự sẽ ghi sổ khuyết điểm của các ngươi rồi báo lại bộ Lại. Sao lại chỉ có mình ngươi tới đây? Lẽ nào Trương tri huyện ở lại huyện nha tiếp đón người trong cung à?”.

Tạ Phú khấu đầu: “Hồi bẩm đại nhân, sứ giả của Thái hậu nương nương đã được bố trí ổn thỏa ở huyện nha, còn Trương đại nhân chạy đến núi Thọ Niệm rồi ạ”.

Hai hàng lông mày của Phùng Thai nhất thời nhíu lại: “Hắn chạy lên đó làm cái trò gì?”.

Ánh mắt Vương Nghiên cũng sáng quắc, nhìn chằm chằm về phía Tạ Phú.

Tạ Phú suy ngẫm trong tích tắc, sau đó nói thật: “Trương đại nhân lên đỉnh núi Thọ Niệm, để đào cây ạ”.

Mặt mày Phùng Thai càng thêm rét căm: “Nói cho rõ ràng!”.

Tạ Phú hơi thẳng người dậy: “Bẩm đại nhân, Trương đại nhân nghĩ vụ án này có mối quan hệ chặt chẽ với núi Thọ Niệm. Dưới cây liễu lớn trên đỉnh núi Thọ Niệm, khả năng có chôn một cỗ quan tài, Từ Thọ Quan trên núi Thọ Niệm liên quan đến đại sự dâng hương của Thái hậu, không thể xảy ra sơ suất, vì vậy mới để hạ quan đến đây, còn Trương đại nhân lên núi chặt cây liễu ạ”.

Vương Nghiên vỗ tay vịn ghế, cười ha ha: “Ủa vậy hả? Lão Phùng ơi ông mau qua huyện nha đi, Thái hậu nương nương sắp tới dâng hương rồi, xảy ra chuyện gì không ai gánh nổi đâu, tri huyện Phong Lạc này quả là lớn mật, dám bảo chỗ Thái hậu nương nương dâng hương có quan tài, thì là giả thần giả quỷ, hay là liên quan đến án mạng đây? Ha ha, thú vị quá! Lão Phùng ơi không ngờ ông lại có thuộc hạ to gan thế cơ. Ông mau đi nhanh đi, yên tâm nơi này có ta trông cho. Nếu ông không tin tôi thì cứ gửi vị thuộc hạ này lại đây cũng được”.

Phùng Thai thản nhiên nói: “Vương đại nhân cần gì làm ra vẻ thế. Bản phủ vẫn còn nhớ tên Trương Bình tri huyện mới nhận chức của huyện Phong Lạc có dây mơ dễ má với bộ Hình đấy, là môn sinh của Đào thượng thư cơ, còn giúp Vương đại nhân phá đến mấy vụ án. Đêm qua hắn cũng tới Diêu phủ, lẽ nào Vương thị lang dòm từ khe cửa qua không thấy sao?”.

Vương Nghiên nhướn mày: “Ờ, bản bộ viện nhận ra hắn đấy. Tên này tra án cũng có tí năng lực. Lên núi đào quan tài đúng là có duyên cớ cả, cũng không phải là làm loạn. Cơ mà sợ làm Phùng đại nhân khó xử thôi, xin Phùng đại nhân khỏi cần lo lắng cho bản bộ viện, đi huyện nha nhanh lên, giải thích với người trong cung trước quan trọng hơn mà ông”.

Phùng Thai lại híp mắt nhướn mi: “Đã tra án thì chính là công vụ, cứ theo lẽ công mà làm việc, sao lại bảo làm bản phủ khó xử chứ? Trước khi sự thực chưa được làm sáng tỏ thì không thể đoán bừa được, nếu đoán mò tấu lên, thì càng đồng nghĩa với khi quân đấy”. Dứt lời ông tức khắc gọi người đi huyện nha gặp người trong cung gửi lời thỉnh an thái hậu nương nương.

Vương Nghiên ở bên cạnh lo lắng nói: “Thỉnh an thái hậu nương nương thay bản bộ viện nữa nhé”. Sau đó y phái một tùy tùng bên cạnh đi cùng người của Phùng Thai.

