Trương Bình đáp: “Hạ quan đã biết.” Dừng lại một chút thì bổ sung tiếp, “đa tạ đại nhân chỉ giáo.”

Phùng Thai nhìn cái đầu đang cúi xuống của Trương Bình, phỏng chừng những lời nói lúc nãy của mình đã áp chế được tên tiểu tử tự cho là đúng này một chút rồi, có khi giờ này tâm trạng hắn đang loạn cào cào lên ấy chứ.

Nhìn ngươi nghiêm túc để tai nghe lời của bản phủ, đi sai đường thì phải biết quay lại!

Phùng đại nhân khoan dung đại lượng của chúng ta cũng không đôi co với Trương Bình nữa, lập tức giở tấm vải phủ trên mặt của thi thể xuống. Người đứng ở cuối giường lập tức sáp lại, giúp ông lấy tấm giấy ở mũi người chết ra, cạy mở khớp hàm, người đứng bên cửa cũng nhanh chóng lấy một cái khay trên bàn cầm đến bên giường, Phùng Thai cầm một cái nhíp trong khay lên, móc từ trong họng của xác chết ra một sợi bạc mỏng dính.

Trương Bình cũng sáp lại gần, sợi bạc vẫn còn màu bạc, không bị đen.

Phùng Thai nghiêng đầu, liếc nhìn Trương Bình. Trương Bình cúi đầu: “Đại nhân, hạ quan có thể nhìn gần hơn được không?”

Phùng Thai để sợi bạc vào trong một cái bát nhỏ có đựng dung dịch màu trắng đùng đục ở trên khay, mặt vẫn như cũ khẽ gật đầu.

Trương Bình lập tức dịch lại gần hơn, chăm chú nhìn vào bát, rồi lại ngó chòng chọc vào cái xác trên giường.

Người đứng cuối giường lúc nãy cầm bát nhỏ lên, rửa sạch sợi bạc. Khưu Lễ bộ cầm chậu khăn từ bàn đến để Phùng Thai rửa tay. Người cuối giường nói: “Đại nhân, còn phải kiểm tra lại không ạ?”

Phùng Thai liếc nhìn Trương Bình: “Nhìn thấy cái xác, ngươi lại có phán đoán nào rồi?”

Trương Bình lại cụp mắt xuống: “Hồi bẩm đại nhân, móng tay hơi xanh, sợi bạc không đổi màu, dựa vào đây có thể đoán là do trúng gió mà chết. Liệu có tiếp tục dùng giấm để kiểm tra không ạ?”

Phùng Thai nheo mắt hừ một tiếng: “Ngươi muốn nói cho bản phủ biết rằng ngươi hiểu biết các phương pháp khám nghiệm tử thi? Chỉ nhìn một cái, lại đưa ra nhận định, ngươi xem những lời lúc nãy của bản phủ chỉ như gió thoảng qua tai ư?”

Trương Bình khom người: “Hạ quan không dám, chỉ là thấy nét mặt và lời nói của vị Khưu lễ khi hỏi đại nhân dường như không còn chỗ đáng nghi nào khác.”

Phùng Thai cười khùng khục: “Đến cả cái này mà ngươi còn nghĩ chắc hẳn là vậy ư? “Dường như, có thể, ước chừng”, những từ này không được xuất hiện trong lúc phán đoán. Tra án, điều cần thiết chính là phải lấy chứng cứ thực tế làm trọng, chắc chắn.”

Suy diễn, không có chứng cớ xác thực thì không thể lấy đó làm định, nghi phạm chưa thẩm tra đoán định thì không thể gọi là tội, đây là câu nói bắt buộc phải biết khi vào cửa Hình luật.

Những lời giáo huấn ban nãy của Phùng đại nhân kỳ thực không chặt chẽ, chỉ cần dùng câu nói này liền có thể bác bỏ ngay.

Nhưng Trương Bình biết kỳ thực Phùng đại nhân muốn nói với hắn rằng, tuyệt đối không được phỏng đoán lung tung vô căn cứ mà hàm oan người tốt. Nghiêm khắc thế này là yêu thương hắn, chỉ là trong lời nói có chút sơ sót mà thôi.

Lan Giác đã từng nói qua với hắn, lúc người khác nói, nếu hiểu được ý nghĩa cốt lõi của người ta thì phải hết sức khiêm tốn lĩnh giáo, những sai sót thỉnh thoảng có trong lời nói đừng nên bắt bẻ lại.

Trương Bình vốn luôn nghĩ rằng, nếu có sai thì phải chỉ ra rồi sửa chữa nên không đồng ý lắm đối với lời Lan Giác nói. Về sau suy nghĩ kỹ hơn lại cảm thấy rất có lý. Giống như hắn vậy, cũng thỉnh thoảng lời nói ra không hề có ý đó  vậy mà không biết tại sao người khác nghe xong lại nghĩ sang ý khác. Lời nói hoàn toàn không thể thay thế cho thực tế. Đối mặt với việc này không nên phản ứng, chỉ nên thấu hiểu ý tốt thực sự của đối phương. Có lẽ đây chính là cái gọi là sắc mặt khi làm việc chăng. Hắn theo lời nói này mà làm, phát hiện quả đúng là có thể bớt đi nhiều việc không cần thiết.

Thế là lần này Trương Bình lại cúi đầu xuống đáp: “Hạ quan đã biết, đa tạ đại nhân giáo huấn.”

Quả nhiên Phùng Thai không nói gì nữa, thầm nghĩ tên này cũng nhanh trí, không cố biểu hiện ta đây, nhưng muốn bản phủ nhìn hắn với con mắt khác thì dẹp đi. Tâm tư hẹp hòi hư vinh của mấy người trẻ tuổi, khà khà, hoá ra lão Châu và Đặng Tự lại bị mắc lừa trò này. Thôi vậy, bản phủ cần gì phải phí lời với hắn. Thế là ông nói với người đàn ông đứng ở cuối giường phía trước: “Lão Hồng, lấy giấm đi.”

Lão Hồng theo lệnh rời đi, lát sau đã mang theo vài tạp dịch trở lại, bắt lò than, đặt thau sắt lên, đổ giấm gạo trắng vào trong thau.

Phùng Thai và một người nữa lại bỏ sợi bạc vào trong cổ họng của thi thể, sau đó bịt miệng lại. Trương Bình cũng sáp lại phụ một tay, lấy giấy dầu, trải khăn ra. Phùng Thai cảm thấy hắn khoe mẽ nhưng không chê ghét gì, cũng không nói gì nữa.

Giấm trong chậu sôi ùng ục, lão Hồng cùng mấy người tạp dịch bỏ khăn vào trong chậu, đun một hồi rồi lấy ra. Sau đó bắt đầu từ lòng bàn chân, vừa xoa vừa lau lên, không ngừng thay khăn mới trong chậu giấm, cứ thế xoa lau đến đỉnh đầu.

Phùng Thai một lần nữa lấy sợi bạc trong cổ họng thi thể ra, sợi bạc đã biến thành một màu đen thùi.

Phùng Thai để sợi bạc vào trong bát nước bồ kết: “Đúng là thủ pháp khó phát hiện, tên hung thủ này có chút thông minh đấy.”

Người vẫn luôn giúp đỡ nãy giờ lập tức nói: “Chút mánh khoé này sao có thể qua được pháp nhãn của đại nhân chứ.”

Phùng Thai lau khô hai tay, lại nhìn sang Trương Bình: “Ngươi lại có phán đoán gì nữa rồi?”

Trương Bình đáp: “Diêu viên ngoại bị người hạ độc.”

Phùng Thai nói: “Còn gì nữa? Là độc gì? Hung thủ dùng cách gì để làm người chết trúng độc?”

Trương Bình khom lưng: “Hồi bẩm đại nhân, hạ quan, không thể đoán định được.”

Phùng Thai chăm chú nhìn hắn một lát rồi nói: “Cái này đúng rồi. Trương Tri huyện, từ khi ngươi vào trong căn phòng này cuối cũng cũng làm đúng một chuyện rồi.”

Trương Bình cúi đầu lắng nghe.

Phùng Thai đợi hắn nói câu “Đều là do đại nhân chỉ dạy mà nên” hoặc “Hạ quan cảm tạ đại nhân răn dạy. Từ hôm nay sẽ càng cẩn trọng chú ý hơn, không phụ sự dạy dỗ của đại nhân” nhưng chờ một hồi chỉ thấy Trương Bình cụp mắt không lên tiếng, không hề có ý nói gì cả.

Khưu lễ thư nãy giờ vẫn đứng kế bên khẽ ho một tiếng, như muốn nhắc nhở Trương Bình. Phùng Thai đã quay đầu sang lão Hồng nói: “Kiểm tra cẩn thận thi thể, điều tra xem là loại độc nào cách thức gì, rồi mau báo cho bản phủ.” Rồi kéo khăn trên mặt xuống, phất tay áo rời khỏi phòng.

Mấy người kia cũng theo Phùng đại nhân ra khỏi phòng. Khưu Lễ thư nhìn thấy Trương Bình không hơi không tiếng đi theo liền nói: “Trương đại nhân, xin dừng bước.”

Trương Bình dừng lại: “Có phải là còn phải vào nhà chính bái kiến Tri phủ đại nhân?”

Khưu Lễ bộ nhìn nhìn hắn, thở dài một cái: “Đúng vậy, ngài tôi đợi một chút, để sau khi Tri phủ đại nhân trở về phòng vụ chính sẽ lại mời Trương đại nhân vào tham kiến.”

Trương Bình gật gật đầu: “Đa tạ.”

Lúc Trương Bình ra khỏi nha môn Kinh triệu phủ thì cũng đã giữa trưa. Người của Lại bộ đã rời đi, Kinh triệu phủ cũng không sắp xếp kiệu xe tiễn hắn. Trương Bình tính tự đi bộ về thì đột nhiên có người xuất hiện ở góc chếch phía trước mặt, cung kính hành lễ nói: “Trương đại nhân, mời bên này.” Hoá ra là xe ngựa do Liễu Đồng Ỷ sắp xếp đến đón hắn.

Trương Bình vô cùng cảm kích bước lên xe, nhận ân tình của Liễu Đồng Ỷ thế này khiến hắn có chút xấu hổ. Không biết phải làm sao để báo đáp đây. Trở về tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ rồi, hắn nói dối bản thân còn có việc, thay y phục khác, tự mình ra phố ăn bữa cơm, rồi lại kêu một xe lừa đi một vòng quanh chỗ Diêu gia đang tạm ở, tiện thể mua chút hoa quả trên phố đem về Liễu trạch. Chiều tối Liễu Đồng Ỷ từ chỗ Đại lý tự trở về, cùng nhau đi đến Lan phủ.

Hai người đến phủ Lan Giác, cùng người hầu vào trong sảnh tiểu hoa ở nội viện thì nhìn thấy ghế đầu trong sảnh có hai người đang ngồi. Một người là Lan Giác, còn người kia lại là Vương Nghiên.

Vương Nghiên là do chiều nay sau khi gặp hoàng thượng xong xuất cung thì tình cờ gặp Lan Giác, liền cười khà khà nói với y: “Lan đại nhân, tốt rồi nhỉ, nhiều lần gặp dung nhan thánh thượng, thánh thượng sủng ái tất thắng lợi.”

Lan Giác đáp: “Thôi đi, sắp phải hồi hương rồi, không so nổi với Vương đại nhân lúc nào cũng tự do ra vào đài các đâu.”

Vương Nghiên xoay người sóng vai đi cùng y: “Ta biết chuyện của Đại vương khiến huynh nhiều lo âu. Nghĩ thoáng chút đi, kỳ thực cũng là chuyện tốt mà.”

Lan Giác xoa xoa thái dương: “Lan mỗ chỉ mong lành lặn tay chân từ quê nhà về lại đây là đủ để đi đốt nén hương rồi.”

Vương Nghiên cười một tiếng: “Yên tâm, ta biết huynh nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ sai sót nào đâu. Ta đây cũng là bị kêu tới giáo huấn này. Cái vụ án mà hôm trước ta kể với huynh đấy, sau đó lại xảy ra mấy chuyện râu ria, một người trong vụ án này đã chết. Có thể là do nguyên nhân nào đó gây nên, không liên quan đến vụ án đó nhưng ta lại bị Phùng Thai vạch tội một chập, nói ta làm việc qua loa cẩu thả kết án dẫn đến chết một mạng người.”

Nhìn hướng lúc nãy Vương Nghiên đi đến, chắc chắn là sổ gấp của Phùng Thai đã bị Vân thái phó đọc được, bèn nói lại với Vương Nghiên.

Lan Giác cũng không nhiều chuyện, chỉ khuyên hai ba câu qua loa. Vương Nghiên trưng ra bộ mặt chả hề gì nói: “Cứ để Phùng Thai vui vẻ hai ba ngày. Vụ án ở trong tay không vội điều tra, cứ phí công ở mấy chuyện chưa biết có hay không, đợi đến lúc chẳng phá được án lại đổ cho những người xung quanh. Đúng rồi Bội Chi, hôm nay huynh ta đều là những người hao tổn tinh thần lẫn thể lực, cùng uống một trận thoả thích không?”

Lan Giác cười nói: “Gần đây mới có được chút rượu ngon, đang muốn mời Vương đại nhân giá lâm đến đây. Nhưng hôm nay có chút không tiện, cháu trai sẽ đến tệ phủ để tiễn tôi.”

Vương Nghiên ngạc nhiên nói: “Từ khi nào huynh và lệnh nhạc lại thân thiết thế này?”

Lan Giác đáp: “Chuyện của trưởng bối không liên quan đến con cháu. Hơn nữa vừa hay Trương Bình cũng đang ở trong kinh, cùng tới luôn.”

Hai mắt Vương Nghiên phát sáng: “Ồ, đúng rồi ha, hắn sắp nhậm chức rồi nhỉ. Tên tiểu tử này vào dưới tay Phùng Thai, còn chẳng biết ai thắng ai. Đúng rồi, Phùng Thai đã gặp hắn chưa?”

Lan Giác đáp: “Hình như sáng hôm nay đã đi đến nha môn tri phủ.”

Vương Nghiên đột nhiên quay đầu, hai mắt sáng ngời: “Bội Chi, tối nay bàn nhà huynh thêm đôi đũa nhé, huynh có phiền không?”

Lan Giác chỉ đành phải nói: “Vô cùng vinh hạnh.”

Trương Bình và Liễu Đồng Ỷ hành lễ với Lan Giác và Vương Nghiên. Vai vế giữa Liễu Đồng Ỷ và Vương Nghiên rất khó nói, Vương Nghiên cùng dượng y Lan Giác là quan đồng triều, chức vụ tương đương nhau, vả lại còn là bạn tốt nhưng tổ phụ của y Liễu Tiễn so với Vương thái sư lại cao hơn một bậc, gọi Vương thúc phụ quá không thích hợp nên đành giống như Trương Bình, cứ xưng là Vương đại nhân.

Vương Nghiên gật đầu nói vài ba câu với Liễu Đồng Ỷ sau lại nhìn Trương Bình, hai mày nhướng lên.

Lan Giác khẽ cười hỏi: “Hôm nay ngươi đi bái kiến Phùng đại nhân, mọi chuyện ổn không?”

Trương Bình đáp: “Rất tốt.”

Vương Nghiên hỏi: “Thật không?”

Cổ họng Lan Giác có chút ngứa ngáy, may mà Trương Bình không cảm thấy câu nói này của Vương Nghiên có ý tứ gì, thật thà trung thực trả lời: “Phùng đại nhân nhiệt tình hiền hoà, nói với hạ quan rất nhiều thứ, còn cho hạ quan cùng nghiệm thi, vô cùng yêu thương hạ quan.”

Lông mày Vương Nghiên khẽ giựt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play