Chương 73
“Hoan nghênh Thiếu chủ đi vào Trương gia làm khách, Thiếu chủ đến Trương gia của thuộc hạ chính là rồng đến nhà tôm.”
“Không cần phải khách khí, tôi đã sớm nghe nói tại Giang Châu mấy thuần phục Quỷ Cốc, Trương tổng là lợi hại nhất! Hôm nay gặp mặt Trương gia, mới hiểu ra rằng, lời ấy không giả.”
Biệt thự Trương gia, từ bên ngoài đến bên trong, đều được xây bằng vật liệu tốt nhất, ở dưới sàn nhà này được lót bằng gỗ lim chuẩn từ tầng một đến tầng ba!
Sàn nhà đều là như thế, thì càng không cần nói đến những thứ còn lại.
Trương Đạo Sơ cung kính cười một tiếng.
“Thiếu chủ quá khen, thuộc hạ thân là người ở Giang Châu, tự nhiên là có mấy phần ưu thế hơn so với mấy vị khác. Thiếu chủ, để thuộc hạ giới thiệu cho ngài một chút, vị này là cháu của tôi, Trương Văn Hách! Cũng là thuở nhỏ tập võ, ở tại Nam Phi mấy năm, từ mấy tháng trước mới trở về giúp một chút chuyện làm ăn ở trong nhà.”
“Văn Hách, vị này là Thiếu chủ, nhanh thỉnh an Thiếu chủ!”
Trương Văn Hách trợn trắng mắt, bộ dáng cà lơ phất phơ.
“Đã thời đại gì rồi? Còn thỉnh an! Nêu như có người không biết, còn tưởng hắn là từ thời cổ đại xuyên đến bây giờ nha! Đúng là quê mùa.”
Đột nhiên sắc mặt của Trương Đạo Sơ lạnh lẽo.
“Đồ mất dạy, mày dám nói những lời như vậy sao? Nếu như mày không thỉnh an thiếu chủ, coi chừng tao lột da của mày!”
Trương Đạo sơ vẫn là có hai phần uy nghiêm, cho nên lúc này Trương Văn Hách mới bất đắc dĩ cúi mình vái chào.
“Chào Thiếu chủ !”
Trương Đạo Sơ hướng về Lăng Việt chắp tay một cái.
“Thiếu chủ, đứa cháu trai này của thuộc hạ khi còn bé kiêu căng quen rồi. Sau này lớn lên lại không có ở bên cạnh của thuộc hạ, cho nên không biết quy củ, mong rằng Thiếu chủ khoan dung.”
Lăng Việt khoát khoát tay.
“Không có gì, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Trương Văn Hách lần nữa trợn trắng mắt.
“Tôi nói tôi hiện tại không còn nhỏ nữa có được hay không hã? Tôi hiện tại đã 17 tuổi rồi!”
“Im miệng! Nếu lại lải nhải nữa, tao đánh chết mày!”
Trương Đạo Sơ hung hăng trừng mắt cậu ta một cái, rồi mới cung kính dẫn Lăng Việt tiến vào biệt thự.
Trương Văn Hách khinh thường thoáng nhìn, quay người gọi điện thoại.
“Này! Hồ Yêu. Là tôi đây, Nanh Sói!”
Ở đầu bên kia điện thoại, rất nhanh liền truyền đến một giọng nói quyến rũ.
“Đội trưởng Nanh Sói, tại sao lâu như vậy ngài mới gọi điện thoại cho người ta? Người ta nhớ ngài muốn chết!”
Giọng nói của Trương Văn Hách lạnh lùng nói:
“Đừng có dùng mấy cái trò này với tôi, tôi tìm cô là có chuyện. Lập tức tra cho tôi một người có tên là Lăng Việt tại Giang Châu, hãy điều tra xem hắn có lai lịch gì? Tôi cho cô mười phút đồng hồ!”