Phùng Thai đứng lên, nói với người đang quỳ trên mặt đất là Tạ Phú nói: “Đi cùng bản phủ lên đỉnh núi”.

Vương Nghiên lại lo lắng nói: “Lão Phùng ơi, xa lắm đấy, chạy lên núi làm cái gì chứ, ở đây mà tra án đi mà”.

Phùng Thai cười lạnh một tiếng, phất tay áo ra khỏi cửa, Tạ Phú bò dậy đuổi theo thì đã thấy Vương Nghiên theo sát phía sau.

Phùng Thai nghiêng đầu châm chọc: “Không phải Vương thị lang nói điều tra ở đây rất tốt sao?”.

Vương Nghiên cười nói: “Ta là nói vụ án của các ngươi điều tra ở đây rất tốt, chứ còn vụ án của Hình Bộ bọn ta thì người chết từng nói về Từ Thọ quan trên núi Thọ Niệm, lần trước do bản bộ viện sơ sẩy, lần này tuyệt đối không để lọt manh mối nữa, đi là đương nhiên rồi”.

Phùng Thai nguýt môi một cái, không nói thêm nữa, bước thẳng xuống thềm.

Hố đất trước cây liễu càng lúc càng sâu.

Núi là đào cây lại không chịu đào cây mà chỉ là đào đất, trong ngực mấy nha dịch đều đang lẩm bẩm rồi.

Mới vừa rồi đạo trưởng kia làm một đoạn pháp càng làm cho bọn họ cảm thấy quái đản cả.

Nhưng dù lẩm bẩm hay đổ mồ hôi lạnh thêm nữa thì cuốc xẻng trong tay đám nha dịch đều không chần chừ chút nào, rồi họ nhảy vào trong hố, tiếp tục dốc sức đào. Đột nhiên cái cuốc trong tay người kia như chạm phải cái gì.

Rễ cây? Đâm xuống cảm giác có chút như rễ cây, nhưng lại có chút không giống. Trương Bình đứng ở miệng hố hai mắt sáng ngời, cúi người, mấy nha dịch cẩm xẻng cẩn thật gạt đất ra, lộ ra đường viền của vật đó.

Một, đầu quan tài.

Một đầu quan tài, dựng thẳng đứng.

Mấy nha dịch chỉ cảm thấy bàn tay lạnh toát, không khỏi đều dừng lại.

Trương Bình nhảy vào trong hố, ngồi xổm xuống, gạt bùn đất ra, rờ rẫm tỉ mỉ.

Không sai, là một cỗ quan tài dựng thẳng bị chọc thủng.

Nhưng cỗ quan tài này là gỗ, tạm thời không đoán ra được chất liệu gỗ, nhưng gia công cực kỳ phổ thông, cạnh quan tài cũng không dày, bên ngoài đã có chút mục nát, còn lại lớp sơn bàng bạc có màu đỏ sẫm.

Vô Muội đứng bên hố ồ một tiếng, nhắm mắt lại thì thào đọc pháp chú.

Trương Bình đứng kế bên nói: “Tiếp tục đào, cẩn thận chút, mang quan tài ra đây”.

Đám nha dịch do dự, nuốt nuốt nước miếng, hồi lâu mới lấy được dũng khí, ngực niệm đủ Ngọc hoàng đại đế A di đà phật Quan thế âm bồ tát rồi mới giơ cuốc xẻng trong tay lên, tiếp tục đào xới đất bên cạnh quan tài.

Ước chừng nửa canh giờ sau, quan tài dựng thẳng cắm vào đất rốt cuộc bị lôi ra, cẩn thận đặt ngang trên bãi đất trống.

Trương Bình lấy một cái khăn vải, tự mình chà lau thân quan tài. Màu sơn đỏ sẫm dưới ánh mặt trời chói đến gai mắt.

Một nha dịch thất thanh nói: “Cái, cái đinh trên quan tài này…”

Vô Muội lẩm nhẩm niệm chút, Trương Bình tỉ mỉ quan sát những cây đinh.

Mười sáu, mười bảy, mười tám.

Mười tám chiếc đinh to màu đen có khắc chữ chìm, xếp chỉnh tề trên nắp quan tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play