Ôn Địch ở trên người Nghiêm Hạ Vũ hơn nửa tiếng, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô.
Sau khi xử lý xong mấy cái mail thì cô cũng mỏi lưng.
"Cho anh dậy được chưa?"
Lần này đến lượt cô mê đắm anh.
Nghiêm Hạ Vũ có công việc khác phải xử lý, "Anh chưa đọc bản dự án do Khang Ba gửi."
Anh nắm tay cô, kéo cô về gần mình, để cô ngồi trong lòng anh và đọc bản thảo.
Ôn Địch ngồi trong vòng tay anh, cô cầm lấy cuốn sổ ghi chú màu đen ở cạnh máy tính và đọc nó.
Đã 4 năm trôi qua, vẫn là cuốn sổ đó, đã dùng gần hết và ghi dấu đến tận trang cuối cùng. Anh ấy thích ghi lại mọi thứ bằng bút và đến nay vẫn duy trì thói quen ấy.
Cô xem qua, rất ít khi anh viết ra tâm trạng của mình, đa phần đều liên quan đến công việc, thỉnh thoảng mới viết ra hai ba việc cá nhân quan trọng.
Có rất nhiều trang ở trước có chữ của cô, đa phần đều ghi ở lề ngoài.
Ôn Địch lật đến một trang có nội dung: Trong cuộc họp, đột nhiên anh nhớ đến em, chúc mừng sinh nhật.
Cô nhìn lên ngày ghi, đó là sinh nhật cô. Cô khó mà nghĩ rằng trong một cuộc họp mà anh ấy lại nhớ đến cô.
Sau đó Ôn Địch lật lại, thấy chữ ký của cô được anh giữ gìn rất đẹp đẽ.
Cô đã ký tặng anh nhưng sau đó bọn họ lại chia tay. Hôm ấy cô đã đến buổi roadshow tài chính, sau khi kết thúc, cô đã đến gặp quản lý Vương, ông Vương đã xin chữ ký của cô, nói rằng con gái ông ấy là fan của cô.
ID của fan đó là: Địch bảo xứng đáng được tám lần yêu đương.
"Không có gì để đọc sao." Nghiêm Hạ Vũ nhìn lên từ bản thảo và nói.
Ôn Địch "Ừ", quả thật không có gì hay để xem, bọn họ đã xa nhau hơn ba năm gần bốn năm, chỉ có một số ít nhắc đến tâm trạng của anh.
Nghiêm Hạ Vũ một tay ôm cô, tay kia lật đọc bản thảo, thấy cô vẫn đang đọc cuốn sổ, hôn lên mặt cô một cái.
Ôn Địch quay lại nhìn anh, anh lại hôn lên môi cô.
Cô điều chỉnh vị trí ngồi của mình, đối mặt với anh, hôn anh, chiếc hôn nhẹ nhàng rơi trên môi anh.
Trái tim của Nghiêm Hạ Vũ bị khuấy động, anh đặt bản thảo xuống.
Anh bế cô lên, đặt cô lên bàn làm việc, dịch bàn lại gần hông mình, cúi đầu và hôn cô thật sâu.
Sau đó, bản thảo dự án bị hất rơi xuống khỏi bàn.
Ngày hôm sau, khi Ôn Địch tỉnh lại, Nghiêm Hạ Vũ đã đến công ty. Từ trên giường dậy, cô tắt báo thức và đứng dậy. Vào cuối kỳ nghỉ cô phải gấp rút chuẩn bị viết kịch bản.
Hai tập phim [ Mặt trái dục vọng ] tối qua là cao trào của cả bộ phim, với bốn hotsearch, rating đột phá chạm mức 1.6 và số lượng tin tức truyền tải cũng đạt mức cao mới.
Thư ký Lỗ đã gửi cho cô một tin nhắn, chúc mừng bộ phim của cô đã phá nhiều kỷ lục xếp hạng do [ Thế gian không bằng anh ] đang nắm giữ, và báo Tiêu Đông Hàn cũng rất hài lòng với thiết lập của phim, không khiến cho anh ta bị mờ nhạt. Viết về mặt tối cũng như những mặt tốt của anh ta.
Tiêu Đông Hàn giới thiệu bộ phim này với mẹ của anh ta, để mẹ anh ta không còn nghi ngờ gì nữa. Tất nhiên thì bên trong anh ta vẫn không phải là một người hoàn hảo.
Một tuần sau, [ Mặt trái dục vọng ] chiếu tập cuối cùng.
Hashtag #Nát tan sau khi xem tập cuối# đã lên hot search, bởi vì cái kết buồn và lòng tốt ở trong dòng đời lại bị cô lập.
Sau khi Doãn Tử Vu xem lại tập cuối thì lòng trống rỗng, suy cho cùng thì ai cũng có mặt trái, hết một ngày lại rơi vào một ẩn số khác.
Cô ấy nhắn cho Ôn Địch: [ Dù là TV nhưng vẫn hy vọng họ tồn tại ở một thế giới song song. Ở thế giới song song đó, nam nữ chính có thể gặp lại nhau, Tiêu Đông Hàn do Cố Hằng thủ vai sẽ không cô độc. ]
Nhưng cô ấy cũng biết rằng không hề có thế giới song song.
Ôn Địch: [ Hôm nay không phải học thoại sao? ]
Một câu nói đưa cô ấy về với thực tại, Doãn Tử Vu cười ha ha: [ Cái đó thì bỏ đi. ]
Vào tháng 4, [ Mặt trái dục vọng ] được phát lại ở trên các đài khác.
Bản thảo đầu tiên cho phim [ Em nên yêu anh thế nào ] của Ôn Địch đã hoàn thành. Với sự bùng nổ của [ Mặt trái dục vọng ] bản quyền kịch bản của cô đã đạt mức đỉnh cao của ngành, đồng thời cũng đẩy mức trần lên.
Tiện đây cô cũng tăng tiền tiêu vặt của Nghiêm Hạ Vũ lên, cho anh 600 tệ mỗi tháng, và mỗi khi Nghiêm Hạ Vũ có lương sẽ đưa cô 80.
Khi tiết trời ấm lên, những cây hải đường trong sân đua nhau khoe sắc, những bông hồng cô tự tay trồng trong vườn cũng nở rộ.
Cuối cùng cũng hoàn thành kịch bản, Ôn Địch dự định dùng hai tháng để chỉnh sửa cho tốt.
Thứ bảy tuần này, Nghiêm Hạ Vũ nghỉ ngơi. Anh quen dậy lúc 6 giờ sáng, cứ đến giờ anh sẽ tự dậy mà không cần báo thức.
Ôn Địch nằm quay lưng về phía anh, Nghiêm Hạ Vũ cẩn thận thu tay, và kê lại gối cho cô.
Ôn Địch xoay người, nâng chân, đè lên người anh.
Nghiêm Hạ Vũ hôn lên trán cô: "Anh phải dậy đi chạy bộ."
Ôn Địch không để anh đi.
Anh lại nằm xuống, ôm cô vào lòng, "Ngủ thêm hai phút nữa, có đủ không?"
"Không đủ."
"Vậy năm phút."
"Đợi hết năm phút thì anh cho em thêm thời gian đi."
Nghiêm Hạ Vũ ôm cô ngủ thêm mười phút.
Thực ra Ôn Địch không buồn ngủ nữa, hai người cùng nói chuyện phiếm, cô tỉnh dậy, tính cùng đi chạy bộ với Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ dậy trước, tắm rửa sạch sẽ và thay bộ đồ thể thao màu đen, mang một bộ màu trắng đến cho Ôn Địch.
Trước khi trời sáng hẳn, họ cùng nhau chạy bộ quanh hồ nhân tạo trong biệt thự.
Sau hai vòng thì Ôn Địch không chạy nổi nữa.
Nghiêm Hạ Vũ đưa tay về phía cô, kéo cô chạy.
Ôn Địch không theo kịp anh, thở không nổi, hông cũng đau. Cô vẫy tay, để anh chạy tiếp còn cô bước dọc theo đường quanh hồ.
Nghiêm Hạ Vũ chạy đến vòng mười lăm, mồ hôi lấm tấm trên trán, ướt đẫm cả mái tóc.
Điện thoại rung liên tục, anh dần chạy chậm lại, mồ hôi chảy xuống ướt lên cả màn hình điện thoại.
Tần Tỉnh ở trong nhóm nhắc đến anh: [ Anh Nghiêm, khi nào thì phát lì xì cho chúng tôi đây? ]
Nghiêm Hạ Vũ không rõ chuyện gì: [ Lì xì gì?]
Tần Tỉnh: [ Ôn Địch tiết lộ trên vòng bạn bè rồi, sự kiện lớn như thế thì anh nên phát lì xì có đúng không nào? ]
Những người dậy sớm trong nhóm lập tức sục sôi, phải khiến anh phát hai cái lì xì.
Nghiêm Hạ Vũ nhanh chóng vào vòng bạn bè của Ôn Địch. Cô đã chụp hai bức ảnh khi anh đang chạy mà không chú ý, một bức phía sau và một bức ở bên cạnh.
Ôn Địch có tố chất của bá đạo tổng tài, nghìn năm không đăng lên vòng bạn bè, cho nên mọi người nghĩ cô đã chặn hết bọn họ.
Trong những năm qua cô đăng tổng cộng ba lần, tất cả đều liên quan đến Ôn Ôn.
Vừa rồi là lần thứ tư.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại tìm cô nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Ôn Địch từ biệt thự đi tới, trên tay cầm một bình nước.
Nghiêm Hạ Vũ lau mồ hôi, đi về phía cô.
Ôn Địch rót cho anh một ly nước ấm, "Anh không chạy nữa sao?"
"Gần đủ rồi." Nghiêm Hạ Vũ cầm lấy bình nước.
"Vậy anh đi bộ tiếp với em một vòng."
"Được." Nghiêm Hạ Vũ hơi nghiêng đầu, uống hết nửa bình nước, đóng nắp lại, bước lên phía trước, đặt lên môi cô một nụ hôn, "Cảm ơn em."
Cuối cùng, ban ngày anh không phải đi làm.
Ôn Địch đi được nửa vòng, Nghiêm Hạ Vũ đã cõng cô đi nốt nửa vòng còn lại, rồi đi về biệt thự.
Kịch bản mới đã hoàn thành, Nghiêm Hạ Vũ muốn đưa cô ra ngoài để thư giãn. [ Thế gian không bằng anh ] sẽ đến Sahara quay vào tháng 5, anh hỏi cô có muốn đi không.
"Không, cuối tháng năm nay em muốn đi lên núi một chút."
Nghiêm Hạ Vũ đi theo cô, "Vậy thì em đến căn nhà cho thuê mà mình sắp xếp trước đó ở vài ngày trước đi."
"Chủ nhà không cho thuê ngắn hạn, cũng có thể là không muốn cho thuê." Ôn Địch lấy dây buộc tóc, vừa buộc vừa đi vào nhà tắm.
Nghiêm Hạ Vũ đi theo cô vào nhà tắm, "Nhà đó không có người ở."
"Sao?" Ôn Địch quay đầu lại, nhất thời không hiểu ý anh. Theo cô biết thì chủ nhà chỉ cho thuê chứ không bán không thì cô đã mua từ lâu rồi.
Nghiêm Hạ Vũ: "Là anh thuê nó."
Sau khi mua bản quyền bản điện ảnh và cả truyền hình của [ Thế gian không bằng anh ], anh đã nhờ Khang Ba cho thuê lại trong thời gian dài. Anh trả tiền thuê trong 5 năm và chủ nhà thường giúp anh dọn dẹp.
Anh dự định cũng sẽ lấy một số cảnh trong đó làm cảnh trong bản truyền hình, đã được sự đồng ý của đạo diễn bản truyền hình và các nhà đầu tư.
Ôn Địch ôm cổ anh, "Vậy em sẽ đi tới đó sớm, chắc tầm giữa tháng 5."
Vừa hay Nghiêm Hạ Vũ lại có việc bận, "Anh có cuộc họp cổ đông nên không đi cùng với em được."
"Em không cần anh đi cùng, em tự đi được."
Tối hôm đó Ôn Địch chuẩn bị cho kì nghỉ, nên thu dọn đồ đạc từ trước.
Giữa tháng 5, Ôn Địch đặt vé máy bay và xách vali lên phố núi.
Hôm qua [ Mặt trái dục vọng ] phát lại đã đến tập cuối và lại lên hot search. Bản phát sóng lại vẫn được xếp hạng tốt.
Chu Minh Khiêm nhắn trong nhóm rằng dự kiến cô sẽ giành được giải Kịch bản xuất sắc nhất cho [ Mặt trái dục vọng ].
Tần Tỉnh cũng nói đùa rằng cô hãy nghĩ về bài phát biểu cảm nhận của mình trước.
Lúc đó Ôn Địch đang ở trên máy bay nên không thấy tin nhắn nhóm.
Sau khi hạ cánh xuống thành phố, Nghiêm Hạ Vũ đã sắp xếp người đến đón.
Chính chủ nhà và con dâu tới đón cô, mấy năm không gặp họ vẫn nhiệt tình như trước, tán gẫu rôm rả trên đường tới nhà.
Khoảng sân không có gì thay đổi, lồng chim treo trên cây, chú cho nằm dưới gốc cây, hoa hồng trên tường đều nở rộ.
Căn nhà vẫn như trước, tất cả đồ đạc cũ do cô mua đều đúng từng thứ một.
Ôn Địch đặt vali xuống, đi tới ban công mở cửa sổ, đứng ở đây nhìn xuống cảm giác như trong bộ phim [ Thế gian không bằng anh ].
Cô vẫn chưa xem xong.
Vào buổi tối Nghiêm Hạ Vũ gọi cho cô, hỏi cô đang làm gì.
"Xem phim."
"Lại xem [ Mặt trái dục vọng ]?”
"Không, em đang xem [ Thế gian không bằng anh ]."
Nghiêm Hạ Vũ vẫn đang ở công ty, anh nói, "Chờ đến tối anh về, anh sẽ xem cùng em."
"Được."
Ôn Địch xem xong tập này thì tắt, chờ buổi tối xem với anh.
Lần cuối cùng anh xem TV với cô qua điện thoại đã từ lâu lắm rồi, lâu rồi nên Nghiêm Hạ Vũ đã quên mất là từ bao giờ.
Tối về đến nhà, anh bật máy tính, cắm sạc điện thoại di động rồi gọi cho cô.
Ôn Địch bắt máy và nói với anh rằng cô đang xem đến tập 3.
Cả hai cùng xem tập 4 trên một nền tảng, cùng lúc nhấp vào nút phát sóng, âm thành chồng đè lên nhau.
Ôn Địch tắt tiếng trên máy tính, âm thanh của phim phát ra từ máy tính của Nghiêm Hạ Vũ thông qua điện thoại di động.
Sau hơn bốn năm, anh lại cùng xem phim với cô bằng cách này.
Thấm thoát, xem hết một tập phim.
Ôn Địch cầm điện thoại, "Anh đang bận thì em xem một mình cũng được."
Nghiêm Hạ Vũ "Xem tiếp với em một tập nữa."
"Không cần đâu." Ôn Địch chúc anh ngủ ngon rồi cúp điện thoại, cố tiếp tục cày phim.
Ôn Địch đã dành mười ngày để xem [ Thế gian không bằng anh ] từ đầu đến cuối, khi cảm thấy mệt thì cô dừng lại, đi đến các ngõ ngách của Sơn Thành để ăn mấy món ăn vặt đặc sản của Sơn Thành.
Ở Sơn Thành đang mưa, trước ngày sinh nhật Nghiêm Hạ Vũ lại bắt đầu mưa, Ôn Địch cầm ô đi ra ngoài. Bà chủ nhà đang chơi với chó ở dưới tầng, "Cô muốn đi ra ngoài sao? Trời đang mưa mà."
Ôn Địch cười nhẹ, "Vâng, ra ngoài đi dạo mua chút gì đó ạ."
Cô đến một cửa hàng gần đó để mua một vài tấm thiệp sinh nhật khác nhau.
Trên đường trở về, Ôn Địch nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Hạ Vũ.
Ngày mai là sinh nhật anh, Nghiêm Hạ Vũ nghi ngờ cô không nhớ nên hỏi cô, "Khi nào em về? Anh sẽ đặt vé máy bay cho em."
Ôn Địch nói dối anh rằng, "Chắc mấy ngày nữa."
Cô đặt chuyến bay về Bắc Kinh trong chiều mai để không bị lỡ mất sinh nhật của anh vào buổi tối. Sáng mai cô sẽ gửi một tấm bưu thiệp có dấu sinh nhật của anh qua bưu điện.
Nghiêm Hạ Vũ không nhắc đến sinh nhật của mình, để cô ấy chơi thêm mấy ngày nữa.
Ngày hôm sau trời nắng đẹp.
Ôn Địch mở rèm cửa, ánh ban mai tràn vào từ cửa sổ chiếu lên góc bàn. Trong sân, những chú chim do chủ nhà nuôi đang hót líu lo vui vẻ.
Cô lấy ra tấm bưu thiếp đã mua hôm qua, chọn lấy một tấm cô thích nhất, nắn nót viết từng chữ:
Em quen anh đến nay đã tám năm, đôi khi em chợt nhớ ra mình đã không còn trẻ trung, nhưng anh vẫn ở bên cạnh em, và khiến em cảm thấy mình như vẫn đang ở tuổi đôi mươi, vẫn được là chính mình, có đam mê, bất cần và vẫn được anh nuông chiều.
Em đã nghe những bài hát em thích khi em 20, ở ngôi nhà đầu tiên em thuê và viết thiệp gửi cho anh, như thể không có gì thay đổi.
Thế giới mà em yêu không thể thiếu anh.
Chúc mừng sinh nhật. Hy vọng anh sẽ nhận được món quà sinh nhật này.
Ôn Địch của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT