Canh tư vẫn chưa qua, sương đọng trên nha hốt, Ngự sử đài Đô đại phu Bốc Nhất phạm xuống kiệu trước cửa Chiêu Vĩnh, đợi tiếng chuông lâm triều.
Một đoàn xe ngựa vừa lúc đó trờ tới, dừng lại cách kiệu quan của Bốc Nhất Phạm vài bước, là xe kiệu của Hình bộ Thị lang Vương Nghiên.
Bốc Nhất Phạm không kìm được thầm cười trong lòng. Cả triều đều biết, đêm hôm trước Vương Nghiên dẫn theo cả đám người chạy đến Đại lý tự giành án, đến cửa lớn cũng không bước qua được, bị sai nha đứng coi cửa của Đại lý tự bật lại không dám nói tiếng nào, chán nản bực bội rút đi hết. Phỏng chừng Phùng Thai khoái trá đến mức muốn lập bài vị trường sinh cho Đặng Tự luôn rồi, không biết có bắn pháo hoa trong vườn Kinh triệu phủ hay không.
Bốc Nhất Phạm ngồi yên mà lòng thầm cười thản nhiên, có một cảm giác thoải mái vô cùng.
Bên này Vương Nghiên đã xuống kiệu, liền lại gần Bốc Nhất Phạm hành lễ. Bốc Nhất Phạm nâng tay hoàn lễ, nhưng thần sắc trên mặt vô cùng trầm trọng.
“Vương đại nhân có biết Lan Thị lang…”
Về chuyện Lan Giác trúng độc, trong triều cũng bàn tán vô cùng sôi nổi. Đương lúc nước sôi lửa bỏng Cung Thượng thư sắp về hưu, Lan Thị lang đầu tắt mặt tối vừa phải biên soạn sách, vừa phải tổ chức tiệc mời chúng quan, thật hao tổn sức lực. Ngự sử đài cũng mài sắc hai mắt dán chặt vào nhất cử nhất động của y. Đột nhiên Lan Giác bị người ta hạ độc, nghe nói tình hình không được khả quan cho lắm.
Bốc Nhất Phậm thổn thức vô cùng, Ngự sử đài cũng cảm thán sao báo ứng của Lan Giác lại đến sớm như thế, cáo già cả một đời, sao lại vào thời khắc quan trọng nhất lại giống như bị trúng thuật giáng đầu vậy, hí ha hí hửng, không biết tiết chế một chút, biểu hiện hăng hái như vậy nên mới tự rước họa vào thân.
Mấy năm nay, vì có Lan Giác mà chiết tự trong Ngự sử đài lúc nào cũng đầy ắp. Đám Ngự sử đối với lý lịch của y có thể nói là quen thuộc tới mức có thể đọc từ xuôi tới ngược, sớ vạch tội của y đều có những quy cách cố định, bút nhấc lên liền có thể thoải mái vung vẩy, cũng không cần phải đắn đo về cấu tứ hay lo rằng bí ý cùng lời. Lúc nào cũng có thể đem ra để công kích. Cửa ải cuối năm đã đến, đương là mùa dâng sớ, mất đi Lan Giác, Ngự sử đài không khỏi tiếc nuối và hiu quạnh.
Bốc Nhất Phạm sớm đã chuẩn bị tiền cúng điếu, xem như là thành ý mấy năm nay của Ngự sử đài đối với Lan Giác. Đám Ngự sử cũng đã thảo luận sẽ đốt giấy thiếp vàng nguyên bảo nhiều nhiều chút cho Lan Giác, sổ gấp trong tay còn chưa làm xong, đem mấy đoạn vạch tội xoá đi, chỉ lấy đoạn viết về cuộc đời, vừa hay có thể sửa lại làm điếu văn hồi tưởng.
Trước khi lên triều, Bốc Nhất Phạm nhận được hồi báo, đêm qua phủ Lan Thị lang tiếng khóc long trời lở đất, sợ rằng đã…
Nhưng hôm nay, Vương Nghiên lại lên triều. Lan Giác trước giờ luôn ôm chặt lấy phủ Thái sư, Vương Nghiên thường qua lại với y nhưng lúc này vẫn lên triều, có thể vẫn chưa… Hay Vương Nghiên đến để thông báo tin buồn?
Bốc Nhất Phạm không chắc lắm nên cố ý dò hỏi y.
Mấy vị quan trước cửa cũng đều nghiêng đầu, dỏng tai lắng nghe.
Dưới ánh sao kim sáng rọi, trong ánh sáng của ngọn đèn lồng, thần sắc Vương Nghiên không nhìn thấy rõ ràng, cũng không trả lời, rồi lại có tiếng xe ngựa từ từ tiến đến, trên ngọn đèn đang đến gần kia, hình như có một chữ ‘Lan’ rất to!
Tiếng ồn đến gần, người tới, xe kiệu dừng lại.
Tuỳ tùng vén rèm kiệu lên, đỡ một con quỷ mặc quan bào chỉnh tề, tay cầm hốt bản.
Bốc Nhất Phạm và các vị quan khác đều sững sờ, con quỷ đó thong thả tiến đến Chiêu Vĩnh môn, hành lễ chào hỏi bọn họ: “Các vị đại nhân đến sớm quá.”
Đến cả Bốc Nhất Phạm cũng không khỏi ngơ ngác một hồi rồi mới hoàn lễ nói: “Lan Thị lang, lâu rồi không gặp, hôm nay đến tảo triều có phải hết bệnh rồi không?”
Lan Giác cúi người: “Hạ quan đã không sao, cảm tạ đại nhân quan tâm.”
Các vị quan khác cũng sực tỉnh lại, lần lượt hỏi thăm Lan Giác. Vương Nghiên thấp giọng nói với Lan Giác: “Huynh nên nghỉ ngơi hai ba ngày nữa, hôm nay không cần phải lên triều đâu.”
Bốc Nhất Phạm nhíu mày, xem ra Vương Nghiên biết nội tình. Chẳng lẽ việc Lan Giác trúng độc, bên trong còn có ẩn tình khác?
“Bốc đại nhân.” Một âm thanh từ bên cạnh truyền tới, Bốc Nhất Phạm hồi tỉnh quay đầu lại nhìn thấy Đại lý tự Thiếu khanh Thẩm Trọng đang cúi người hành lễ, “Thuộc hạ phụng mệnh của Đặng đại nhân đến bẩm truyền với đại nhân một việc. Không biết có thể mời đại nhân dời bước đến nơi khác để tiện nói chuyện không?”
Ngự sử trung thừa Lưu Tri Hội đã bị Đại lý tự bắt giữ. Tất cả vật phẩm, công văn liên quan trong Ngự sử đài đều là vật chứng, ngoài Đại lý tự ra những người khác đều không được đụng vào, kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng phạt nên đặc biệt đến thông báo.
Hai chân của Bốc Nhất Phạm nhũn ra, mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ dự buổi triều sớm.
Buổi lên triều chẳng có gì bất thường, đối với việc lên triều của Lan Giác, Vĩnh Tuyên đế chỉ quan tâm hỏi thăm vài câu rồi lại bàn luận chính vụ.
Điều này cho thấy hoàng đế sớm đã biết.
Bốc Nhất Phạm mồ hôi lạnh rơi lã chã, sau khi bãi triều liền quỳ trong Ngự thư phòng.
Vĩnh Tuyên đế nói: “Bốc ái khanh sao lại thỉnh tội? Lưu Tri Hội phạm vào vụ án này, khanh tất nhiên không biết. Thậm chí khi trẫm nghe nói cũng vô cùng kinh hãi. Vụ án này do tam ty hội thẩm, nhưng liên đới quá hệ trọng nên chỉ có thể mật thẩm. Khanh đi đến Đại lý tự cùng nghiên cứu với Đặng khanh đi, nhớ kỹ là vụ án này ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài nhé.”
Bốc Nhất Phạm nhận lệnh lui ra. Đợi đến khi ra khỏi Tuyên Hoa môn thì thấy Thẩm Thiếu khanh đang đợi bên đường. Kiệu bên ngoài Chiêu Vĩnh môn đã chuẩn bị xong, đưa Bốc Nhất Phạm đi về hướng Đại lý tự.
Kiệu dừng lại ở nội viện của Đại lý tự. Thẩm Thiếu khanh dẫn Bốc Nhất Phạm đi qua hành lang rồi lại qua sân, tiếp đó qua một thông đạo dài ngoằng tiến vào một căn phòng lớn.
Bốn bức tường, trần nhà và mặt đất của gian phòng này đều được xây nên từ đá tảng, do vô cùng cao lớn rộng rãi nên dù kín bưng vẫn không cảm thấy bí bách.
Phía trên gian phòng có ba cái bàn, Đào Châu Phong đang đứng trong phòng, nhìn thấy Bốc Nhất Phạm tiến đến liền trưng ra vẻ mặt vui vẻ. Bốc Nhất Phạm hàn huyên với Đào Châu Phong vài câu, phát hiện Vương Nghiên vẫn chưa đến.
Qua một lúc sau, một đám thị vệ nhanh nhẹn tiến vào phòng một cách trật tự, lẳng lặng hành lễ với Bốc Nhất Phạm và Đào Châu Phong, rồi phân ra đứng hai bên trái phải. Đặng Tự cũng từ một cửa khác vào theo sau, chắp tay với Bốc Nhất Phạm và Đào Châu Phong.
“Vụ án này rất quan trọng nên phải xử như thế này, đã khiến hai vị đại nhân nhọc công rồi.”
Đào Châu Phong và Bốc Nhất Phạm đều nói khách khí, Bốc Nhất Phạm than thở: “Không ngờ lại là…ai, Bốc mỗ không còn mặt mũi nào đứng trên công đường nữa rồi.”
Đào Châu Phong nói: “Bốc đại nhân đừng nói như thế, chuyện này chắc có ẩn tình nào khác, suy cho cùng vẫn chưa tra ra manh mối mà.”
Đặng Tự nói: “Tên giặc này tâm tư kín đáo, xảo trá ác độc vô cùng, ẩn nấp bao nhiêu năm nay cũng không để lộ tung tích, những người cùng triều đều không phát hiện ra, không phải chỉ có mình Bốc đại nhân đâu. Thời gian không còn sớm nữa, hai vị đại nhân đã đến rồi cũng phải mau thẩm vấn thôi, mời.”
Ba người vòng đến sau bàn, rồi lại nhường qua lại vị trí ngồi một hồi. Cuối cùng Đào Châu Phong ngồi ghế trái, Bốc Nhất Phạm ngồi ghế phải, Đặng Tự ở vị trí chính giữa chủ thẩm.
Ba người ngồi xuống xong, Thẩm Thiếu khanh lại dẫn một người đến công đường, không ngờ lại là Lan Giác.
Bốc Nhất Phạm hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì. Lan Giác trúng độc vốn có liên quan đến vụ án này. Vụ án này quả là ngày càng vượt xa sức tưởng tượng của ông.
Đặng Tự lập tức đứng dậy: “Lan Thị lang, lần này quả thật quá vất vả rồi, khiến ngài phải lấy thân nếm độc, bản tự cảm kích vô ngần. Sức khoẻ của Lan Thị lang đã khá lên chưa?”
Lan Giác đáp: “Đặng đại nhân khách khí rồi, tinh thần của hạ quan rất tốt. Có thể góp sức để thúc đẩy vụ án phát triển một hai phần là phúc của hạ quan. Vụ án này có liên quan đến cố nhân năm xưa của hạ quan, lúc trước hạ quan đã quá máy móc, kỳ thực có rất nhiều mê muội khó giải thích, rất nóng lòng muốn biết chân tướng. Đặng đại nhân chuẩn cho hạ quan tham dự án này, hạ quan cảm kích không thôi.”
Bốc Nhất Phạm như đang ở trong mây mù nhưng sực tỉnh, đây không phải là một vụ án bình thường, nếu làm không tốt sẽ…
Đặng Tự sai người bố trí một cái ghế bên hông phòng cho Lan Giác ngồi.
Đúng vào lúc này, Bốc Nhất Phạm dường như nghe thấy âm thanh khe khẽ, rồi nhận ra một mùi hương quen thuộc.
Chỉ thoảng qua, là âm thanh chỉ phát ra khi cử động được phối hợp với nhau một cách riêng biệt.
Rất nhạt, chỉ có…mới có thể dùng loại hương này.
Thạch bích sau lưng ba người rỗng không, phía sau vẫn còn có người.
Lòng bàn tay của Bốc Nhất Phạm rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thị vệ im lặng tản ra, cánh cửa bên hông tường nơi lúc nãy Đặng Tự đi ra lại xuất hiện thêm hai người, một người là tân khoa trạng nguyên, cháu đích tôn của Liễu Thái phó Liễu Đồng Ỷ.
Y mặc sắc phục ngũ phẩm, chừng như là Thôi thừa hoặc Đoạn thừa, sao có thể vào công đường được?
Rồi ông lại nhìn sang người kia. Lông mày Bốc Nhất Phạm bất giác nhíu lại. Người này ông có nhớ, hình như là tên Trương gì đấy, là ái đồ của Đào Châu Phong, lúc trước chính hắn là người đã tìm ra mấu chốt vụ án tiến sĩ bị giết, khiến Vương Nghiên nghẹn họng vô cùng. Chỉ là, người này thân vận quan phục…là Tòng thất phẩm? Quan địa phương?
Bốc Nhất Phạm đột nhiên tỉnh ngộ vụ án này rốt cuộc liên quan đến cái gì rồi.
Khủng khiếp quá…
Sau khi Liễu Đồng Ỷ và Trương Bình hành lễ với cấp trên và Lan Giác xong thì im lặng đứng ở bên bàn.
Đặng Tự nghiêm túc ngồi ngay ngắn: “Áp giải nghịch tặc Lưu Tri Hội lên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT